– Coi chừng ám khí.
Lữ Xuân múa kiếm che kín thân thể, nghe lưỡi kiếm chạm ám khi keng keng đạo sĩ Thu Sơn trên cao tung một ngọn đá như gà đá vào bức rèm treo trên cửa gian phòng trước mặt tự nhiên ám khí ngưng tung ra.
Thu Sơn đạo sĩ vừa hạ chân đất đã bay ngay đến chiếc đỉnh lớn nhất xoay một vòng, gian phòng tự nhiên dáng trưng hẳn lên bởi những ngọn lửa lân tinh lập lè ...
Đạo sĩ Thu Sơn nhìn những ngọn lửa lân tinh bằng cặp mắt như diễu cợt vừa lúc đó có tiếng đàn nổi lên tiếng đàn như mơ hồ như xa vắng, bỗng nhiên ánh sáng lân tính từ từ tối dần đi.
– Đừng động thủ gì cả, thử xem họ còn dỡn mặt mình đến đâu ...
Đạo sĩ Thu Sơn ngồi toạ thiền đất mắt lim dim nghe tiếng đàn réo rắt.
Trong khi đó tiếng đàn làm cho Lữ Xuân lòng bỗng đâm ra chán chường không còn muốn nghĩ gì tới danh lợi tiền tài của cải chỉ muốn nghỉ ngơi. Chưa bao giờ lòng Lữ Xuân nặng trĩu như lúc này.
Trong chớp mắt căn phòng nư chìm trong một làn khói sương màu trắng ...
Đạo sĩ Thu Sơn đứng dậy tiến tới chiếc đỉnh thứ hai xoay một vòng, bỗng nhiên căn phòng như được mở ra thêm cửa, và Thiết Diện người ướt nhem chạy ra từ một khung cửa hẹp.
Nhìn thấy Lữ Xuân, Thiết Diện hét lớn lên.
– Đạo sĩ đâu rồi tướng quân.
– Đạo sĩ đang ngồi trước mặt tráng sĩ đó ...
– Sao phiêu lưu vui không .
– Mệt muốn chết đạo sĩ ơi ...đang bị nhốt trong phòng kí không hiểu sao phòng được mở ra ...
– Ta biết có bạn ở trong đó nên vừa mở cửa giải phóng cho bạn đó.
– Có gì ăn không đói quá đạo sĩ ơi.
– Thôi chịu khó uống mấy viên thuốc cho khoẻ đi rồi tính ...
– Tiến tới hay lui ...
– Phải tiến thôi nhưng bây giờ là tự mình mò mẫn chứ đến đây bản đồ hế còn xài được rồi ...Huynh có khám phá được gì không ...
– Tớ một nhà mồ nhưng không làm sao mở được nắp quan tài ...Trong nhà mồ này có nhiều tượng bằng vàng ...
– Có tượng bằng ngọc không?
– Có một pho tượng duy nhất mà thôi ...
– Mắt tượng bằng kim cương phải không?
– Đúng vậy ...Mắt nào cũng bằng kim cương long lanh sáng ...
– Huynh vào được phòng đó không ?
– Chỉ dám nhìn chứ không dám vào vì thấy có vẽ huyền bí quá, sợ vô bẩy.
May cho huynh đó, vào là tán mạng ...Chỉ cần bước qua cửa là sa bẫy liền, phòng này có trong họa đồ ...Quan tài đá đó có chứa vàng bạc châu báu đấy.
Nghe đạo sĩ Thu Sơn nói Lữ Xuân thấy vui trong bụng tất cả mục tiêu cuộc thám hiểm này là đến phòng đó. Lữ Hậu chỉ muốn lấy những thứ đó, nhưng phải làm sao đây.
– Tráng sĩ còn nhớ đường đến đó không?
– Nhớ nhưng nghĩ đến đó đã rùng mình rồi ...Bảo tôi làm gì cũng được chứ bảo tôi trở lại đó lần thứ hai, xin chịu ...
– Mình còn một đường khác đến đó ...Nhưng tướng quân đến đó làm gì ...Định chiếm đoạt những thứ đó sao ...
Lữ Xuân chột dạ lắc đầu ...
– Đã xuống đây là phải biết đủ mọi thứ chứ ...
Nên lắm, nơi đó có những họa đồ ...Nhưng cái gì đã tính tới vàng bạc châu báu là phải đổ máu đấy ...Bây giờ trước mắt mình vô lăng mộ Hạng Võ cái đã ...Mình chỉ cần vuột qua cái màn cửa kia là sẽ đi tới. Nhưng qua cái cửa đó cần phải nắm vững chín cái đỉnh này.
– Có phải đạo sĩ vừa nói xoay đỉnh cho tôi ra không?
– Đúng, Thiết Diện giởi lắm ...Bây giờ anh em mình xoay mấy cái đỉnh này nhé ...Lữ tướng quân cảnh giới bọn nay làm ...
– Làm ghế để làm gì vậy ...
– Mình mò mẫn thôi, chứ biết làm sao. Phóng ngày qua cửa kia ư ...Phiêu lưu lắm ...
Nói dứt lời Đạo sĩ Thu Sơn tiến lại gần cái đỉnh thứ ba, nhưng ông chưa tới nơi, thì bỗng nhiên từ từ chiếc đỉnh lừa bốc lên ngùn ngụt ...
Đạo sĩ Thu Sơn vội lùi lại thủ thế, nhưng lửa hình như từ một bàn tay vô hình nào đó đã đốt cháy luôn chín cái đỉnh ...
Ngọn lửa càng bốc lên cao thì trong những chiếc đỉnh hình như có chất dẫn hoả chảy ra làm căn phòng ra, làm căn phòng như chìm trong biển lửa.
– Rút ra ngoài thôi, không nguy đấy ...Có bàn tay bí mật muốn hoả thiêu mình.
Nói dứt lời đạo sĩ Thu Sơn phóng ra cửa nhưng đá đã sập xuống lúc nào không biết.