Khúc Vô Dung có một thê tử nguyên phối là Liễu Vô Ức, cả hai đều là đệ tử của cốc chủ Lạc Diệp cốc đời trước. Thanh mai trúc mã, nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì thanh lệ động nhân, một mối lương duyên hảo hợp đến mức khiến cho ai cũng phải trầm trồ.
Khúc Vô Dung ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, nhấp một ngụm rượu, Vô Ức, nàng cũng ra đi vào một đêm trăng sáng như thế này. Hắn đã từng hứa sẽ yêu nàng sủng nàng cho đến tận khi sinh mệnh này kết thúc, thế nhưng hồng nhan bạc mệnh, đời người mấy chốc, sớm nở tối tan, con người dù có tuyệt đại phong hoa rồi cũng hóa ra xương trắng. Hắn đường đường là thiên hạ đệ nhất thần y, cũng chỉ có cách im lặng mà nhìn sinh mạng nàng lụi tàn. Nàng nói: " Khi thiếp chết đi, đừng chôn thiếp, thiếp không muốn bản thân bị cầm tù nơi mặt đất lạnh lẽo. Hãy hỏa táng thiếp, rắc tro cốt nơi thâm cốc này, thiếp muốn thành gió, thành cỏ cây, để có thể theo chàng phiêu bạt nơi góc bể chân trời. Phu quân thiếp là một trang hảo hán, thiếp muốn cùng chàng sánh bước."Hắn biết, nàng không muốn có mộ địa là không muốn hắn bị thương tâm trói buộc, muốn hắn tận hưởng cuộc sống này. Đời người thoáng qua trong chớp mắt, thứ đọng lại nơi khóe mắt người, có phải là bóng hình ai?Khúc Vô Dung phiêu mắt nhìn hai nam nhân đang ôm nhau trong rừng trúc, ánh trăng bàng bạc bao phủ lấy đôi bích nhân, thì khẽ mỉm cười. Nhị đệ từ khi tỉnh lại đã tốt hơn rất nhiều, tâm kết đã giải, tâm bệnh tiêu tan, thân thể cũng hồi phục nhanh chóng, tuy nay không bằng xưa nhưng có người kia bên mình thì chắc sẽ không có vấn đề gì. Còn nam nhân cuồng ngạo kia mất mà lại tìm được, chắn chắn sẽ quý trọng. Vô Ức, nàng có thấy không, hữu tình nhân rồi sẽ thành quyến thuộc, liệu giờ nàng có đợi ta bên Nại Hà kiều không? Kiếp này phu thê liệu có đổi được phút gặp gỡ thoáng qua ở kiếp sau......