Lâm Hinh Nhân ngoảnh lại nhìn suy nghĩ đến một số chuyện, rất nhanh trở lại phủ thái sư.
"Nha đầu chết tiệt kia, lâu như vậy không thấy ngươi, ngươi chạy ở chỗ nào rồi?"
Vừa mới bước tới cửa, Lâm Hinh Nhân thấy Liễu Tùy Hương đang mắng nàng từ trong phòng đi ra.
Cùng là nữ nhân mà người đàn bà kia chanh chua như vậy còn không đủ tư cách xách giày cho mẫu thân, thật không biết cha ở ngoài chiến trường uy phong như thế nào lại để cho nữ nhân như vậy là phu nhân phủ thái sư, cho dù nương mất, trong nhà liền còn lại một tam phu nhân như vậy, nữ nhân bên ngoài nhiều chuyện, có rất nhiều người muốn bước chân vào cửa phủ Lâm gia, như thế nào lại để cho tiểu tam như vậy nắm quyền?
Lâm Hinh Nhân hơi nhíu mày, đi đến chỗ Liễu Tùy Hương.
"Hỏi ngươi đi đâu? Điếc à? Còn chưa ngồi lên vị trí Hiên vương phi kia đâu, liền không coi ai ra gì? Đừng để lúc đó bị trả trở về, ngươi cũng đừng có không biết xấu hổ bước vào phủ thái sư!" Liễu Tùy Hương mắng, một tay định tát Lâm Hinh Nhân.
Lâm Hinh Nhân liền tránh đi, tay Liễu Tùy Hương trong khoảng không, không cam lòng liền muốn tiến thêm một bước, Lâm Hinh Nhân vừa vặn mở miệng, nói tới nói lui khẩu khí vẫn rất nhỏ, "Tam nương từ khi nào lại quan tâm chuyện ta đi nhà xí vậy? Chẳng lẽ về sau đến cả chuyện đi nhà xí ta cũng phải nhường tam nương?"
Nha hoàn đi theo Liễu Tùy Hương bất giác cười thành tiếng.
"Không được cười!" Liễu Tùy Hương nhất thời không với tới Lâm Hinh Nhân, liền quay sang đánh nha hoàn bên cạnh.
Tiểu nha hoàn liền che mặt lại không dám lên tiếng.
Liễu Tùy Hương chính là trong ngoài phong liền không thấy Lâm Hinh Nhân, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi tới nhà xí tìm người, huống chi nàng cũng không rõ Lâm Hinh Nhân đang ở đâu, Lâm Hinh Nhân nói nói đi nhà xí, nàng liền không thể nói thêm gì, nếu không liền giống như lời Lâm Hinh nói quan tâm cả chuyện nàng đi nhà xí, đó không phải là nói nàng ngay cả một tiện tì cũng không bằng sao? Đó là chuyện chủ tử không thể làm, cũng không thể quản nổi.
Lâm Hinh Nhân khó khăn lắm mới nói được câu dài như vậy, làm cho Liễu Tùy Hương sửng sốt, may là vừa phát tiết đánh tiểu nha hoàn, coi như thở phào một cái, liền không truy cứu lời nói của Lâm Hinh Nhân nữa, quay đầu chỉ vào cánh cửa phòng đang mở trước mặt nói, "Cha ngươi phân phó, cho ngươi của hồi môn nhiều hơn, miễn cho lại bảo keo kiệt, dù sao cũng là bộ mặt của phủ thái sư chúng ta."
"Làm phiền tam nương." Lâm Hinh Nhân nhìn hòm gỗ lim trước cửa.
"Ngươi đi trước nhìn xem." Liễu Tùy Hương thuận miệng nói.
"Không cần, đồ do tam nương chuẩn bị nhất định là đồ tốt." Lâm Hinh Nhân nói.
"Đó là ngươi nói đó, nếu không vừa ý cũng đừng trách phủ thái sư bạc đãi ngươi." Liễu Tùy Hương nói xong liền phân phó nha hoàn bên cạnh, "Nếu tiểu thư đã không xem, ngươi đưa đồ đến tiền thính đi, ngày mai mang theo thêm đồ nữa đưa tới Hiên vương phủ."
"Dạ." Nha hoàn không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong phòng, cố sức ôm lấy cái thùng nặng trịch, rời khỏi.
"Sớm biết nàng không xem, ta cũng không thèm mang việc vào thân như vậy." Liễu Tùy Hương sau khi rời khỏi chỗ Lâm Hinh Nhân nói.
"Nương, không cần so đo với nàng, dù sao cũng chỉ còn ngày mai thôi, nếu thật sự thuận lợi vào Hiên vương phủ, chúng ta sẽ ngồi chờ xem kịch vui." Lâm Khả chờ cách đó không xa nói với Liễu Tùy Hương.
Liễu Tùy Hương bị Lâm Hinh Nhân kêu là tam nương liền rất tức giận, nhiều năm như vậy, Lâm Hinh Nhân cái gì cũng có thể chịu thua, giống như quả hồng mềm để mẹ con các nàng tùy ý xử lí, nhưng duy chỉ có cách xưng hô này, luôn kêu nàng là tam nương, sợ là cả cái phủ thái sư này không ai là không biết phu nhân thái sư xuất thân từ thê thiếp.
Vì vậy mà, Liễu Tùy Hương làm cho Lâm Hinh Nhân chịu không ít đâu khổ, cuối cùng cũng mệt, hơn nữa Lâm Bác cũng biết cách xưng hô này rồi, Liễu Tùy Hương mới không thể không nề hà so đo.
"Được, xem kịch vui." Liễu Tùy Hương oán giận nói, "Đừng tưởng rằng rời khỏi phủ thái sư, có thể bay lên làm phượng hoàng!"
Lâm Hinh Nhân dựa vào tường phía bên kia nghe rất rõ ràng lời nói của hai mẹ con kia, nàng nghe trong lời nói còn hàm chứa mưu kế, xem ra lúc này đây, mẹ con hai nàng đã tính ra cách để đối phó với nàng, nàng đã rời khỏi phủ thái sư còn không buông tha cho nàng, giống như căn bản không biết tốt xấu là gì.
Ngày hôm qua rời phủ thái sư từ lúc chạng vạng cho đến bây giờ đã gần trưa, Lâ, Hinh Nhân một miếng cơm còn chưa ăn, Yên Nhi từ Vạn An tự trở về còn một khoảng thời gian nữa, trừ bỏ Yên Nhi không ai để ý đến ấm no của nàng, nhưng Yên Nhi lại không biết người dùng bữa tối qua và sáng nay không phải tiểu thư của nàng, căn bản không biết bụng nàng đã sớm kêu đói.
Lâm Hinh Nhân tính toán liền chính mình đi tới phòng ăn.
Trang phục dáng đi kì thật cũng là một loại công phu, làm cho Lâm Hinh Nhân xuất hiện trước mặt mọi người, có đầy đủ nhẫn nại, có thể không để ý những ánh mắt khác thường. Sư phụ nói với nàng đó cũng là một loại rèn luyện, cho nên nàng liền nghe lời làm theo.
"Đại tiểu thư, Yên Nhi không có ở đây sao? Người muốn dùng bữa ngay tại đây sao?" Quản sự phòng ăn thấy Lâm Hinh Nhân tới liền tiến đến hỏi, nàng không dám khẳng định Lâm Hinh Nhân lại như vậy, có thể đi đến đây mà không bị ngã.
Nhớ lại, Lâm Hinh Nhân trước đây bị ngã một lần, liền bị một chậu nước dội thẳng vào người, cực kỳ chật vật. Bất quá, cũng chỉ có Lâm Hinh Nhân biết nguyên nhân nàng ngã sấp xuống, chính là do Lâm Khả ban tặng.
"Nhìn xem, người ta đường đường là đại tiểu thư, như thế nào lại cùng hạ nhân dùng bữa?" Một nha hoàn bĩu môi nói.
"Tốt, ngay tại nơi này đi." Lâm Hinh Nhân giống như không nghe thấy lời của nha hoàn kia, mỉm cười, nói với quản sự.
Thấy Lâm Hinh Nhân tìm chỗ ngồi xuống, quản sự nhanh chóng bưng đồ ăn tới cho nàng.
Trong phủ thái sư, đối với đại đa số hạ nhân lễ tiết căn bản không thành vấn đề, trừ bỏ nha hoàn Thục Lạc bên người phu nhân thái sư, trong mắt người khác ít nhiều cũng tôn trọng vị đại tiểu thư này, dù sao người ta cũng xuất thân từ nơi này, huống chi sắp trở thành Hiên vương phi, không thể so sánh với đám nô tì các nàng.
Lâm Hinh Nhân lấp đầy bụng liền rời khỏi phòng ăn.
Vốn muốn nhanh trở về phòng của mình, nhưng vừa ra khỏi phòng đã cảm thấy một cỗ nội lực mạnh mẽ ở đâu đó gần đây, mà người đó đang cố sức áp chế hơi thở của mình, có thể phòng tránh người bình thường, nhưng mà đối với cao thủ như Lâm Hinh Nhân đã bị phát hiện.
Loại cảm giác khác thường này làm cho Lâm Hinh Nhân nhớ đến lúc ở trước cửa phủ thái tử, trước khi nàng rời đi, rõ cảm giác có ai đó đang nhìn nàng, ánh mắt ấy khác với ánh mắt của người bình thường, cực kì sắc bén, nàng "trong lúc vô tình" đã quay người lại, nhưng không phát hiện ra cái gì,. Mà lúc này nàng cảm giác được ánh mắt khác thường ấy đang nhìn chằm chằm vào mình.
Edit & Beta: Bạc Hà