Đạo sĩ Thu Sơn khua gươm ra dấu mọi người tiến theo ông trên con đường lát đá.
Bỗng con đường như nứt ra mọi người tụt xuống hụt hẫng ...
– Dùng kinh công vọt lên.
Mọi người cố gắng dùng kinh công vọt lên, nhưng chỉ làm ngưng được sức rơi chứ không nổi vì phía trên đã bị bịt kín ...
– Càn là trời, khôn là đất ...Càn thì phải lên tại sao lại xuống ...Khó quá, khó quá ...
Sức rơi từ từ, nhờ hạt minh châu trong chuôi thanh kiếm bằng đá mọi người thấy mình đang rơi xuống một giếng nước ...
– Ráng bám vào thành giếng ...
Đạo sĩ Thu Sơn bám được vào một bậc đá và giơ tay ra quơ được Lữ Xuân đưa vào đứng cạnh trong khi Thiết Diện rơi thẳng xuống giếng ...
Đạo sĩ gõ gõ vào vách đá thành giếng một cánh cửa đá mở ra ...
– Tiếc quá Thiết Diện lại phải phiêu lưu nhiều hơn ta ...Ta hãy vào đây tiếp tục cuộc mạo hiểm.
Lữ Xuân nhìn đường hầm hun hút sâu rồi lại nhìn Đạo sĩ Thu Sơn.
– Mình đi đâu, trở lại chỗ lúc nãy sao ...
– Có thể mình chỉ thẳng lăng Hạng Võ ...Chỗ lúc nãy chỉ là một cái bẫy thôi.
Con đường này đến lăng gần hơn.
– Sao đạo sĩ bảo vô cửa Càn là không có gì nguy hiểm.
– Theo lẽ cửa Càn là cửa trời là chúng ta đi lên, không hiểu sao dịch lý ở đây lại khó hiểu quá ...Thôi ta tính chuyện khác ...
Đạo sĩ Thu Sơn vung gươm đá phăng phăng đi đầu Lữ Xuân nghĩ đến Thiết Diện cô đơn thì rùng mình.
Đường đi trơn đầy những rêu và ngột ngạt khó thở, nhưng đạo sĩ Thu Sơn đai rất mau.
Qua một khúc quanh, đột nhiên đạo sĩ Thu Sơn đưa gươm lên một tiếng keng rất lớn vang lên, và đạo sĩ lùi bước trở lại ...Kéo Lữ Xuân trở lui và nói nhỏ.
– Đụng tượng đá nữa rồi.
Đạo sĩ Thu Sơn ngừng lại và bảo Lữ Xuân đứng im, ông luồn lách tiến lên tránh thế chém có bài bản của tượng đá ...Kết quả là ông đã tiến lại được sát tượng đá và ông trèo lên vai tượng đá lấy kiếm đá đưa vào lỗ tai tượng đá ngoáy hai vòng tượng đá từ từ di chuyển qua cái cửa cạnh vách vừa mở tung ra. Pho tượng vừa đi vô thì cửa cũng đóng lại.
– Vượt qua cửa ải này mau ...
Lữ Xuân nghe lời Đạo sĩ Thu Sơn phóng qua chỗ tượng đá vừa đứng chặn, thấy đạo sĩ Thu Sơn đứng tần ngần giữa ngã ba đường.
Vô lăng Hạng Võ hay trở lại chỗ mồ bát quái.
– Thế còn số phận của Thiết Diện thì sao ...
Đạo sĩ Thu Sơn đứng im mỉm cười :
– Chút nữa gặp thôi, không có gì nguy hiểm đâu ...Có tướng quân nên coi chừng đó.
Thu Sơn đi vào con đường nhở và ngoắt Lữ Xuân đi theo. Con đường hẹp hai hai người không thể đi song song ...
– Có quái thú chắn đường ...
Vừa nghe tiếng đạo sĩ Thu Sơn quát lên như vậy thì Lữ Xuân đã nhìn thấy hai con mắt đỏ lòm đang nhìn mình lom lom ...Đạo sĩ Thu Sơn vung kiếm đá phóng mắt quái thú. Quái thú bị thương phun ra một thứ hơi màu đen rất khó chịu nhờ đeo mặt nạ chứ không thì Lữ Xuân đã xỉu ...
– Gặp mãng xà rồi ...lùi lại một chút đi ...
Vừa nói Đạo sĩ Thu Sơn vừa lùi lại, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng đằng trước và gươm đá vẫn lăm lăm trên tay.
Đạo sĩ thấy hồ lô xuống đổ ra tay mấy viên thuốc rồi đưa thuốc lên miệng nhai.
Đạo sĩ ngồi xuống như con cóc và phun thuốc từ miệng mình ra về phía con mãng xà ...Mùi thuốc thơm phức và Lữ Xuân thấy hai mắt mãng xà từ từ nhắm lại ...
– Ta tu hành không sát sinh ...Con mãng xà này mạng còn lớn lắm mới gặp ta ...Thôi minh qua. Nó ngủ ít lắm phải ba ngày đêm mới thức ...Mình mới trị con cái còn con đực nữa ...Hiện con đực đi xa ...
Thu Sơn đạo sĩ phóng lên trước vượt qua con mãng xà đang nằm ngủ. Lữ Xuân thấy con rắn thật to, đầu bằng cái lu thân mình dài thườn thượt.
Phóng qua con rắn, Đạo sĩ Thu Sơn ngừng lại trước một cái cửa bằng đá tản hai bên có hai con sư tử đá ngồi cạnh ...
Đạo sĩ Thu Sơn đứng suy nghĩ, rồi từ từ đến con sư tử thò tay vào miệng sử tử đá ...
Bàn tay đạo sĩ Thu Sơn vừa rút cái lưỡi con sư tử đá thì cánh cửa đá tự dưng mở tung ra, và ngay khi đó một loại ám khí từ đó bay vụt ra vi vút.
Lữ Xuân vì không đề phòng đã trúng một mũi kim châm ngã gục xuống ngay trước cửa đá. Đạo sĩ Thu Sơn từ tốn tiến lại đỡ Lữ Xuân dậy mỉm cười khi thấy Lữ Xuân hôn mê.
Đạo sĩ chậm rãi chấy hồ lô xuống đổ thuốc ra cạy miệng Lữ Xuân đổ thuốc và sau đó dùng khí công chữa thương cho Lữ Xuân.
Tron nháy mắt Lữ Xuân tỉnh dậy, Đạo sĩ Thu Sơn nói nhỏ.
– Tướng công trúng một thứ ám khí độc lắm thứ này đòi hỏi mỗi ngày tướng công phải uống thuốc nó mới ngưng phát tác. Phải uống thuốc tới mười năm mới hy vọng qua khỏi ...
Hôm nay kể như tướng công qua khỏi vì tướng công gặp bần đạo ...Chứ không gặp bần đạo kể như toi mạng luôn rồi.
– Bây giờ mình vào lăng chứ.
Mặc dầu trong lòng nặng trĩu những lo âu về vết thương vừa mới được ngăn lại cho khỏi phát tác nhưng Lữ Xuân vẫn quyết tâm không bỏ cuộc.
– Vào được chứ đạo sĩ.
– Nhất định là được rồi, không chừng gặp Thiết Diện ở trong đó luôn.
Hai người bước qua cửa đá thấy đại sảnh rộng mênh mông bốn bên vàng song lộng lẫy, không khí phảng phất mùi trầm hương trang nghiêm.
– Tướng công có nhìn thấy màn che như sương khói kia không ...Hầm mộ Hạng Võ trong đó.
– Còn già nguy hiểm không đạo sĩ ...
– Rất tiếc bản đồ của mình chỉ có phần cửa đá, còn sau đó là mình phải tự kiếm lấy đường vô hầm mồ, nên bần đạo đang băn khoăn ...
– Đạo sĩ băn khoăn cái gì.
– Bần đạo nghĩ rằng mình sắp phải đương đầu với nhiều nguy hiểm vì cái gì cũng thế, cuối đường thường lắm chông gai ...
– Vậy thì phải làm sao ...
– Cần suy nghĩ cân nhắc từng tí một vfi trước mắt chúng ta đụng vào đâu cũng có thể mất mạng như chơi. Tướng công thấy đó, sơ xảy là không thể vể được chứ đừng nói tới đích nữa. Tướng công cầm tạm thah gươm đá này đi, đẻ bần đạo lần mò ...
Cầm thanh gươm trên tay Lữ Xuân không ngờ thanh gươm nặng đến như vậy, nàng là người nội lực thâm hậu sức khoẻ thuộc loại kiện tướng mà cầm thanh gươm còn thấy muốn trệ tay. Thế mới biết đạo sĩ Thu Sơn là người có sức khoẻ phi thường, nội lực thâm hậu thật.
Nhìn lưỡi gươm, Lữ Xuân ngạc nhiên lưỡi gươm này chứng tỏ đây là một thanh gươm bằng ngọc chứ không phải bằng đá ...
Đạo sĩ Thu Sơn thận trọng từng bước đến gần chính cái đỉnh bằng gang, trong khi Lữ Xuân hồi hộp theo dõi từng bước của đạo sĩ và lăm lăm thanh gươm trên tay sẵn sàng đối phó với mọi tình huống ...