Beta: Kaori0kawa&Tiny
“Thằng quỷ mày quả là quá đáng, về nước mấy ngày rồi mà không chịu liên hệ với tao! Nào nào, phạt mày một ly!” Trong một góc quán bar mờ mờ, hai người uống vô cùng vui vẻ.
“Tao chỉ chưa kịp báo thôi chứ bộ.” Lâm Triệt thẳng thắn uống sạch vang đỏ trong ly mình.
“Mày nói mày đang ở chỗ anh mày hả? Sao thế? Nghẹn nhiều năm rồi giờ quyết định thổ lộ sao?” Sí Bàng biết rõ chuyện hắn dành tình cảm cho anh trai mình.
Lâm Triệt vừa nghe liền có chút phiền muộn, đặt ly rượu xuống, có chút mất mát lắc đầu: “Vẫn chưa…”
Sí Bàng có chút không hiểu hỏi: “Sao thế? Trước đây cách cái điện thoại nên không thể biểu đạt được thành ý, giờ đối mặt rồi mà, sao còn chưa thổ lộ đi?”
“Tao… không dám…”
Sí Bàng mở to hai mắt ra như vừa nhìn thấy quái vật: “Mày vừa nói gì cơ? Mày không dám! Không thể nào, cái thằng mà tao thần tượng mấy năm trước đâu rồi? Haha, cổ động viên trưởng nóng bỏng theo đuổi mày, chỉ một câu tôi có người mình thích rồi từ chối thẳng người ta luôn! Tao còn tưởng người ‘nhẫn tâm’ như mày trên đời này không có gì không dám nói chứ!”
“Sao giống được chứ, đó là anh tao đó.”
“Phải phải! Anh mày chính là miếng thịt lớn trong lòng mày! Vậy mày tính thế nào? Định cả đời không nói sao?”
Lâm Triệt nhìn chằm chằm vang đỏ đang rung động trong ly, thấy không rõ biểu tình: “Không biết, tao chỉ biết là tao không thể làm anh ấy tổn thương được.”
Sí Bàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhưng sớm muộn cũng phải nói thôi! Vậy anh mày có ý kiến gì với giới gay hay không?”
“Tao không biết…”
Sí Bàng nhìn hắn một hồi, lại giả thành bộ dáng thở dài sầu muộn nói: “Này, sao tao lại không nghĩ rằng mày sẽ thê thảm thế này cơ chứ! Thích người ta lại không dám nói, không dám nói thì thôi đi, đến giờ người ta là thẳng hay cong cũng không biết luôn. Nếu hỏi ý tao thì tao sẽ bảo mày chứ thẳng thắn bất chấp hết đi, trực tiếp đi cưỡng bức người ta, sau khi gạo nấu thành cơm rồi chậm rãi bồi dưỡng tình cảm sau.”
Lâm Triệt ngửa đầu uống sạch vang đỏ trong ly, trầm mặc một chút yếu ớt mở miệng: “Mày đừng có giỡn nữa…”
XXXXXXXXXXX
Lâm Ôn về đến nhà vừa mở cửa đã ngửi được mùi rượu nồng trong không khí, nhanh chóng mở đèn, liền thấy Lâm Triệt ngã chỏng vó nằm trên sofa, sắc mặt ửng đỏ vì say rượu.
“Tiểu Triệt? Em tỉnh nào! Sao lại ngủ ở đây? Sẽ cảm lạnh đó.” Lâm Ôn nhanh lên tiến lên đỡ hắn dậy.
“Ca… Ca ca?” Lâm Triệt say đến thất điên bát đảo, thấy khuôn mặt Lâm Ôn trước mặt có chút lay động.
Lâm Ôn đỡ hắn lảo đảo vào phòng, vừa đi vừa nhẹ giọng nói: “Ừ, là anh, sao lại uống nhiều vậy? Đầu có choáng lắm không? Có khó chịu ở đâu không?”
“Không.” Lâm Triệt vừa đến giường liền ôm Lâm Ôn cùng nhau ngã xuống giường, sau đó nhanh chóng xoay người đặt Lâm Ôn dưới thân, mắt say lờ đờ mông lung lưu luyến nhìn khuôn mặt mà mình đã mong nhớ ngày đêm.
Thân hình của Lâm Triệt cao to hơn Lâm Ôn rất nhiều, tự dưng bị đè khiến Lâm Ôn có chút bực bội, dùng sức đẩy thì phát hiện người trên mình không những không nhúc nhích tí nào mà còn thêm sự ngu dại nhìn chính mình.
“Tiểu Triệt, em để anh đứng lên cái đã, anh đi lấy nước cho em.”
“Ca ca.” Hai tay Lâm Triệt vuốt ve khuôn mặt của Lâm Ôn, nhẹ giọng gọi tên mang theo sự say mê dịu dàng như muốn làm tan chảy đối phương. Nhìn đôi môi hơi hé ra của Lâm Ôn, bỗng nhiên tình cảm cuộn trào mãnh liệt liền nhanh chóng bao phủ lý trí hắn.
“Tiểu Triệt… Uhm…” Lâm Ôn nhìn mặt mày gần trong gang tấc của Lâm Triệt,cảm nhận được xúc cảm mềm mại mà ấm nóng ngoài miệng, đại não bỗng nhiên trống rỗng. Ngay trong lúc anh lơ đãng, đầu lưỡi Lâm Triệt đơn giản khiêu khích mở khớp hàm của anh, tiến quân thần tốc ở bên trong lưu luyến chuyển động. Đến tận khi nụ hôn vô cùng cố sức đó khiến lưỡi cùng đầu môi có chút đau nhức, Lâm Ôn mới phản ứng được hai người họ đang làm gì. Dùng hết toàn lực đẩy hắn không chỉ khiến Lâm Triệt không tránh khỏi người mình, mà còn khiến hắn kéo hai tay anh kiềm chặt trên đỉnh đầu. Miệng tiếp tục bị xâm phạm, mà tay còn lại của Lâm Triệt cũng từ từ không thành thật tiến vào trong sơ mi anh vuốt ve không kiêng nể gì cả. Nhìn hành động điên cuồng của hắn, nhưng Lâm Ôn kỳ quái lại không thấy tức giận, chỉ có chút bất đắc dĩ nghĩ Lâm Triệt có vẻ say thật, có thể nhầm mình thành cô gái kia chăng…