• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Thay quần áo

 Chương trước

Lâm Hinh Nhân cầm trong tay một hòn đá sắc nhọn, thờ ơ nhìn nam nhân bị mình làm cho ngất xỉu.

Chỉ cần nàng thừa cơ hại hắn lúc này đây thì trên đời sẽ không còn Hiên vương

Hòn đá là Lâm Hinh Nhân nhặt dưới đất, hẳn là lúc nàng kích động đi phá cơ quan đã làm không ít đá rơi xuống, lúc bị té dưới đất Lâm Hinh Nhân âm thầm phát hiện ở trong tay, thừa dịp Tây Môn Tĩnh Hiên đối với nàng không chút đề phòng, rất nhanh liền ra tay.

Tuy rằng nàng không có nội lực, nhưng nàng vẫn còn tốc độ phản ứng nhanh nhạy.

Chỉ là Tây Môn Tĩnh Hiên không thể chết được, nếu không triều đình sẽ đại loạn, nàng không muốn việc của nàng bị cản trở.

Cho nên Lâm Hinh Nhân mặc dù muốn giết hắn nhưng không thể ra tay được, liền ném hòn đá xuống.

Lâm Hinh Nhân dám dùng thủ đoạn với Tây Môn Tĩnh Hiên sở dĩ là vì vừa rồi bị hắn làm cho xấu hổ, giận dữ, trong đầu nàng còn đang tự hỏi, cẩn thận suy nghĩ một điều.

Thì ra trong mật thất của Tây Môn Tĩnh Môn Tĩnh Hiên cũng không sử dụng nội lực võ công gì, chính là sử dụng sức mạnh của bản thân mình, điều này đã giải thích rõ vì sao nội lực không có ảnh hưởng gì đến mật thất. Mới đầu bản thân mình hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng có một cái cơ quan bí mật nào đó ẩn ở trong mật thất, còn cố ý lợi dụng để luyện công, đúng là phạm vào điều tối kỵ, mới có thể bất giác hôn mê, mất đi nội lực, trở thành cá nằm trên thớt. Mà Tây Môn Tĩnh Hiên vốn đã biết chuyện này, cho nên khi ra tay mới không sử dụng nội lực.

Cũng chính vì vậy, Tây Môn Tĩnh Hiên mới phớt lờ nàng, hoặc là mật thất cổ quái lại cũng ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của hắn, làm cho hắn trúng chiêu của nàng.

"Điều này vẫn còn chưa đủ để làm ta nguôi giận." Lâm Hinh Nhân ngồi xổm bên người Tây Môn Tĩnh Hiên, nhìn khuôn mặt của hắn khi đang ngủ say, hai mươi sáu tuổi, đúng là trưởng thành, trên khuôn mặt tuấn lãng có dấu tích gian nan vất vả, mang theo khí phách ngạo nghễ nơi chiến trường.

Tuy rẳng Lâm Bác cũng là đại tướng quân, cũng tung hoành ngang dọc trên chiến trường, có thể cùng Tây Môn Tĩnh Hiên nam bắc đối địch, nhưng không có giống Tây Môn Tĩnh Hiên thành danh sớm như vậy, cho nên khí thế liền kém một bậc.

"Tây Môn Tĩnh Hiên, ngươi tính kế bắt được ta thì thôi, còn đối với ta làm chuyện như vậy, ngươi cho rằng tất cả nữ nhân thất thân đều tuân theo vận mệnh hay sao? Đừng trách ta đối với ngươi không khách khí, chỉ có thể trách ngươi đã quá phận!"

Lâm Hinh Nhân nói xong liền phẩy một cái vào y phục Tây Môn Tĩnh Hiên, vài cái liền cởi sạch sẽ

Một khối thân thể cường tráng trần trụi nằm ở trước mặt Lâm Hinh Nhân

Mặt Lâm Hinh Nhân có chút đỏ lên, chỉ cảm thấy hai má nóng lên, nhanh chóng nhặt lấy y phục của mình vương vãi trên mặt đất, để lên trên người Tây Môn Tĩnh Hiên, che thân thể hắn lại.

Không dám nhìn tới bộ vị mấu chốt, Lâm Hinh Nhân thở hổn hển, đem y phục của Tây Môn Tĩnh Hiên mặc lên, đem y phục rộng thùng thình buộc lại, xõa tóc xuống sửa sang lại thật tốt, nhìn hình dáng và gương mặt thì đúng là bộ dáng của nam nhân.

Lâm Hinh Nhân cũng không dám trì hoãn thời gian, đi vòng quanh mật thất, liền cẩn thận quan sát ánh nến, mật thất thực kín, xác định không có lối ra, nhưng mà Lâm Hinh Nhân chắc chắn rằng mình từ phía trên rơi xuống, hơn nữa có thể đoán được mật thất này rất lớn, nói cách khác sau khi Tây Môn Tĩnh Hiên đi vào đây bức tường mới đóng lại, ngăn cách mật thất với thế giới khác.

Lâm Hinh Nhân nhắm chặt mắt, hồi tưởng lại lúc ở trong bóng tối, sờ thấy chỗ để nến rồi đến mép bức tường.

"Đúng là nơi này." Lâm Hinh Nhân chọn, trong nháy mắt cẩn thận gõ vài cái.

"Vương gia, có gì phân phó?"

Phía tường bên kia lập tức có người đáp lại

Lâm Hinh Nhân mừng thầm, xem ra Tây Môn Tĩnh Hiên còn giữ thuộc hạ bên ngoài, vì thế đổi giọng khàn khàn nói, "Giúp bổn vương mở cửa."

"Vương gia, ngài làm sao vậy?" Người bên ngoài cũng không nghĩ nhiều, nghĩ rằng Tây Môn Tĩnh Hiên không khỏe, nhanh chóng mở cửa ra.

Bức tường kia rất nhanh được mở ra, phía tường xuất hiện một cây đuốc

Lâm Hinh Nhân xoay người vỗ về bụng, quay đầu đi ra rất nhanh, đi ra ngoài, thuộc hạ kia liền đóng cửa mật thất lại.

Tên thuộc hạ kia thấy nữ tử quần áo hỗn độn che đậy trên người, còn tưởng là nữ kẻ trộm bị bắt kia, căn bản không thể tưởng tượng được đó mới là chủ tử thật của mình.

Trong mật thất vốn dĩ chỉ có hai người, trừ bỏ người đàn bà kia thì chính là vương gia, cho nên tên thuộc hạ này đối với Tây Môn Tĩnh Hiên đang mặc y phục của Lâm Hinh Nhân không có hoài nghi, hơn nữa Lâm Hinh Nhân còn cố ý xoay người lại, cho dù chiều cao không có bằng Tây Môn Tĩnh Hiên, nhưng trong mật thất ánh sáng không đủ, cho nên thuận lợi lừa gạt được tên thuộc hạ kia.

"Bổn vương trúng kế của người đàn bà kia." Lâm Hinh Nhân dùng giọng khàn khàn nói, còn cố lộ ra vài phần buồn bực.

"Vương gia cẩn thận!" Tên thuộc hạ kia vội vàng thay Lâm Hinh Nhân mở cửa thông đạo ngoài mật thất, bởi vì hắn không biết tình hình thực tế của chủ tử nhà hắn, giọng nói rất là lo lắng.

Lâm Hinh Nhân cùng tên thuộc hạ kia rất nhanh liền đi ra khỏi mật thất, mới phát hiện lối ra mật thất ở ngay thư phòng.

"Ngươi lui xuống trước, bổn vương phải vận công chữa thương." Lâm Hinh Nhân khoác tay ra lệnh.

Lúc này trời đã sáng, Lâm Hinh Nhân phải nhanh chóng đuổi nam nhân trước mặt đi, không để cho hắn phát hiện ra sơ hở.

Cũng may thuộc hạ này của Tây Môn Tĩnh Hiên rất nghe lời hắn, nghe Lâm Hinh Nhân phân phó xong, chắp tay nói, "Thuộc hạ cáo lui."

Trong mắt thuộc hạ, chủ từ làm việc từ trước đến nay tự có chừng mực, hắn nói không có việc gì thì nhất định không có việc gì, huống chi chủ tử bị thương không chỉ có một lần, bằng công lực cao thâm kia tự có thể điều tức.

Sau khi tên thuộc hạ kia rời khỏi thư phòng, Lâm Hinh Nhân mới thở ra, nàng không thể ở lại Hiên vương phủ lâu hơn được nữa, Tây Môn Tĩnh Hiên chắc chắn đã tỉnh lại.

Lâm Hinh Nhân vừa mới chuẩn bị truyền tin tức cho Thủy Nguyệt cung, chợt nghe thấy vài tiếng chim hót đặc biệt, nàng biết đây là người của Thủy Nguyệt cung ở gần đây đang tìm kiếm nàng.

Lâm Hinh Nhân liền lấy hạt châu trên trâm cài tóc của nàng, đem ngậm hạt châu vào trong miệng đi đến cửa sổ thổi vài tiếng

Rất nhanh có tiếng đáp lại, mà âm thanh này lại xuất phát từ thư phòng của Hiên vương nên cũng làm kinh động thủ vệ vương phủ. Thủ vệ của vương phủ, rất nhanh liền có người chạy tới ngoài của phòng cẩn thận hỏi, "Vương gia, có chuyện gì sao?"

Lâm Hinh Nhân không dám giả bộ đáp lại, chỉ cần nghe qua liền biết là giả, hiện tại nàng chỉ có thể ở đây chờ người đến cứu.

Rất nhanh ngoài thư phòng trở nên hỗn loạn, những thủ vệ kia hỏi lại nhưng không nhận được lời đáp lại liền đánh vào trong thư phòng.

Trước đây đã từng trải qua chuyện này, Lâm Hinh Nhân biết ngoại trừ Tây Môn Tĩnh HIên, thân thủ của những thủ vệ này so với người của Thủy Nguyệt cung chênh lệch không có bao nhiêu, trong lòng lo lắng, liền ra khỏi thư phòng, nói với phấn y (*) nữ tử, "Nguyệt Dao, ta ở trong này."

Tên thuộc hạ mang Lâm Hinh Nhân ra khỏi thư phòng, nhìn thấy nàng liền ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK