——-
Hách Liên một thân bạch y tóc bạc, cũng đi vào cùng một khách điếm với một người mà có lẽ cả đời này y không muốn gặp. Bánh xe vận mệnh đã ngừng lại giờ lại bắt đầu xoay chuyển.Khởi đầu.... Kết thúc... Không ngừng lăn.
Một thân y phục cùng dung mạo như thế, cực kì thu hút ánh mắt người khác, Hách Liên cũng không thèm để ý, ngẫu nhiên nhìn lại một vài ánh mắt quá mức làm càn, quay đầu vẫn thanh lãnh mà đi vào trong khách điếm.
Hách Liên một thân bạch y, cũng không đem vũ khí bên người, trên mặt lại phảng phất lạnh lùng, nên cũng không ai tiếp tục làm càn nhìn theo y nữa. Nhưng xuất phát từ những cố kị trong giang hồ, hơn nữa bản thân võ công gần như mất hết, không muốn thêm phiền phức, Hách Liên vẫn mua một chiếc trúc lạp có mành che, che lại khuôn mặt của chính mình.
" Khách quan, ngài dùng bữa hay ở trọ?"
" Ở trọ, cho ta một gian phòng thượng hạng."
" Một gian phòng thượng hạng."
Tiểu nhị thét to một tiếng báo cho trưởng quầy, " Khách quan, thỉnh ngài lên lầu."
Vào phòng, Hách Liên tiện tay ném cho tiểu nhị một thỏi bạc nói: " Mang cho ta hai vò hảo tửu, một ít đồ ăn sáng, bạc thừa thưởng cho ngươi."
Tiểu nhị ước chừng thỏi bạc, biết ngay là lần này được thưởng nhiều, mặt mày liền mừng rỡ hớn hở nói: " Khách quan, ngài chờ một lát, tiểu nhân lập tức mang đồ đến cho ngài."
Nhìn tiểu nhị vội vàng chạy đi, Hách Liên nhìn quanh phòng thấy gia cụ cũng thực bình thường, nhưng bài trí khá trang nhã, cũng thật không sai. Trên giá đã để sẵn bồn nước ấm, Hách Liên lập tức rửa mặt, tẩy đi một thân bụi bặm, thấy thật thoải mái. Liền đi ra đẩy ra của sổ, dương quanh chiếu vào mi mắt, phía xa là nột đỉnh núi chìm trong mây, cảnh đẹp thật mê hoặc lòng người.
Vô hạn ánh dương thật tốt, dù cho cuối cùng nắng cũng tan đi, nhưng ngày mai vẫn còn có thể thấy. Hách Liên vươn tay chạm vào ánh dương ấm áp, làm cho một dãi ánh sáng chiếu qua lòng bàn tay, rồi gắt gao nắm lấy. Dưới dương quang lũ lũ, một loạt cánh chim sẻ lúc ẩn lúc hiện làm cho Hách Liên lộ ra nét cười yếu ớt, cánh chim kia thật tự do tự tại, nay Nam mai Bắc nhưng hiển nhiên cũng đang lưu luyến cảnh đẹp này không đi.
—————————
Một lát sau, Tiểu nhị bê đồ ăn lên. Hách Liên ngồi xuống, với lấy bình rượu tự rót một chén uống một ngụm, gật gật đầu. Hương vị vẫn y hệt như năm nào, khó trách khách điếm này kinh doanh đã lâu mà vẫn giữ được danh hiệu đệ nhất vùng này.
Bên này Hách Liên đang bình thản uống rượu dùng điểm tâm, thì bên kia Viêm Liệt đang đi lại không mục đích, sự lạnh lùng cố hữu cuối cùng cũng không còn duy trì được, hoảng hốt nhìn xung quanh. Cảnh vật như cũng, nhưng người xưa không còn, nhìn xung quanh, không chịu buông tha một mạt bạch ảnh nào hiện lên trước mắt.
Hách Liên, ngươi ở đâu? Ở chỗ nào?Ngươi còn sống có đúng hay không?
Ta biết, ngươi nhất định là vẫn còn sống. Ngươi không có chết, là ngươi giả chết gạt ta, là ngươi giận ta hận ta, không muốn gặp ta, ta đều hiểu hết rồi, cầu ngươi ra đây gặp ta đi, cho ta tận mắt thấy ngươi còn sống, còn khoẻ mạnh mà sống.
Hách Liên, cầu ngươi cho ta một cơ hội, cho ta bù đắp lại nhưng tội lỗi mà ta đã phạm phải.Hách Liên, ta yêu ngươi.
Ta không thể không có ngươi, hãy tha thứ cho sự trì độn của ta, hãy cho ta một cơ hội, để ta và ngươi có thể bắt đầu tất cả từ đầu.
Hách Liên..... Ngươi ở đâu?Hách Liên.........
Một mạt mỉm cười xuất hiện trên môi Viêm Liệt, chỉ cần Hách Liên còn sống, hắn liền nhất định có thể tìm được. Cảm tạ trời cao, cho hắn một cơ hội để bù đắp, từ giờ phút này hắn sẽ không sai lầm nữa. Vươn tay ra làm cho ánh dương quang rơi vào lòng bàn tay, sau đó gắt gao nắm chặt.
Trời xanh có mắt, xin cho hắn và Hách Liên gặp mặt, cho dù bắt hắn phải quỳ xuống van xin thẳng đến khi hắn chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Có lẽ do bánh xe vận mệnh đã lay chuyển, hay là do trời cao đã thực sự nghe Viêm Liệt khẩn cầu, ngoài cửa sổ một bạch y nhân thản nhiên bước qua.
" Hách Liên"
Trong nháy mắt, thời gian vốn như dừng lại, hô hấp cũng bị quên đi, chỉ cần nhìn dung mạo giống y như đúc trong trí nhớ, là bóng dáng tiêu sái đó, là Hách Liên của hắn. Một mảng bạch y mơ hồ trước mắt. Giống y như lần đầu mới gặp, nhưng vì sao người kia lại một đầu tóc bạc? Hách Liên, Liên.....
Ngực Viêm Liệt bỗng dưng đau nhức, một dòng máu chậm rãi tràn qua khoé miệng.
" Công tử..."
Vị ảnh vệ theo hầu thét lên kinh hãi, làm cho Viêm Liệt giật mình hoàn hồn thì đã thấy mạt màu trắng kia đang dần dần biến mất trong đám người. Mặc kệ sự sửng sốt của tên ảnh vệ, Viêm Liệt một tay ấn lên thành cửa sổ, lấy đà tung mình xuyên qua cửa sổ mà đi, đuổi theo bóng dáng màu trắng kia...
Nhân sinh nếu được như lúc đầu gặp gỡ
Nguyện lòng còn mãi một bóng hình ai.
———-
Viêm Liệt tung người, dùng khinh công đuổi theo mạt bạch y kia, trong lòng ngổn ngang. Mãi đến khi thấy người kia một thân gầy yếu đứng bên hồ Thệ Vấn, dưới tán phong lá đỏ. Thân thể Viêm Liệt như cứng đờ, không thể nhúc nhích được. Hắn nhớ ra đây là nơi người kia đã tự tử, và cũng nhớ ra nguyên nhân của sự tuyệt vọng cùng cực ấy. Hắn có tư cách gì mà gặp mặt Hách Liên? Hắn đổ tội cho người kia, giam cầm y, làm nhục y, thậm chí còn.... Thương tổn mà hắn tạo thành đối với người kia, đâu chỉ là thân thể thương tổn mà còn là tâm hồn thương tổn, giờ hắn lấy gì để bù đắp đây?
Hách Liên.... Hách Liên... Đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể đền bù được tội lỗi mà ta đã gây ra?
Chỉ một bước chân, mà hắn không đủ can đảm để bước tiếp.
-" Đã lâu không gặp."
Trong lúc Viêm Liệt còn đang dằn vặt bản thân, một giọng nói trong trẻo vang lên, Viêm Liệt mạnh ngẩng đầu, nhìn người kia quay đầu lại. Ánh mắt người kia thẳng tắp nhìn hắn, làm tâm hắn chợt như bị bóp chặt. Si dại nhìn người kia, không nói lên lời.
Hách Liên vẻ mặt bình tĩnh như nước, trong mắt Hách Liên không có hận ý mà Viêm Liệt sợ hãi sẽ nhìn thấy, cũng không có thâm tình mà Viêm Liệt ngày đêm hi vọng, ánh mắt Hách Liên nhìn Viêm Liệt, tựa như nhìn một người qua đường, xa lạ mà hữu lễ.
Nhưng ánh mắt này so với ánh mắt đầy hận ý, ánh mất hiện tại của Hách Liên làm cho Viêm Liệt toàn thân phát lạnh, giống như bị ném vào trong hầm băng, lãnh đến xương tuỷ.Viêm Liệt sợ hãi đến cùng cực, thân thể thậm chí còn run lên.
-" Hách..... Liên...."
-" Bệ Hạ." Hách Liên một thân bạch y, nhìn người kia giờ bớt đi nét trẻ con trên gương mặt thay vào đó là phong trần và mệt mỏi.
Viêm Liệt có nén sự áy náy lại, hít sâu một hơi, thu hết quyết tâm, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, ôn nhu nói: " Hách Liên, ta đến đón ngươi về nhà."
Hách Liên nhìn Viêm Liệt trong chốc lát, trên mặt vẫn một vẻ bình tĩnh như nước. Y biết, rời khỏi Lạc Diệp cốc, thì khả năng gặp lại Viêm Liệt là rất cao. Lúc trước khi quyết tâm xuất cốc, Y đã nghĩ đến nhiều trường hợp tương ngộ. Có lẽ Viêm Liệt sẽ không bỏ qua cho y, vẫn cuồng ngạo như thế, nhưng như vậy đâu có ảnh hưởng gì đến y, đã muốn chết một lần, y cũng không để ý nếu chết lại lần nữa. Đối với ôn nhu ngẫu nhiên của Viêm Liệt, nhưng chuyện cũ đã qua, tâm y giờ như chỉ thuỷ, những điều đó đâu có còn làm y dao động được nữa.
-" Bệ hạ là đang kể chuyện cười đi, ta không nhà không cửa, lẻ loi một mình, khi nào thì lại có nhà để về." Lãnh đạm cự tuyệt Viêm Liệt, cái người khi xưa từng vì một chút ôn nhu mà cam nguyện trả giá hết thảy, chỉ vì một cái quay đầu mà chôn vùi cả tính mạng, đã chết, đã thực sự không còn trên thế gian này nữa. Không còn một kẻ si tình, y của hiện tại, chỉ sống vì chính bản thân mình.
-" Hách Liên, ngươi đừng nói như vậy.... Trước kia là ta sai, ta biết lỗi rồi, ta thực xin lỗi ngươi, là ta sai lầm rồi, ngươi cho ta một cơ hội, ta sẽ đền bù, sẽ đối xử với ngươi thật tốt, không bao giờ.... Thương tổn ngươi nữa......"
Viêm Liệt vừa nói, vừa kích động tiến lên cầm chặt tay người kia, bàn tay mềm mại vô lực, làm cho hắn lại một phân đau lòng. Hách Liên của hắn không những gầy, hơn nữa nội lực cũng không có nhiều, thân thể cũng suy yếu. Mà tất cả những việc này là do một tay hắn tạo nên, giờ khắc này, hắn thật may mắn khi Hách Liên của hắn còn sống, để hắn còn có cơ hội bù lại tất cả.
Hách Liên thờ ơ rút tay ra, lúc trước y biết người đuổi theo là Viêm Liệt, y cũng chỉ dừng lại chào hỏi, cũng không dư hơi để cùng Viêm Liệt dây dưa, bèn đạm mạc nói:
" Bệ hạ, ta đối với ngươi đã không còn cảm giác gì, hôm nay gặp mặt cũng là để chuyện xưa chấm dứt, từ nay ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, cho dù gặp lại lần nữa cũng chỉ là người xa lạ."
Viêm Liệt như ngũ lôi oanh đỉnh, sững sờ nhìn ngươi kia, thấy người kia vẫn thản nhiên nhìn hắn, nhưng bóng hình hắn không thể lưu lại chút gì trong ánh mắt trong veo như nước kia, bèn hoảng hốt ôm chặt người nọ, đem mặt chôn ở hõm vai y lẩm bẩm nói:
– "Hách Liên, ngươi tha thứ cho ta, là ta sai rồi, là ta thực xin lỗi ngươi, ngươi cho ta một cơ hội đi, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.... Ta yêu ngươi....." Lời còn chưa dứt Viêm Liệt cảm nhận được thân thể trong lòng khẽ run lên.
– " Ngươi yêu ta?" Thanh âm của Hách Liên bay đến bên tai hắn, giống như gió nhẹ thoảng qua, nhỏ thật nhỏ.
– " Hách Liên, ta thật sự yêu ngươi, tha thứ cho sự trì độn trước kia của ta, trước kia là đầu óc ta ngu ngốc, mãi không hiểu được tình cảm của mình, chúng ta về nhà đi, để cho ta bù đắp mọi thương tổn ta đã làm ra..."
-" Ngươi yêu ta?" Hách Liên lặp lại câu hỏi một lần nữa, trong giọng nói nhiều hơn vài phần tiếu ý.
-" Đúng, là ta yêu ngươi, yêu ngươi như năm đó ngươi yêu ta,...."
-" Nhưng là.... Ta đã không cần.... Ta không yêu ngươi..." Hách Liên dùng sức đẩy Viêm Liệt ra, thanh âm cũng trở lên lạnh như băng:
-" Bệ hạ, Viêm đế, Viêm Liệt, ngươi từng hận ta như vậy, từng tìm mọi cách nhục nhã ta, hiện giờ ngươi lại nói yêu ta, chẳng lẽ đấy là cách ngươi yêu ta?"
-" Không, không phải, Hách Liên, không phải như vậy.... Là ta sai, ta biết ta sai rồi, Hách Liên, ngươi tha thứ cho ta đi.... Ta sẽ bù đắp, ngươi đánh ta, mắng ta... Đều không sao, chỉ cần ngươi đừng đi... Cầu ngươi.... Đừng đi..." Viêm Liệt hoảng hốt, hắn muốn từ biểu tình của Hách Liên để dò xét tâm tình của y, nhưng khuôn mặt người kia thuỷ chung trầm tĩnh như nước, chỉ có ánh mắt lộ ra ý cười nhạo.Hách Liên xác thực đang rất muốn cuồng tiếu, y lẳng lặng nhìn Viêm Liệt, so với ba năm trước, hiện tại trông Viêm Liệt đã thành thục hơn, lại càng thêm tuấn mĩ, loại mĩ mạo đã từng khiến y phải thất hồn lạc phách, thế nhưng, hiện tại y rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh mà đối diện, tâm đã không còn rung động, sẽ không tái trầm luân.