Chẳng lẽ người mà giáo sư Phó nhập vào là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì, cho nên không có tin tức gì lọt ra ngoài?
Triệu Hàm Chương: "Không có người cụ thể, chỉ là trước khi con hôn mê nhìn thấy cửa thành đại loạn, hình như có rất nhiều người bị thương, muốn hỏi có phải có người mất trí nhớ giống như con hay không, nếu mất trí nhớ nhiều hơn, nói không chừng việc này ở trong kinh thành sẽ được lan truyền rộng rãi hơn..."
Triệu Trường Dư đen mặt, còn Cấp Uyên nhịn không được cười ra tiếng, nói với Triệu Hàm Chương: "Tam Nương, chuyện người mất trí nhớ bị lang chủ đè xuống, không có truyền ra ngoài.”
Triệu Hàm Chương kinh ngạc nhìn về phía Triệu Trường Dư, "Vì sao?”
Triệu Trường Dư lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng cúi đầu nói: "Muốn nhiều thứ hơn, trong khoảng thời gian này liền yên tĩnh một chút, đừng lúc nào cũng muốn trêu chọc nhị phòng, đừng quên vì sao ta lấy chữ Hàm Chương cho con."
Triệu Hàm Chương ngoài miệng ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại cảm thấy Triệu Trường Dư nhất định sẽ thất vọng, cái tên này nàng mang theo hai mươi tám năm, mỹ đức ngược lại là có, nhưng khiêm tốn lại không thể học được bao nhiêu.
Thật là khó để muốn nàng có được đức hạnh như cái tên này mà không khoe khoang.
Khóe miệng Triệu Hàm Chương hơi nhếch lên, lại nhớ tới chuyện ba nàng cầm gậy đuổi nàng chạy hai đại viện.
Đôi mắt nàng hơi ướt, cúi đầu che đi những giọt nước mắt trong mắt, một lần nữa đáp lại: "Con đều nghe theo tổ phụ.”
Xem ra việc kết nối thông tin với giáo sư Phó thông qua chứng mất trí nhớ là không thể rồi, nhưng nàng vẫn phải phái người đi ra ngoài hỏi thăm về người bị thương ngày hôm đó ở cửa thành thôi.
Tâm tình Triệu Hàm Chương chuyển biến tốt đẹp, khi ngẩng đầu lên trong mắt đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt của nàng dừng ở trên người Cấp Uyên, ngọt ngào cười cười với hắn.
Cấp Uyên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, đột nhiên có chút dự cảm không tốt lắm.
Mục đích hôm nay của Triệu Trường Dư là để Triệu Hàm Chương gặp gỡ Triệu Câu và Cấp Uyên, lúc này đã gặp qua, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, ông liền lưu lại Triệu Hàm Chương nói chuyện riêng với mình.
Triệu Trường Dư: "Thiên Lý tuy là võ phu, nhưng làm người lại ổn trọng cẩn thận, Nhị Lang đọc sách không được, lại có khí lực rất rốt, hắn cầu không nhiều lắm, không giống như Cấp Uyên, ta vốn cũng muốn giữ hắn cùng Thành bá lại cho con và Nhị Lang.”
Triệu Hàm Chương phản ứng một chút mới nhớ ra, Triệu Câu, tên chữ là Thiên Lý, chữ này vẫn là Triệu Trường Dư lấy cho hắn.
Điểm kiến thức này vừa nhớ ra, ký ức liên quan liền xuất hiện.
Triệu Hàm Chương chưa từng gặp qua Cấp Uyên, lại xa xa gặp được Triệu Câu vài lần, công phu của Nhị Lang chính là học cùng với hắn.
Chẳng qua so sánh với Cấp Uyên, Triệu Câu có vẻ không có danh tiếng gì.
Cấp Uyên, mưu thần nổi danh bên người tổ phụ nàng, tuy rằng tiểu cô nương chưa từng gặp qua hắn, nhưng đã không ít lần nghe được đại danh của hắn.
Triệu gia có thể đứng vững trong các cuộc công phạt giữa các vị phiên vương, năng lực tổ phụ của nàng là một nguyên nhân trọng yếu, nhưng bên trong cũng không thể thiếu sự phụ trợ của Cấp Uyên.
"Cấp Uyên..." Triệu Trường Dư dừng một chút rồi nói: "Hắn và Thiên Lý không giống nhau, nhưng hắn đã nhận ân huệ của ta, hắn hiện giờ còn trẻ, chỉ sợ sẽ không ở bên cạnh con quá lâu, cho nên con phải mau chóng bồi dưỡng nhân thủ của mình, thay thế hắn.”
Triệu Hàm Chương trong lòng khẽ động, "Tổ phụ, con có thể đi ra ngoài không?”
Ánh mắt Triệu Trường Dư dừng trên đùi nàng.
Triệu Hàm Chương lập tức nói: "Đây không phải là vấn đề, chân này của con bị bong gân và nứt xương, cũng không có gãy xương, con cảm thấy mình có thể đi ra ngoài.”
Triệu Trường Dư ý vị thâm trường nói: "Hiện tại con không phải mất trí nhớ sao? Cũng bị thương nặng.”
"Chính là vì mất trí nhớ mới phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, như vậy mới có thể nhanh chóng tìm lại ký ức.”
Triệu Trường Dư: "... Con vẫn còn ý định chiến đấu với nhị phòng? Tàm tạm là được rồi, tìm thời cơ khôi phục trí nhớ đi.”
Triệu Trường Dư đứng dậy, đi vào trong giá sách lấy ra một cái hộp, "Ta lưu lại cho con và Nhị Lang một ít sản nghiệp.”
Trong hộp là bốn tờ khế đất cùng bốn tấm bản đồ, Triệu Trường Dư rút ra hai tờ khế đất cùng hai tấm bản đồ cho nàng, "Đây là đường lui ta lưu lại cho Triệu thị, vốn phải giao cho thúc tổ phụ con, nhưng... Bây giờ ta một phân thành hai, một là của con.”
Triệu Hàm Chương nhìn thoáng qua khế đất sau đó liền đi xem bản đồ, "Đây là?”
"Đây là tài vật ta giấu kín," Triệu Trường Dư thở dài một tiếng nói: "Đại Tấn... Chỉ sợ không lâu dài, thiên hạ sớm muộn gì cũng đại loạn, mà nay có Hung Nô cùng Khương Nhân làm loạn, thế cục ngay cả Đông Hán cũng không sánh nổi, đến lúc đó, mạng người như cỏ rác, chỉ cần có tiền có lương thực, con liền có thể chiêu mộ nhân tài để che chở cho mình, đây là thứ ta để lại cho con bảo mệnh.”
Ánh mắt Triệu Hàm Chương liền rơi vào trong hộp, Triệu Trường Dư thấy thế, huyệt thái dương lại nhịn không được nhảy dựng, ông đưa tay đậy cái hộp lại, "Cái này là để lại cho gia tộc.”
Ông dừng một chút mới nói tiếp: "Tuy nói mấy thứ này là ta kinh doanh đạt được, nhưng con phải biết rằng, tổ phụ cũng là kế thừa gia nghiệp tổ tiên, có cơ sở mới có hôm nay, cho nên mấy thứ này nhất định phải trả lại cho tộc.”
Triệu Hàm Chương tỏ vẻ hiểu rõ, hào phóng nói: "Con biết, đây là trách nhiệm của chúng ta.”
Triệu Trường Dư hài lòng gật đầu, ý bảo nàng cất đồ đi, "Ta bảo Thành bá đưa con trở về, chờ sổ con thỉnh phong thế tử đến, ta lại dẫn con ra cửa đi gặp người ta để lại cho con một lần.”
Cấp Uyên cùng Triệu Câu còn may mắn được đến phủ, những người khác tay cũng không tiện gặp ở trong phủ, bằng không chính viện dù có nghiêm mật hơn nữa, cũng không thể gạt được nhị phòng.
Triệu Trường Dư lần nữa dặn dò nàng, "Con phải khiêm tốn biết không? Con lại là nữ lang, tỏ ra yếu đuối sẽ dễ chiếm được lòng tin của người ta hơn.”
Triệu Hàm Chương lại không cho rằng như vậy, "Sáu năm trước, chúng ta không phải vẫn luôn yếu thế sao? Con chỉ thấy chúng ta lui một bước, người khác liền muốn tiến thêm một thước hai bước, từng bước ép sát, càng ngày càng làm càn.”
Nàng nói: "Nếu ngay từ đầu không nhường nhịn, có lẽ là một tình huống khác, tai họa hôm nay trực tiếp tiêu trừ cũng không nhất định.”
Triệu Trường Dư nhíu mày.
Triệu Hàm Chương không giải thích nhiều, ở trong mắt Triệu Trường Dư, cục diện hiện tại cũng không xấu quá mức, dù sao chuyện lần này cũng không có nguy hiểm gì.
Nhưng Triệu Hàm Chương biết, trong đó đã có một mạng người, tiểu cô nương mười bốn tuổi kia, nàng còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình đã chết, ngoại trừ nàng, không ai biết nàng đã chết.
Triệu Hàm Chương dời mắt khỏi chiếc hộp, lui một bước, "Con hiểu được ý tổ phụ, tuy rằng trong lòng con không vui, nhưng vì đại cục, vì gia tộc, con sẽ nhượng bộ.”
Triệu Trường Dư liền mặt mày giãn ra, gật đầu với nàng hài lòng, "Không sai, chỉ có như vậy ta mới yên tâm giao những người đó cho con, lấy tâm tính cùng năng lực hiện tại của con, hẳn là có thể giữ Cấp Uyên được vài năm.”
Hai ông cháu nhất thời nói chuyện rất vui vẻ, Triệu Hàm Chương thu hoạch lớn mà quay về.
Hôm nay nàng nhận được chính là Đại Đầu mà Triệu Trường Dư để lại cho nàng, hai tờ khế đất cùng đồ vật dưới bản đồ kia là một nửa tích lũy cả đời của Triệu Trường Dư, thậm chí còn nhiều hơn.
Mà đây là đồ vật trong bóng tối, ông khẳng định sẽ không nói cho Nhị phòng biết về sự tồn tại và tung tích của những thứ này, vì vậy ông nhất định phải cho nàng một vài thứ có thể đặt công khai ở bên ngoài.
Triệu Hàm Chương hé miệng, ngồi trên bộ liễn nhìn về phía nhị phòng, tiểu cô nương đại đường tỷ, Triệu đại nương, lúc này vẫn còn quỳ ở trong từ đường có đúng không?
Không biết dẫn bọn họ ra khỏi thành là chủ ý của nàng ta, hay là có người châm ngòi, thù của tiểu cô nương dù sao cũng phải báo, còn phải an bài tốt Vương thị cùng Triệu Nhị Lang, sau đó tìm được giáo sư Phó, cùng nhau nghĩ biện pháp trở về...