Trên con đường dẫn lên ngọn núi, lúc nào cũng xuất hiện hững cơn mưa rào bất chợt, những trận gió lốc cuốn đi những chiếc lá vàng, hay những đám mây xám vây quanh đỉnh núi, tất cả đều như những trò đùa của thiên nhiên, khiến người ta không khỏi đề cao cảnh giác, có thể nói mỗi ngày ở nơi đây là một cuộc phiêu lưu đầy thú vị.
Đỉnh núi Thiên Hà là nơi chưa một ai dám đặt chân tới vì nơi đây khí hậu cực kì khắc nghiệt, tồn tại những dòng khí độc chết người. Tuy nhiên, theo như truyền thuyết mà người dân dưới chân núi truyền tai nhau là có một vị tu tiên trú ngụ tại đó. Hằng năm, ngài ấy thường tiêu diệt yêu ma quỷ quái để bảo vệ người dân, người đời hay gọi là "Phản Kích Đại Thần" và đó cũng là tên thật của ngài.
Nhưng hai năm trở lại đây, bọn người của Sát Bá Thi tung hoành, người dân chết như rạ, còn Phản Kích Đại Thần không hề xuất hiện. Chắc có lẽ ông ấy chỉ là truyền thuyết và không có thật.
Hai chị em Lý Nhân Sư dừng chân tại ngôi làng Đông Thổ dưới chân núi Thiên Hà. Cả hai đều rơm rớm lệ trước cảnh tượng hoang tàn ngay trước mắt.
Bấy giờ, bầu trời xám xịt, nặng trĩu như nỗi buồn của những người đã bỏ mạng, đổ xuống mảnh đất tàn khốc này. Đâu đó trong khoảng không vô định, tiếng kêu í ới vang vọng đầy tuyệt vọng. Cây cối cháy rụi, nhà cửa tan hoang, mảnh đất màu mở nay đã chuyển thành màu đen, chỉ còn lại mùi tanh của máu và những xác chết không còn nguyên vẹn nằm ngổn ngang giữa đường.
Ở phía xa xa là những đứa trẻ tựa vào nhau, máu me đầy người, với ánh mắt lẻ loi nhìn về phía xa xăm. Bàn tay nhỏ bé chúng đưa ra, cố gắng níu giữ hạt cát cuối cùng của cuộc đời, nhưng sự sống mãi mãi không thể trở về. Chúng đứng bên nhau, chia sẻ nỗi đau đớn khủng khiếp, như những bông hoa héo úa giữa sa mạc khô cằn. Thời gian dường như ngưng lại bên những đứa trẻ ấy, khi chúng cứ nhìn ra xa để tìm một thứ gì đó mà chính chúng cũng không biết.
Những đứa trẻ còn sống giữa chiến trường, trái tim chúng đã nguôi lạnh trước cái chết. Những giọt nước mắt không còn chảy dài trên má, dù sự tuyệt vọng dường như đè nén chúng xuống. Chúng dần trở nên vô cảm trước những nỗi đau, chấp nhận số phận tàn nhẫn của mình như một điều hiển nhiên. Trong ánh mắt chúng, không còn sự kỳ vọng, chỉ là sự chấp nhận một kết thúc đầy buồn bã.
Lý Nhân Sư thốt lên:
- Khốn kiếp! Tại sao vậy chứ?
Lý Kim Mai uất ức:
- Ở đây có Phản Kích Đại Thần cơ mà. Sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như thế này?
Dứt câu, cả hai cùng dịch chuyển lên đỉnh núi phá vỡ kết giới trong cơn phẫn nộ rồi đập tan tành lũ thú canh giữ.
Lý Nhân sư hét lên:
- Phản Kích Đại Thần! Ông mau bước ra đây.
Một làn khói đen bốc lên nghi ngút, một tiểu tiên xuất hiện trông vẻ ngoài trắng như tuyết, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Cậu ta chấp hai tay lại rồi nói:
- Ngài ấy đang bế quan, xin hỏi các vị có chuyện gì không?
Lý Nhân Sư túm lấy cổ áo cậu ta:
- Mau gọi ông ta ra đây. Đường đường là một vị tu tiên mạnh nhất mà lại trốn tránh để người dân chịu khổ. Tôi phải tính sổ với ông ta.
Bỗng một bàn tay từ trong hư không thò ra chạm lấy ngực Lý Nhân Sư rồi kéo mạnh xuống đất. Lực kéo mạnh đến nỗi khiến vùng đất xung quanh lỏm xuống.
Lý Kim Mai dùng "Giáng Long hộ thể" lên người em trai để bảo vệ tính mạng, nhưng lớp giáp đó vẫn bị nghiền nát.
Kẻ đứng trên người Lý Nhân Sư là Phản Kích Đại Thần, mặc áo choàng màu đen, toàn thân phát ra ánh hào quang rực rỡ. Ông ta đột nhiên hậm hực:
- Ai nói ta không lo cho dân chúng. Ngươi cũng nên biết tự lượng sức mình, ngay cả Hoàng Thái Tổ, Thiên Nhiên Kỳ Thần, Phúc Thần Hỏa Chí đều bị tên Thiên Ma Công tiêu diệt. Ngươi nghĩ một kẻ tu vi chỉ mới tới bán tiên thuật như ta lại có thể tiêu diệt hắn ư? - Ông ta hạ giọng. - Thế giới này đã kết thúc rồi. Không còn hy vọng gì nữa.
Lý Kim Mai như bị trúng độc, toàn thân rệu rã khi nghe tin sư phụ của mình đã bị giết. Bà khụy gối xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không, đầu óc quay cuồng như một trận cuồng phong xóa tan hết ký ức.
Trong khi đó, Lý Nhân Sư vẫn giữ được bình tĩnh. Ông gắng gượng thoát khỏi lòng bàn tay lạnh ngắt của Phản Kích Đại Thần rồi cố giương cổ để nói:
- Không còn hy vọng ư? Hay là do ông sợ chết? Những người dân trước khi chết vẫn cố gắng cầm cự chỉ hy vọng ông tới cứu, vậy ông ở đâu, bế quan ư? Hay vì ông sợ ra trận sẽ bị hắn giết? Một kẻ như ông sao lại trở thành tu tiên chứ? Có tài mà không có đức, chỉ là cái loại nên vứt..
Phản Kích Đại Thần nổi giận phừng phừng và ấn ngực Lý Nhân sư mạnh xuống khiến ông hộc ra máu, mảnh đất xung quanh nứt ra thành nhiều mảnh rồi bị nghiền thành cát bụi.
Ông ta gầm gừ:
- Hỗn láo, ngươi nói ai không có đức hả?
Lý Kim Mai siết chặt nắm đấm, lấy lại thần thái rồi vừa khóc vừa nói:
- Đủ rồi. Hoàng Thái Tổ đã từng nói "Sứ mệnh của chúng ta là bảo vệ người dân cho đến khi chỉ còn hơi thở cuối cùng". Ngài đã quên rồi sao? Sống mà ích kỷ như vậy, chẳng khác nào chìm mãi vào cô độc. Dù cho có sống đến hàng trăm, hàng nghìn năm để chứng kiến con cháu mình dần chết hết. Rồi cuối cùng, ngài chỉ có một mình mà thôi.
Phản Kích Đại Thần nói ngắc ngứ:
- Ngươi..
Lý Nhân Sư gào lên:
- Đúng vậy, ông là cái đồ nhát cáy. Chỉ biết sống cho bản thân mình, ông không bằng lũ cầm thú.
Ở bên kia, tiểu tiên lo lắng cho sư phụ của mình nên chen vào:
- Các người to gan thật..
Phản Kích Đại Thần đổ gục xuống đất, một tay ra hiệu cho vị tiểu tiên ngừng nói, tay còn lại ôm mặt khóc thút thít. Nỗi đau đớn như bóp nghẹt con tim ông. Bao năm qua, ông vẫn luôn bảo vệ người dân theo đúng di nguyện của Hoàng Thái Tổ, cố gắng tu luyện để được gọi là "kẻ mạnh nhất" như ngày hôm nay. Những vị tu tiên đều mang trong mình khả năng nhìn trước được tương lai đến hàng vạn năm, đi trước thời đại. Chính vì thế, ông có thể thấy được viễn cảnh tiến bộ vượt bậc của người dân và đất nước, nào là: Xe cộ, những tòa nhà cao tầng, những máy móc, thiết bị hiện đại ra đời. Nhưng kể từ khi Hoàng Thái Tổ và Thiên Nhiên Kỳ Thần bị sát hại, ông trở nên suy sụp, sợ hãi, viễn cảnh mà ông nhìn thấy mấy chốc đã đổ sập. Ông thu mình bế quan, mặc kệ người dân đang chịu khổ. Có lẽ ông đã quá tuyệt vọng và tin rằng những vị tu tiên khác cũng như mình, đều sợ sệt trước sức mạnh đáng sợ của Thiên Ma công.
Không như ông nghĩ, Lý Nhân Sư là một tên tu tiên có tu vi thấp hơn ông mà vẫn tin vào tương lai tốt đẹp đó. Hắn vẫn luôn chiến đấu đến ngày hôm nay và vẫn tràn đầy nhiệt huyết để bảo vệ người dân, đất nước và cả thế giới. Một kẻ như hắn vẫn chiến đấu không bỏ cuộc, vậy mà một kẻ mạnh như ông lại dễ dàng từ bỏ nhanh đến vậy. Liệu có xứng đáng là một vị tu tiên mạnh nhất?
Phản Kích Đại Thần lấy tay quệt nước mắt rồi nói:
- Phải. Là do ta quá sợ hãi trước sức mạnh của Thiên Ma Công. Ta không xứng là tu tiên, ta xin lỗi. Có lẽ người nên chết phải là ta chứ không phải người dân.
Lý Nhân Sư bật dậy, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, giọng vẫn chưa hết oán trách:
- Giờ ông ngồi đây than thở thì được tích sự gì chứ? Chiến tranh đã xảy ra, không những người dân ở Bắc Bán Cầu mà còn cả thế giới đang sống trên nỗi sợ hãi. Được rồi, ông cứ ngồi đó cho đến khi cả thế giới này không còn một ai nữa, chỉ còn lại mình ông với đám quái vật ngoài kia thôi.
Phản Kích Đại Thần ngẩng mặt dậy như thể đang tìm sự hy vọng:
- Liệu ta có còn cơ hội?
Lý Kim Mai lững thững bước tới thay lời em trai mình:
- Vẫn chưa muộn đâu thưa ngài. Hãy tập hợp tất cả các vị tu tiên còn sống sót để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Như được tiếp thêm động lực, Phản Kích Đại Thần lồm cồm bò dậy, quẳng hết mọi lo toan phiền muộn rồi đấm hai bàn tay vào nhau:
- Được rồi. Ta sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình. Ta sẽ không sợ hãi nữa. Chắc chắn ta sẽ cứu lấy thế giới này bằng đôi tay của mình. Lên thôi!