Quán Coffe Flowers lại đón chào thêm 1 vài vị khách mới. Họ đến đây để thưởng thức hương vị cafe mới mà quán này tạo ra, để trốn tránh sự ồn ào mà thế giới ngoài kia đem lại, hoặc cũng chỉ đơn giản là vào đây để ngắm những con người có vẻ bề ngoài quyến rũ đang ngồi ở góc quán^^....
-Bây giờ là 2 giờ 5 phút chiều, có vẻ như thằng em tôi không có hứng thú gì với cuộc hẹn này thì phải!-oAngus "tươi cười" nhìn người con gái trước mặt mình. Anh biết người anh đang nói chuyện là ai, và anh biết luôn cả lí do vì sao cô lại ngồi đây một mình.
Cô gái đó khẽ nhíu mày nhìn Angus. Sao trên đời này lại có loại người vô duyên, tự nhiên như ruồi đến độ ung dung ngồi đối diện với cô mà không có lời chào hỏi lịch sự nào cơ chứ? Thật là khiếm nhã mà!
-Có hay không cũng chẳng liên quan tới anh, Quân tổng!-Cô lạnh lùng nói rồi nhâm nhi tách cafe trước mặt mình. Cafe khiến cô cảm thấy thoải mái, khiến cô trở lại với con người thật của mình...
-Đừng xa lạ vậy chứ Kỳ Như...à quên, là em dâu tương lai mới đúng!-Anh thở dài ngả người ra sau ghế, nhìn cô rồi nói tiếp-Gọi anh là Hiều Quân, hoặc Angus là được rồi.
4 chữ "em dâu tương lai" phát ra từ miệng anh chàng tóc hung đỏ khiến cô cảm thấy khó chịu. Em dâu tương lai? Cô không hề muốn kết hôn hay hợp tác với những người không coi trọng công việc, đặc biệt là Nathan-Tổng Giám đốc của công ty Sun Apple! Không vì hẹn ước giữa 2 bên gia đình, cộng thêm tập đoàn của ba cô đang chút trục trặc thì Kỳ Như cô đã không miễn cưỡng mà gật đầu đồng ý đi kí hợp đồng làm ăn với Nguyên tổng rồi! Mà có phải đến là gặp được đâu. Thư kí bên đó gọi điện báo cho cô biết là hoãn cuộc gặp mặt này sang hôm khác, Tổng Giám đốc có việc bận làm cô tức lộn ruột lên mà không làm được gì!
-Cuộc gặp mặt kí kết làm ăn giữa 2 bên bị hoãn lên hoãn xuống chỉ vì 1 kẻ không coi trọng công việc như anh ta khiến tôi khó chịu. Tôi quyết định rồi, sẽ không có buổi gặp mặt nào giữa tôi và anh ta cũng như hẹn ước giữa 2 bên gia đình cả.-Kỳ Như nói rồi đứng dậy-Tôi có việc gấp phải đi bây giờ, tôi xin phép!
Nhưng bước chân của cô vừa mới bước đến cạnh chỗ Angus đang ngồi thì bị giọng nói lạnh lùng của anh cản lại:
-Hãy là người biết suy nghĩ, Kỳ Như!-Anh nói nhưng không nhìn về phía cô mà nhìn thẳng-Cô mới dấn thân vào cái nghề kinh doanh bất động sản nên còn rất nhiều điều về thương trường mà cô không biết. Trong thương trường, cái được dặt lên hàng đầu không phải cái tôi cá nhân, mà chính là "mạng sống"!
-Hiểu Quân, ý anh là gì?-Cô quay người lại nhìn anh tỏ vẻ khó hiểu. Đúng! Kỳ Như mới giữ chiếc ghế Tổng Giám đốc công ty M&M cách đây không lâu nhưng mọi quy tắc trên thương trường cô đều nắm rất rõ. Sao có thể là không biết được!
-Tập đoàn Sun Royal chúng tôi nắm giữ hơn 50% số cổ phần tập đoàn Raymond của ba cô, tương ứng với Sun R (Sun Royal) chính là cổ đông lớn và quyền lực nhất. Gần như 100% tập đoàn Raymond và các công ty con của Raymond, trong đó có M&M, tồn tại được cho đến bây giờ chính là nhờ Sun R và các công ty nhỏ của chúng tôi "chống lưng" giúp đỡ. Vậy nên chỉ cần 1 cái lắc đầu của cô thôi cũng đủ để đưa đứa con tinh thần của ba cô đứng trên bờ vực PHÁ SẢN!
Nói đến đây, Angus mới chịu đứng dậy, xoay người lại để nhìn gương mặt của Kỳ Như.... Và đúng như anh nghĩ, mặt của cô gái đó tối đen lại, đôi bàn tay của cô cũng theo đó nắm chặt lại thành quả đấm để kìm nén cảm xúc của mình.
-Thông minh như cô chắc hiểu ý tôi vừa nói chứ?-Angus nghiêng đầu nhìn cô rồi nói tiếp-Hôn lễ giữa 2 bên gia đình sẽ phải tiến hành BẰNG MỌI GIÁ!
-Anh.....
-Thôi anh có việc gấp cần phải giải quyết rồi. Chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài...và anh rất mong là sẽ gặp lại em ở lễ đường với Nathan chứ không phải là ở quán cafe nhạt nhẽo này! Bye bye....
Rồi không cần biết cảm xúc của đối phương như thế nào, Angus ung dung cho tay túi quần bước ra khỏi quán. Đối với anh, hôn lễ giữa Nathan và Kỳ Như cần phải được tổ chức. Đơn giản chỉ vì...
-Cách dễ nhất không dùng để loại bỏ mày thì hơi uổng phải không Nathan!-Angus nhếch môi cười nói với chính mình. Anh nhanh chóng nổ máy, đảo vô lăng rồi lái xe hoà vào dòng người tấp nập đang đi trên đường....
RẦM... Cánh cửa chiếc xe Ford được đóng lại 1 cách không thương tiếc, mà tác giả không ai khác lại chính là nữ Tổng Giám đốc công ty M&M Tôn Nữ Kỳ Như!
-Đáng ghét! Anh ta nghĩ mình là ai mà nói vậy chứ!-Cô thở mạnh ra mấy hơi để cục tức trong cổ họng có thể "chui" ra ngoài. Tay cô nhanh chóng rút con Iphone 6s màu hường ở trong túi xách mình ra, bấm gọi cho ai đó...
-Alo, công ty Sun Apple xin nghe!
-Tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Hoàng Đình Nguyên, lịch là 8 giờ sáng ngày mai, địa điểm vẫn là chỗ cũ!-Kỳ Như lên tiếng
-Xin lỗi, cô là....
-Tổng giám đốc công ty M&M!
-Vâng! Tôi sẽ báo lại cho Nguyên Tổng chuyện này.
Rồi cũng giống như Angus, Kỳ Như nhanh chóng lái xe rời khỏi quán...
--Biệt thự Hoàng gia: 4h30 chiều--
-Phù... Cuối cùng cũng xong!-ông quản gia vừa nói vừa lau những giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán của mình. Ông nhanh chóng lùi bước chân của mình về phía sau để có thể chiêm ngưỡng lại toàn bộ kiệt tác mà mình vừa tạo ra...
-Ông Quang!-Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, con mắt của ông theo phản xạ nhanh chóng nhìn về phía phát ra giọng nói đấy-Na đấy à? Gọi ta có việc gì không?
-Con thấy ông cắt tỉa cây cảnh từ sáng đến giờ, không nghỉ ngơi gì nên con mang nước cho ông giải khát đây!-chị Na vừa nói vừa đưa cho ông Quang cốc nước đá mát lạnh.
-Ồ, ta cám ơn!-ông nói rồi đón lấy cốc nước từ tay chị mà uống 1 hơi...-Àaa.... Thật tuyệt vời!
-Mà trước con thấy ông làm nhanh lắm mà. Sao nay ông lại tiêu tốn hẳn nửa ngày với cái vườn cây này vậy?
-Thôi con đừng nói nữa! Ta đau lòng lắm.-Ông quản gia khẽ thở dài khi nghĩ đến lí do vì sao ông lại phải tiêu tốn đến nửa ngày với cái công việc mà đáng lẽ ra ông chỉ tốn có 1 hoặc 2 tiếng là xong! Chỉ vì 1 phút "lơ đãng" mà ông đã không may để cái kéo lọt vào bàn tay "đi đâu phá đấy"của nó, và đây chính là "hậu quả" mà ông "phải gánh" chịu-.- Hzzz...... Thật là khổ mà!
-Thế thôi vậy, con đi vào làm việc tiếp đây!-Chị Na nói rồi nhanh chóng quay bước đi.
-Từ từ đã Na!-Ông Quang gọi ới lại-Nãy đại thiếu gia có đánh điện về, cậu ấy nói với ta là chuẩn bị phòng, Hoàng gia sắp đón thêm 1 thành viên mới!
-Vâng con biết rồi ạ!-chị Na nói rồi chạy nhanh vào trong nhà, ông quản gia cũng không ngần ngại gì mà nhấc bước chân của mình tiến về phía trước. Nhưng ông toan bước đi khi nhìn thấy....
Chiếc xe Toyota màu đen từ từ dừng bánh trước cổng căn biệt thự Hoàng gia. William nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho nó:
-Cảm ơn anh, William!-nó cười nhẹ bước xuống đối diện với anh-Nhờ có anh mà em mới được gặp lại Edric.
-Người phải nói lời cảm ơn là anh mới đúng! Từ dạo quen biết Edric đến giờ đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ta cười nhiều đến như vậy. Mà nhân tiện anh cũng phải cảm ơn Edric vì nếu không có cậu ta thì anh chưa chắc đã có thể gặp lại người con gái dễ thương như em lần nữa!-Will nở nụ cười toả nắng. Nụ cười của anh hoà lẫn với ánh nắng buổi chiều tà khiến anh càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết...
-Đừng trêu em nữa mà!-nó đỏ mặt gãi đầu gãi tai nhìn anh. Giờ thì nó hiểu lí do vì sao mấy bọn hám trai lại "chết đứng" khi nói chuyện với trai đẹp rồi!. Tường Vy nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác để che đi nỗi xấu hổ của mình-Có chuyện gì về Edric anh thông báo cho em với nhé!
-Được rồi, anh biết mà! Thế nhé, anh về đây. Hẹn gặp lại em sau!-Will nói rồi nhanh chóng trở lại trong xe.
-Tạm biệt anh ạ!-nó vẫy tay chào tạm biệt anh. Tường Vy cứ thế đứng nhìn chiếc xe Toyota khuất dần sau hàg cây bên đường mới chịu quay người lại tiến bước về nơi được gọi là nhà...
-Tiểu thư mới về ạ!-Ông quản gia cúi đầu lễ phép khi nó bước đến gần về phía mình.
-Con chào ông!-Nó cười nói rồi cất đi. Nhưng mới đi được 1 bước thì nó bỗng sực nhớ ra chuyện mình cần nói. Tường Vy nhanh chóng xoay người lại-Mà chuyện hôm nay ông đừng kể với ai nhé!
-Tiều thư nói chuyện hôm nay là chuyện gì ạ?-ông quản gia khó hiểu nhìn nó. Bộ giữa ông và nó có chuyện để giữ bí mật sao?
-Ông nữa, chuyện ngày hôm nay con không có ở nhà, ông và mọi người đừng kể với ai nha, nhất là 4 người anh nuôi của con ý!-nó ngán ngẩm nhìn ông Quang.
-À vâng! Tôi biết rồi ạ!-ông Quang gật gù ra vẻ hiểu ý.
-Vậy nha, con đi lên phòng thay đồ cái đã. Tý con xuống nói chuyện với mọi người sau!-Nó cười tít mắt rồi lon ton chạy vào trong nhà.
Ông quản gia nở nụ cười hạnh phúc khi thấy nó bước đi. Không phải ông mừng vì "con quỷ con" sau tất cả cũng chịu đi mà là vì "con quỷ con" đó sau tất cả cũng chịu quay về^^ Căn biệt thự này thiếu vắng tiếng nói cười của nó buồn đi trông thấy! Nó về rồi mọi người vui lắm. Tuy lắm lúc nó có hay gây rắc rối cho mọi người...nhưng chả sao! Căn biệt thự Hoàng gia vẫn vui vẻ chào đón người con gái mang tên của loài hoa hồng dại...Nguyễn Cát Tường Vy!
-"Mà nhớ lại, cái cậu thanh niên đưa tiểu thư về lúc nãy nhìn quen quen..."-Ông Quang xoa cằm suy nghĩ. Ông thấy anh chàng đó (William) trông rất quen, cảm giác như ông đã gặp cậu ta ở đâu đó rồi nhưng lại không thể nào nhớ nổi!
Bỗng nhiên ông có cảm giác như ai đang nhìn mình. Theo bản năng sinh tồn của con người, ông quản gia nhanh chóng xoay người lại.... Con mắt của ông Quang nhanh chóng mở to ra hết cỡ vì ngạc nhiên khi đứng trước mặt ông lúc này là 1 cậu trai cao trên mét 80, ăn mặc đúng kiểu của dân chơi. Cậu ta nổi bật trong mắt ông với mái tóc bạch kim hơn lộn xộn 1 tý và chiếc khuyên tai khuyết bạc lấp lánh ở tai trái....
-Lãnh....Lãnh thiếu gia???
-Làm gì mà ngạc nhiên vậy quản gia Quang?-anh chàng đó nhếch mép cười nói rồi tiến gần đến phía người đàn ông đang mặt mày tái mét nhìn mình-Tôi về ông không chào đón sao?
-Đư.... Đương nhiên là không phải rồi!-ông Quang lắp bắp lên tiếng-Rất vui khi thiếu gia đến đây! Mời cậu vào trong nhà ạ!
-Hừ... Xách hành lí lên cho tôi!-anh ta lạnh lùng nói rồi bước đi. Nhưng sực nhớ ra điều gì đó, anh nhanh chóng xoay người lại hỏi-Mà này!
-Thiếu gia có gì sai bảo ạ?-ông quản gia lễ phép hỏi
-Con nhỏ vừa rồi là giúp việc mới à?
-Ai ạ?-ông Quang khó hiểu hỏi lại
-Cái con bé vừa đứng đây nói chuyện với ông ý!
-À!-ông quản gia "à" 1 tiếng rồi gật gù nói tiếp-Thiếu gia hiểu nhầm rồi. Cô ấy chính là cháu nuôi của gia đình này đấy ạ!
-Cháu nuôi??? Tôi chưa nghe thấy mọi người nói gì về điều này cả!-Anh ta ngạc nhiên. Chuyện gì trong gia tộc họ Hoàng này anh đều biết, nhưng sao chuyện Hoàng gia có cháu nuôi anh lại không biết gì cả?
-Cái đó sao tôi biết được ạ! Tôi chỉ biết là thiếu gia đi sang bên Mỹ được hơn tháng thì tiểu thư chuyển đến đây sinh sống thôi.
-Hiểu rồi. Thôi ông đem hành lí lên phòng 3 lầu 2 như hồi trước cho tôi nhanh lên!
Anh nói rồi cất bước đi để lại ông quản gia ở đó với một đống hành lí và 1 mớ lộn xộn trong đầu. Trên đời này, ngoài những con người cao quý trong gia tộc họ Hoàng ra thì còn 1 người nữa ông cũng rất nề sợ, đó chính là đại thiếu gia của gia đình họ Lãnh (chính là cái anh chàng vừa rồi!). Tính cách của vị thiếu gia này rất khó đoán: lúc thì nhăn nhở, đùa dai; lúc thì cộc cằn, thô lỗ; lúc thì lại lạnh lùng, tàn nhẫn đến độ không thể xem thường... Nói tóm lại, Lãnh thiếu gia là 1 con người nguy hiểm nên chớ dại mà đụng vào tên này kẻo chết không toàn thây!
-Khoan đã... Nãy Lãnh thiếu gia có nói là phòng 3 lầu 2....... Phòng 3 lầu 2? Đó chằng phải là phòng ngủ hiện tại của tiểu thư sao???