Beta: Queenie_Sk
Sáng sớm, một người mặc áo khoác, xách cặp lao vào cục cảnh sát, “Ha ha ha, Tưởng Vân Kiệt về rồi đây!!!”
Mọi người đang ngồi ở chỗ của mình, nghe được giọng nói quen thuộc, liền quay ra phía cửa, thấy Tưởng Vân Kiệt đang nhảy chân sáo vào phòng.
Hề Thiên Tường, “Đến sớm thế?”
Tôn Đống: “Vân Kiệt, đến rồi sao? Sao không nằm viện thêm vài hôm?”
Cố Mi lau chùi cái ly mình mới mua, “Đúng vậy, sao không nghỉ ngơi thêm đi.”
Tưởng Vân Kiệt thấy mọi người có vẻ không hoan nghênh mình thì mất hứng, “Chờ chút, sao mọi người có vẻ không hoan nghênh tôi trở về thế?”
Tôn Đống đi đến, vỗ vai anh ta, cười nói: “Chúng tôi đang lo cho cậu mà thôi.”
Hề Thiên Tường quay sang nhìn anh ta, “Mặc dù, mấy hôm không có cậu thì lỗ tai tôi được bình yên hơn rất nhiều.”
“Hì hì, ở nhà nhiều cũng chán, dù sao tôi cũng không có việc gì, giờ đến đây quấy rầy lỗ tai mọi người một chút.” Tưởng Vân Kiệt về chỗ của mình thì lại thấy một cô gái, lại đi ra chỗ Tôn Đống, “Ê… cô nàng đang ngồi ở chỗ tôi là ai vậy?”
Tôn Nhất giới thiệu: “Cô ấy là Tần Tiểu Mễ, người của phòng hồ sơ, cũng là kĩ thuật viên, lần này người ta giúp chúng ta rất nhiều đấy.”
Tưởng Vân Kiệt quay lại cảm ơn: “Cảm ơn cô!”
Tần Tiểu Mễ lắc đầu một cái, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, kĩ thuật viên thật sự về rồi, mình cũng nên đi về, mặc dù có chút không đành lòng.
“Ấy ấy, cô đừng đi vội thế chứ.” Đột nhiên Tưởng Vân Kiệt cảm thấy hơi tội lỗi, dường như mình đang đuổi người ta đi vậy.
Lúc này Cao Đình trở lại, thấy Tần Tiểu Mễ đang thu dọn đồ đạc, “Tiểu Mễ, trong cục mới có một ngành mới, cần một kĩ thuật viên, tôi muốn đề cử cô, nhưng vẫn còn phải xem xét biểu hiện của cô nữa, cô có muốn làm ở đó không? Trước khi trả lời thì hãy nghĩ cho kĩ đã nhé, xem liệu bản thân cô có thể đảm nhận được vị trí đó hay không.”
Tần Tiểu Mễ nghe anh ta nói vậy, liền hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sau đó lại hơi do dự, cô cũng không biết liệu mình có làm được không.
Tôn Đống lên tiếng động viên: “Tiểu Mễ, thật ra thì chuyện kia, cũng không quá đáng ngại đâu. Tôi cũng… ừm, bị chứng sợ phụ nữ… Nhưng mà cô cũng thấy đấy, mọi người trong đội cũng không chê tôi.” Tất nhiên là vì có chứng sợ phụ nữ, nên mấy lời này anh ta nhìn về phía Tưởng Vân Kiệt rồi mới nói.
Hề Thiên Tường đẩy mắt kính lên, “Trong vụ án vừa rồi mọi người đều thấy cô đã làm rất tốt.”
Nghe mọi người khích lệ, Tần Tiểu Mễ dùng hết can đảm để nói: “Đội trưởng, tôi… tôi muốn thử một chút.”
Cao Đình mỉm cười nhã nhặn, “Vậy là tốt, vì tôi đã đề cử cô rồi.”
“Cảm ơn đội trưởng, cảm ơn mọi người.”
Tần Tiểu Mễ về chuẩn bị cho bài kiểm tra buổi chiều, một lát sau, người đến trễ nhất đội – Lục Diệp cuối cùng cũng đến.
Tưởng Vân Kiệt nghĩ thầm, sao hôm nay không nghe thấy giọng Mặt Liệt, nhìn về phía chỗ của cô thì quả nhiên Mộc Thất chưa đến, “Quái lạ, Lục đại gia đã đến rồi mà sao chưa thấy Mặt Liệt nhỉ?”
Tôn Đống: “Chắc bị kẹt xe, mấy hôm nay đường phía sau đồn cảnh sát đang sửa, nếu đi làm qua đường ấy thì đi bộ có khi còn nhanh hơn đi xe ấy.”
Cố Mi hơi bất an, lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Thất, Tưởng Vân Kiệt cũng lo lắng nhìn theo cô ấy.
Sau khi xảy ra chuyện Tưởng Vân Kiệt bị bắt cóc, mọi người trong đội đều rất nhạy cảm với vấn đề này, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì đó tương tự.
Nhưng may mắn là có người nghe điện thoại, “Alo, Mộc Thất, cô đang ở đâu rồi? Ừ, được rồi.” Cố Mi cúp điện thoại, phẩy tay một cái, “Không sao, cô ấy bảo đang trên đường tới đây.”
Hai mươi phút sau, Mộc Thất vội vàng chạy đến, vẫn còn thở hổn hển, “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Lục Diệp đang đứng rót cà phê, quay sang, “Lạ thật đấy, cô dậy muộn à?”
Mộc Thất lắc đầu, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, “Không phải, tôi cũng không biết tại sao nữa…”
“Hả?”
Thật ra Mộc Thất cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên cũng không biết phải giải thích cho mọi người thế nào, cuối cùng đành lắc đầu: “Không sao đâu.”
Lục Diệp đưa cốc cho cô, “Uống cà phê không?”
“À.” Mộc Thất nhận lấy, nếm thử một ngụm, nhíu mày: “Ngọt quá.” Sau đó đặt xuống bàn, không uống nữa.
“Chê cái gì.” Lục đại gia lần đầu pha cà phê cho người khác nhưng bị chê nên mất hứng.
Tưởng Vân Kiệt đứng lên nói chen vào, “Lục đại gia, cà phê của anh còn gọi là cà phê nữa à? Chẳng ai uống nổi đâu.”
Lần này, Lục đại gia hừ lạnh một tiếng, cầm ly cà phê trở lại chỗ mình ngồi: không ai uống thì tôi tự uống!
Mộc Thất tự ra rót ly hồng trà về chỗ ngồi, Cố Mi nằm nhoài lên bàn nhìn cô, “Cô không sao thật chứ?”
“Hầy.” Mộc Thất thở dài một hơi, trong lòng cô bây giờ cũng rất loạn, “Chắc tại đầu óc bị áp lực quá, đại khái buổi sáng lên nhầm xe.”
Sao lại có thể dùng mấy từ đại khái như thế, Cố Mi đưa mặt gần về phía cô, “Sao lại thế? Tại sao lại bị áp lực lớn quá?”
Mộc Thất: “Hôm qua trên đường về, đến gần khu chung cư thì thấy người đã từng bắt cóc tôi, nhưng tôi không đuổi kịp được hắn.”
Gương mặt trẻ con của Cố Mi nhăn tít lại, “Hai mươi năm không thấy hắn, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Mộc Thất, cẩn thận một chút đi.”
“Biết rồi.” Đang nói chuyện thì điện thoại của Mộc Thất reo lên, cô thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của mẹ Hạ Quân, vội vàng nghe máy, “Alo, mẹ Hạ Quân ạ?”
Giọng nói của Đường Ân vừa gấp gáp, vừa nức nở, “Bác sĩ Mộc, phải làm sao bây giờ, không thấy Hạ Quân đâu cả!”
Mộc Thất giật bắn mình, “Không thấy? Chị cứ nói từ từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng nay, nhân lúc Hạ Quân còn đang ngủ tôi đi ra ngoài, nhưng khi về nhà thì con bé đã đi ra ngoài, tôi… tôi đã tìm quanh khu chung cư rồi, nhưng vẫn không thấy con bé đâu cả. Bác sĩ Mộc, làm sao bây giờ, con bé… con bé sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Cảnh cô bé mất tích lần trước đến giờ vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô ấy, nếu như lần này….
Mộc Thất: “Mẹ Hạ Quân, chị đừng vội, bây giờ chị cứ tiếp tục tìm kiếm quanh khu vực đó đi, tôi lập tức tới đó.”
Cúp điện thoại, Cố Mi thấy sắc mặt cô trầm xuống thì vội hỏi: “Sao thế Mộc Thất?”
Những người khác cũng xúm lại, “Có chuyện gì vậy?”
Mộc Thất kể lại mọi chuyện với mọi người, “Gần đây tôi tư vấn tâm lý cho một cô bé từng bị bắt cóc rồi được cứu về, sáng sớm hôm nay mẹ cô bé đã để cô bé ở nhà một mình, nhưng mà giờ cô bé lại mất tích rồi.”
Tôn Đống suy luận, “Hay cô bé đi ra ngoài một mình?”
Mộc Thất lắc đầu: “Khả năng này không lớn, cô bé có PTSD (hậu chấn tâm lý) (1). Trước mắt thì trừ người nhà ra, bất kì người ngoài nào cô bé cũng đều bài xích, thậm chí là với thế giới bên ngoài cô bé cũng rất đề phòng, cho nên chắc chắn cô bé sẽ không chủ động đi ra ngoài, nhất là khi không có ai đi cùng.”
(1) PTSD (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành, tai nạn. Bệnh còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương hoặc rối loạn tâm căn sau sang chấn, theo phân loại nó thuộc nhóm bệnh liên quan đến Stress (Căng thẳng). (Nguồn: Wikipedia)
Hề Thiên Tường rất nghiêm túc: “Cô nghi ngờ cô bé lại bị bắt cóc thêm lần nữa.”
“Chỉ mong là không phải, mặc dù hiện tại không thể loại bỏ khả năng này.” Tuy nhiên trong đầu cô lại nghĩ đến người đàn ông hôm qua, và cả chuyện Hạ Quân từng bị thôi miên trước kia. Nếu như lần mất tích này có liên quan đến những chuyện này, thì hiện tại cô bé đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, thậm chí thực ra cô bé chưa từng được an toàn. Đây mới chính là điều mà Mộc Thất lo lắng nhất.
Cao Đình đến bên cạnh Mộc Thất, “Theo quy định thì khi chưa chắc chắn đứa trẻ đã mất tích hay chưa, thì chuyện này không được coi là một vụ án, chúng ta không có quyền điều tra.”
“Đội trưởng, tôi biết, tôi….” Cô chỉ muốn xin phép tự mình đi kiểm tra.
Tuy nhiên Cao Đình lại vỗ vỗ vào vai cô, “Nhưng cô có thể lấy danh nghĩa cá nhân để giúp họ, mà vừa đúng lúc này chúng ta đều không có vụ án nào.”
Tưởng Vân Kiệt xoa xoa tay: “Đúng vậy, đã mấy ngày tôi không được chạm vào máy tính rồi, ngứa tay quá!”
“Cảm ơn.” Mộc Thất rất cảm động. Đúng như Cao Đình vừa nói, chuyện này đến giờ thực ra không thể lập án được, trước mắt đây chỉ là chuyện của cá nhân cô mà thôi.
“Vậy cứ thế đi.” Cao Đình nhanh chóng quyết định, “Chúng ta đến nhà của cô bé, Tưởng Vân Kiệt ở phòng làm việc đợi lệnh, khi nào đến khu chung cư chúng tôi sẽ gửi video giám sát về cho cậu.”
"OK!"
Cả đội nhanh chóng rời khỏi văn phòng, cuối cùng chỉ còn lại Cố Mi và Tưởng Vân Kiệt.
Cố Mi ngồi trên ghế làm việc của Mộc Thất, hai tay đặt ở phía sau cổ, thở dài, “Hy vọng lần này không có việc gì cần đến tôi.”
***
Đội điều tra đặc biệt nhanh chóng lái xe đến nhà của Hạ Quân, sau khi nhận được điện thoại của Mộc Thất, cha mẹ Hạ Quân vốn đang đi tìm con gái ở bên ngoài cũng nhanh chóng lái xe về nhà, thậm chí Đường Ân còn đứng dưới tầng chờ mọi người đến.
Mọi người xuống xe, Mộc Thất vừa thấy Đường Ân, liền đi về phía đó.
Đường Ân thấy Mộc Thất tới thì kéo tay cô, hai mắt hồng hồng, mặt đầy nước mắt, “Bác sĩ Mộc, cô tới rồi, vẫn chưa thấy con bé đâu, tôi và cha nó đã tìm khắp khu chung cư rồi, thậm chí cả đến công viên gần nhà và trường học nữa, nhưng vẫn không thấy con bé. Giờ phải làm sao đây?”
Mộc Thất vỗ vỗ tay cô ta, an ủi: “Mẹ Hạ Quân, chị đừng vội, chúng tôi kiểm tra video giám sát của khu nhà thì sẽ biết được đã xảy ra chuyện gì ngay thôi, chúng ta đi lên nhà trước đi.”
Đường Ân lau nước mắt, “Được, được, làm phiền các đồng chí cảnh sát, mọi người nhất định phải tìm được con gái tôi đấy.” Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, mà con gái mất tích tới hai lần, tâm trạng của vợ chồng Đường Ân lúc này như thế nào đều rất dễ hiểu.
Cao Đình vuốt cằm: “Chúng tôi sẽ cố hết sức.”
Đường Ân dẫn mọi người về nhà, Lục Diệp kiểm tra khóa cửa: “Không có dấu vết của việc bị cạy khóa.” Tức là có thể Hạ Quân đã tự mình mở cửa, nhưng cũng có hai trường hợp, một là Hạ Quân tự mở cửa, đi ra ngoài; hai là có người nhấn chuông, rồi Hạ Quân ra mở cửa. Trước mắt vẫn chưa thể nói chắc chắn được rốt cuộc đã xảy ra trường hợp nào.
Mộc Thất đến phòng của Hạ Quân, trên bàn có để giấy vẽ, cô sờ một chút, bức tranh mới được vẽ nhưng vẫn chưa xong, “Trước khi rời đi, cô bé đang vẽ tranh nhưng vẫn chưa vẽ xong. Hơn nữa, sau mỗi lần vẽ tranh, Hạ Quân đều tự mình thu dọn đồ đạc, đây là thói quen của cô bé sau khi xảy ra chuyện, là việc mà cô bé nhất định phải làm.”
Hề Thiên Tường tiếp lời: “Tức là cô bé sẽ không ra ngoài khi chưa vẽ xong tranh, nhất định là đã có chuyện gì đó xen ngang vào.”
“Cô bé mang một theo chiếc túi, là một chiếc túi nhỏ.” Lục Diệp chỉ vào một góc bàn, sau đó đi ra ngoài tìm Đường Ân, “Có phải cô bé có một chiếc túi không? Trong phòng của cô bé ấy?”
Đường Ân hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, “Đúng, đúng. Con bé có một chiếc túi nhỏ.”
Lục Diệp lại hỏi tiếp, “Bên trong có những gì?”
Đường Ân bất ăn nắm chặt hai tay lại, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Bên trong, bên trong có chìa khóa nhà và chai nước.”
“Đó có phải là túi xách cô bé thường mang đi học không?”
“Không, không phải là cặp sách, là chiếc túi con bé thường đeo khi vợ chồng tôi đưa nó đi chơi.”
Lục Diệp hỏi xong tin tức mình cần biết, lại quay về phòng, “Khi cô bé đi ra ngoài có mang theo túi xách đi chơi nên cô bé sẽ không đến trường, chỗ này không có dấu vết giãy giụa nên cô bé không bị cưỡng ép rời đi, mà thậm chí cô bé còn dọn xong giấy vẽ và sáp màu trước khi đi, từ các manh mối này có thể thấy, cô bé đã tự mở cửa, và người dẫn cô bé đi chính là người quen của cô bé.”
Ở ngoài phòng, Cao Đình cũng hỏi giúp mọi người, “Mẹ Hạ Quân, có khi nào là bạn cô hoặc họ hàng thân thích nào đó đến đưa cháu đi chơi không?”
Cha của Hạ Quân cau mày lắc đầu, “Không đâu, tôi đã hỏi rất nhiều người rồi, họ đều nói là không ghé qua nhà tôi. Hơn nữa, họ cũng không bao giờ tự ý đưa Quân Quân ra khỏi nhà mà không nói với chúng tôi.”
Mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt, Cao Đình quay lại phòng của Hạ Quân, nói với mọi người, “Giờ đợi Tưởng Vân Kiệt kiểm tra camera theo dõi đã.”
Đang nói thì điện thoại của Cao Đình reo, Tưởng Vân Kiệt gọi đến.
Cao Đình bước ra ngoài nghe điện thoại, “Vân Kiệt, điều tra được cái gì rồi?”
“Đội trưởng, tôi thấy có một chuyện rất lạ.” Tưởng Vân Kiệt ấp úng, “Cô, cô bé kia đã đi ra ngoài với một người, nhưng… nhưng, người kia hình như là, là Mộc Thất…”