-----
Cạch...
Đặt tách trà xuống mặt bàn, Jordan nhíu mày tỏ vẻ khó chịu khi chàng trai ngồi bên cạnh mình có dáng ngồi "không được đẹp cho lắm". Như cảm nhận được luồng sát khí đang vây quanh, Lewis nhanh chóng đưa tầm nhìn của mình dịch chuyển về phía người đã "sáng tác" ra luồng khí vừa rồi, cười nói:
-Làm gì mà mặt nặng mày nhẹ vậy anh trai? Cười lên cho đời nó tỉnh.
-Mày còn xưng hô ngang ngược kiểu vậy thêm lần nữa thì đừng trách tao vô tình!
-Tch... Làm gì mà căng thế! Anh họ hay anh trai thì nó cũng là anh mà.-Lewis tặc lưỡi rồi bỏ đôi chân đang gác lên bàn ăn xuống dưới đất. Cảm giác bông bông, mềm mại trườn qua chân khiến anh giật mình mà rụt chân lại. Ngó đầu xuống đất, đập vào mắt anh là một cục bông to to tròn tròn màu nâu trắng... Chết lộn tả nhầm! Là một con mèo có dáng vẻ mũm mĩm màu nâu trắng mới đúng. Chú mèo này đang ngây thơ ngồi giương đôi mắt to tròn lên nhìn anh - một con người lạ hoắc mà nó chưa gặp bao giờ.
Sau một hồi đấu mắt với Lewis như trong phim Ấn Độ thì chú mèo đó cũng lẳng lặng nguẩy đít đi, nhảy lên, cuộn tròn mình trên cái ghế đối diện với chỗ ngồi của Lewis. Khỏi nói anh cũng biết con mèo này là của ai. Còn của ai ngoài con nhỏ "đồng hương" mà anh gặp hôm qua chứ! Thời gian Lewis sống ở Hoàng tộc còn nhiều hơn cả thời gian anh sống ở Lãnh gia nên cái gì liên quan đến bốn anh em nhà này anh đều biết. Từ sở trường, sở thích cho đến sở đoản của từng người Lewis đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Vậy nên cái chuyện con mèo vừa rồi là thú cưng của một trong bốn người kia hoàn toàn là không thể...vì họ không thích nuôi động vật trong nhà mà.
-"Vì một đứa con gái mà nuôi thứ mình không thích ở trong nhà... Thú vị thật...!"
Tầm nhìn của Lewis nhanh chóng bị thu hút bởi sự xuất hiện của nó...hay nói đúng hơn là sự xuất hiện của con gấu trúc Panda nhỉ?
-Panda, tối qua ngủ ngon chứ?
Lewis giở giọng trêu chọc khiến nó tức điên người lên mà không làm được gì. Vì ai? Vì ai mà nó biến thành gấu trúc? Vì ai mà nó đang nhiên đang lành bị gắn cái mác là "Panda" hả?
-Vâng! Tôi ngủ ngon. Nhờ diễm phúc của ai đó mà tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon đến như vậy!
Nó bực mình đốp trả lại Lewis rồi ngồi phịch xuống ghế. "Cục bông" thấy vậy cũng nhanh chóng nhảy sang mà nằm gọn trên đùi nó. Dẫu sao thì ở cạnh chủ nhân còn tốt hơn là ở cạnh hai người đấu mắt suốt ngày.
-Lạ giường à Vy?-Jordan lúc này mới chịu bỏ tờ báo mình đang đọc xuống mà nhìn thẳng vào nó. Suy cho cùng thì nó thành ra nông nỗi này cũng một phần là do lỗi của anh. Đáng nhẽ ra anh nên thông báo với ông quản gia sớm hơn một tý thì nó đâu phải chuyển đồ sang phòng khác. Cũng chỉ tại anh quá chú tâm vào công việc mà quên mất một điều rằng Lewis là một con người nguy hiểm....
-Vâng ạ!
-Vậy tối nay có ngủ được không?
-Anh đừng lo, em chỉ lạ đêm đầu thôi. Mấy đêm sau không thành vấn đề!-Nó cười mỉm, anh cũng yên tâm được phần nào.
-----Bệnh viện-----
Trong căn phòng điều dưỡng VIP1 quen thuộc là hình ảnh của một chàng trai cũng rất đỗi quen thuộc đang đứng ngắm khung cảnh bên ngoài qua ô cửa kính. Mái tóc màu nâu đất nhẹ bay trong ánh nắng bình minh, đôi mắt màu xám khói sâu thẳm hướng về phía đường chân trời xa xăm. Một cánh chim anh vũ nhẹ nhàng bay lướt qua bầu trời, anh khẽ thở dài... Rồi một ngày không xa thôi, anh cũng sẽ như loài chim ấy, được tự do bay lượn lên bầu trời, hướng về phía biển trời tương lai mà không lo ngại gì mọi thứ.
-Bạn của tôi ơi, da cậu trắng lắm rồi nên không cần đứng đấy tắm nắng đâu. Lại đây ăn sáng đi!
William lên tiếng trêu đùa Edric rồi đặt lên bàn một đống đồ ăn sáng mà cô Phương đã giành cả tâm huyết, dậy sớm nấu cho đứa con độc nhất vô nhị của mình. Anh cười đấy, nhưng ánh mắt anh lại chẳng khác gì người bạn kia - ánh mắt hướng về tầm nhìn vô hạn với một nỗi buồn khó tả. Anh biết vì sao Edric lại đứng trầm tư ở đấy, đó chính là lí do khiến anh phải lên tiếng kéo cậu trở về thực tại.
-Thế mà có người vẫn trắng hơn mình kìa!-Edric nói rồi sải bước tiến về phía cái bàn đầy thức ăn mà Will vừa bày ra, cười khổ.-Này Will, mình có phải là chết đói năm 45 đâu mà cậu mang nhiều đồ ăn đến như vậy!
-Mình mang theo chỉ định của mẹ cậu thôi... Mà nhắc mới nhớ, mẹ cậu nói là bận cái gì đó nên có lẽ là tầm trưa mới vào thăm cậu được.
-Ừ mình biết rồi!-Edric gật nhẹ đầu rồi đưa đôi đũa cho cậu bạn ngồi đối diện.-Một mình mình ăn không hết đâu, ăn cùng mình cho vui. Cậu chưa ăn sáng phải không?
-Chà chà... Không ăn sáng cũng có cái lợi của nó đấy chứ nhỉ!-Will mỉm cười nhận lấy đôi đũa từ tay Anh Vũ. Mà đương nhiên là anh phải ăn rồi vì cô Phương làm cái đống này cho cả anh và Edric ăn mà^^.
-Mà Will này, cậu quen cô bé ấy à?
-Ai?-William định cho thìa canh lên miệng thì bị chặn lại bởi câu hỏi đầy tính khó hiểu của Edric.-À Tường Vy ấy hả? *Edric gật đầu* Bộ có chuyện gì à?
-Không có gì, mình chỉ hỏi vậy thôi! Tại mình thấy con bé đi cùng cậu vào đây nên mình có hơi thắc mắc... Hai người mới quen nhau thôi phải không?
-Đúng là không có gì qua khỏi mắt cậu mà.-Will nói rồi bỏ thìa canh xuống.-Mình mới quen cô nhóc đó được 1, 2 ngày thôi. Lúc đấy trời cũng chập chập tối rồi, mình đang lái xe trên đường từ chỗ cậu về nhà thì....bla...bla......
-----Coffe Flowers-----
-Anh biết tôi hẹn anh ra đây là vì lí do gì chứ, Nguyên Tổng?
Kỳ Như đặt tách cafe xuống mặt bàn, lạnh lùng lên tiếng. Dù sao thì sau tất cả, Nathan cuối cùng cũng để lại trong lòng cô một ấn tượng "gọi cho là tốt" là cái hẹn đúng giờ.
-Có gì thì cô nói luôn ra đi, tôi còn nhiều việc phải làm lắm!
Nathan lạnh lùng nói, ánh mắt anh vẫn chẳng có gì gọi là để tâm đến cô nàng trước mặt. Ánh mắt anh vô định nhìn ra thế giới bên ngoài qua khung cửa kính khiến Kỳ Như cảm thấy bực mình. Cô đến giờ cũng không hiểu lí do vì sao Nathan lại là Giám đốc của một công ty lớn mạnh nổi tiếng khắp cả nước nữa. Một con người vô tổ chức, không coi ai ra gì như anh ta sao lại có thể ngồi vào vị trí quyền lực đến như vậy?
-Tôi tôn trọng anh thì anh ít nhất cũng phải tôn trọng tôi lấy một lần, Nguyên Tổng. Anh có biết những quy tắc tối thiểu khi giao tiếp với đối tác trong công việc là như thế nào không?
-Tôi không biết...-Nathan lúc này mới chịu đưa con mắt nhìn về phía đối phương. Cơ thể anh khẽ nhoài về phía trước, lên tiếng cợt nhả.-Và tôi cũng chẳng quan tâm đâu, cô gái ạ! *Nói rồi lại ngồi đúng tư thế* Tôi biết, tập đoàn của ba cô đang gặp khó khăn nên hôn nhân giữa tôi và cô mới được diễn ra. Tôi cũng chẳng biết lí do gì mà hai bên gia đình lại gán ghép cô với tôi mà không phải là "mấy thằng đấy", là do tôi đào hoa quá chăng?
-Anh vào thẳng chủ đề chính được rồi!-Kỳ Như gần như mất hết kiên nhẫn với người trước mặt. Cô hẹn anh ra đây là để nói về hôn nhân giữa hai người, chứ không phải là nghe anh kể chuyện phiếm.
-Hành động của cô khiến tôi tự nhiên nhớ đến "hắn".-Anh cười hết cách nhìn cô rồi nói tiếp.-Tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn cuộc hôn nhân này xảy ra đúng không? Tôi cũng vậy thôi, và tôi muốn hợp tác với cô...để huỷ bỏ cuộc hôn nhân sắp đặt này!
Hai chữ "huỷ hôn" vang lên như cơn gió lạnh trái mùa thổi qua khiến cô rùng mình. Vẫn là ánh nhìn lạnh lùng, vẫn là nụ cười cợt nhả nhưng đối tượng mà Nathan "nhắm" đến lúc này không phải là khung cảnh bên ngoài mà chính là bản thân cô. Chưa bao giờ Kỳ Như tiếp xúc với một con người nguy hiểm và kì lạ như Nathan. Có gì đó lạ lẫm thôi thúc cô ra phương án trả lời....
-Tôi...không đồng ý!-Kỳ Như uống một ngụm cafe để lấy lại giọng-Anh biết đấy, nếu như tôi và anh không kết hôn thì tập đoàn của ba tôi sẽ bị phá sản. Mà tôi cũng là một doanh nhân, tuy chưa thành đạt nhưng đủ kiến thức để hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc. Họ nói đúng, hôn nhân giữa hai bên gia đình vẫn phải tiến hành.
Đồng tử của Nathan nhanh chóng co rụt lại khi bốn chữ "tôi không đồng ý" thốt ra từ chính miệng của Kỳ Như. Chuyện gì đây? Theo như anh tìm hiểu thì Kỳ Như cũng giống như anh, không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra cơ mà?! Thế này là thế nào???
-Có lẽ cô coi thường tôi quá rồi thì phải. Cô nói cô đủ kiến thức để hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc, nhưng cô có hiểu những lời cô nói ra vừa rồi không cẩn thận sẽ đưa cô vào con đường lạc lối không. Tôi là một doanh nhân...tuy chưa giỏi như ba và "bọn chúng" nhưng tôi có thể giúp tập đoàn của ba cô không bị phá sản!
-Anh và "bọn chúng" chưa bao giờ coi nhau là anh em, đúng chứ?
Câu hỏi lạc hướng của Kỳ Như khiến anh có chút khó hiểu. Cô biết gia đình anh sao? Nghĩ đến đây, chân mày anh nhanh chóng nhíu lại, không hài lòng mà lên tiếng:
-Ý cô là gì?
-Một khi nội bộ đã xảy ra xung đột thì điều gì cũng có thể xảy ra. Anh nói anh đủ khả năng để giúp tập đoàn của ba tôi đứng vững mà không cần phải dùng tới hôn lễ... Tôi quả thực rất khâm phục anh về điều này! Nhưng anh có bao giờ nghĩ đến chuyện anh em của anh sẽ hợp sức lại để đẩy anh ra khỏi cuộc chiến này không? Anh nghĩ họ sẵn sàng để anh hành động mà không làm gì à?
-Đó chính là lí do cô nên nghe rõ phần "mở bài gián tiếp" của tôi. Trong kinh doanh không bao giờ có chỗ cho tình yêu. Dùng tình yêu để đổi lấy chỗ đứng trên thị trường là một việc làm sai lầm đấy cô gái. Còn nhớ cái câu tôi nói lúc đầu không? "Tôi là một người đào hoa"! Mà đã là đào hoa thì.....-Nói đến đây, Nathan khẽ nở nụ cười nguy hiểm rồi đứng dậy, tiến bước về phía sau lưng cô khiến cô có chút khó hiểu. Đôi bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô, hơi khom người xuống để lời nói của mình có thể truyền đến tai của Kỳ Như một cách rành mạch và rõ nét.-...lấy tôi không có hạnh phúc đâu. Bởi vì...*Anh khẽ nghiêng đầu, phả lời nói vào vành tai cô*...Tôi có người con gái khác rồi, cô gái ạ!
Nói đoạn, Nathan nhanh chóng đứng thẳng người dậy, buông một câu chào tạm biệt rồi bước ra khỏi quán.
Beep...Beep... (Tiếng mở khoá xe ô tô của Nathan)
-Chuyện này là thế quái nào? Cô ta là ai mà biết được nội bộ trong gia đình mình nhỉ?-Một tay anh nới lỏng chiếc carvat màu xanh than ở cổ mình ra, tay còn lại bấm bấm số điện thoại gọi cho ai đó...-Thư kí Long, hãy điều tra thật kĩ cho tôi về lai lịch của Giám đốc M&M, khó khăn mà Raymond đang gặp phải lúc này.....À mà khoan đã, điều tra luôn cho tôi trong khoảng 3 ngày nay, Kỳ Như đã gặp và nói chuyện với ai. Càng sớm càng tốt!
Bực mình nhét cái điện thoại vào trong túi quần, Nathan liền đưa tay ra để mở cánh cửa xe Volksgawen của mình. Nhưng bàn tay vừa chạm đến tay nắm cửa thì bị ngưng lại vì giác quan thứ 6 của anh tự nhiên hoạt động. Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, Nathan khẽ quay đầu, đánh tầm nhìn sang bên kia đường....
Ở phía bên kia, cách chỗ đậu xe của Nathan tầm 10m là hình ảnh một chiếc xe Audi màu đen bóng loáng đang đậu dưới bóng cây hoa sữa. Riley đang ngồi trong đó, nở nụ cười nhếch mép nhìn Nathan rồi kéo cửa kính xe lên, lên ga bỏ đi...
-Riley?!
Nathan hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của "vị khách không mời" đó, nhưng rồi dáng vẻ lạnh lùng của anh cũng nhanh chóng được lấy lại, lái xe hoà vào dòng người tấp nập....
===============
P/S: Còn ai nhớ đến con Au lười này không ta🤔🤔🤔❤️