Beta: Kaori0kawa& Tiny
Đầu đau như búa bổ, đó là điều đầu tiên mà ngày tiếp theo Lâm Triệt tỉnh lại cảm nhận được, cố gắng mở to mắt liền thấy khuôn mặt ôn hòa đang ngủ của Lâm Ôn đối diện. Không hổ là ca ca mình nha, lúc ngủ cũng dễ thương vậy nữa! Thế nhưng… miệng của anh ấy sao lại sưng nhỉ? Lâm Triệt vô ý thức giật giật tay muốn sờ mó lại phát hiện xúc cảm trên tay có chút tốt, nhẹ nhàng kéo chăn ra nhìn, cả người nhất thời hóa đá.
Chỉ thấy Lâm Ôn lõa thể phần trên, làn da vốn dĩ trơn bóng mịn màng đầy những dấu hôn đỏ hồng vừa thấy đã giật mình. Hôm qua Lâm Triệt tuy say thật, nhưng không đến mức không nhận thức được gì hết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dần hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm qua. Càng nghĩ càng hoảng, chết rồi, anh ấy tỉnh dậy khẳng định tức giận, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Đều do cái tên Sí Bàng kia cả, gì mà gạo nấu thành cơm chứ, nấu mày thành cơm thì có!
“Tiểu Triệt, em tỉnh rồi?” Lâm Ôn vừa tỉnh liền thấy khuôn mặt lo lắng của Lâm Triệt nhìn chằm chằm mình nhìn không chuyển mắt.
“Ca ca…” Lâm Triệt gọi có chút chột dạ.
Lâm Ôn lại có vẻ dường như không có việc gì, vẫn nhẹ nhàng mỉm cười hiền hòa như trước: “Cảm thấy sao rồi? Đầu đau không?”
Lâm Triệt vẫn không nắm rõ được tình huống hiện tại thế nào, thấy anh hỏi thì hồ đồ gật đầu. Lâm Ôn thấy hắn gật đầu liền hơi nhỏm dậy sờ sờ đầu hắn, nhíu nhíu mày nói: “Sao đổ nhiều mồ hôi vậy?”
Anh vừa rời khỏi chăn, Lâm Triệt liền thấy rõ trên thân hình mịn màng đầy dấu hôn kia, lúc này hoàn toàn bại lộ, càng thêm ám muội. “Rầm” Lâm Triệt không thể ngừng nuốt nước bọt, cố gắng lắm mới dám đưa tay nắm lấy tay Lâm Ôn mở miệng nói: “Ca ca đừng lo, em không sao.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, vậy em nằm chút đi, anh đi mua điểm tâm cho em.” Lâm Ôn nhẹ nhàng dặn mấy câu rồi đưa tay cầm lấy quần áo chuẩn bị rời giường.
Lâm Triệt triệt để mơ hồ, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ bản thân anh không nhìn thấy dấu hôn trên người mình sao? Lâm Triệt không muốn chết mà không rõ nguyên nhân, liền giữ lấy Lâm Ôn mở miệng nói: “Ca ca, đêm qua…”
Lâm Ôn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, lại thấy ánh mắt hắn nhìn đi nhìn lại trên người mình, liền biết hắn muốn nói gì: “Haha, đêm qua em say quá, có phải tưởng lầm anh thành người khác hay không…” Lâm Ôn có chút mất mát, nhưng vẫn ôn nhu cười: “Không có gì, em chỉ hôn vài cái thôi, ca ca không ngại, em cũng không cần áy náy!”
Lâm Triệt thấy anh lại muốn đi, thẳng thắn nhỏm dậy ôm lấy anh từ phía sau, liều mạng la lên: “Nhưng em để ý, ca ca, tối hôm qua tuy em say nhưng không có mất đi tri giác! Em càng không lầm anh thành người khác, vì ngay từ đầu trong mắt em chỉ có mình anh thôi, cho đến bây giờ cũng chỉ có anh thôi.”
Lâm Ôn chưa kịp phản ứng, quay đầu lại kinh ngạc mà nhìn hắn.
Lâm Triệt cũng xem như bất chấp, ôm chặt Lâm Ôn nhìn anh mà thổ lộ: “Ca ca, em yêu anh! Là yêu của người yêu dành cho nhau.” Câu nói của hắn mang theo kiên quyết hùng hồn hy sinh, lại nhẹ nhàng hôn hôn Lâm Ôn ngây ngẩn cả người. “Ca ca, em sẽ không ép anh yêu em, nhưng em sẽ không rời bỏ anh, dù anh không thích em đi nữa.”
“Tiểu Triệt, em… để anh suy nghĩ cái đã.” Lâm Ôn hơn nữa ngày mới nặn ra được câu đó, ôm lấy quần áo bên giường đi ra ngoài.
Lâm Triệt nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của anh liền cảm giác như tan nát cõi lòng, quả nhiên ca ca không thể chấp nhận mình mà, cũng không tiếp nhận phần tình cảm này rồi! Nhưng dù thế nào, mình cũng sẽ không bỏ cuộc, dù cả đời này chỉ được làm em trai anh, em cũng không rời bỏ anh.