Vương thị còn đang xoắn xuýt, Triệu Trường Dư đã cho người tới khiêng Triệu Hàm Chương qua đó, thuận tiện còn gọi thêm Vương thị.
Thành bá đích thân đến đón, ông khom người nói: "Tam nương, lang chủ muốn hỏi, ngài thấy mối hôn sự này thế nào?"
Triệu Hàm Chương: "Nếu tổ phụ đã sớm chọn kĩ càng, vậy đương nhiên là tốt."
Cô lại nói: "Ta nghe tổ phụ."
Thành bá liền hiểu rõ.
Triệu Hàm Chương cùng Vương thị được mời vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, Triệu Trường Dư, Phó Chi cùng Triệu Trọng Dư ngồi cùng một bàn, còn Phó Đình Hàm thì ngồi quỳ sau lưng Phó Chi.
Nghe thấy tiếng động, bọn họ đều quay đầu nhìn lại. Triệu Trường Dư nhìn lướt qua Thành bá đi ở phía sau Triệu Tam nương và Vương thị.
Thành bá nhân lúc không ai để ý hơi gật đầu với ông.
Triệu Trương Dư liền quay đầu nhìn hai ông cháu Phó Chi.
Phó Chi khẽ mỉm cười với Triệu Trường Dư, nói với tôn tử ở sau lưng: "Tam nương đến rồi, còn không mau đứng lên hành lễ."
Phó Đình Hàm liền đứng dậy, trước tiên hành lễ với Vương thị, sau đó nhìn về phía Triệu Hàm Chương. Mới qua một đêm, động tác hành lễ của hắn đã rất chuẩn mực, chỉ là vẫn còn hơi mất tự nhiên.
Triệu Hàm Chương vịn tay Thính Hà xuống liễn, hành lễ với ba vị trưởng bối. Ánh mắt nàng nhanh chóng lướt qua người trung niên hơi lạ lẫm duy nhất.
Vừa nhìn thấy đối phương, kí ức vẫn luôn mơ hồ liền dần trở nên rõ ràng.
Chỉ là hai người bọn họ ít gặp mặt, trong đầu cũng rất ít hình ảnh liên quan đến đối phương, nhưng cảm xúc trong lòng lại ngổn ngang. Hiển nhiên, mặc dù tiểu cô nương ít khi gặp được vị thúc tổ phụ này, nhưng lại rất để ý đến ông.
Triệu Trường Dư giới thiệu Phó Chi với Vương thị, sau đó bảo mẹ con hai người ngồi ở sau lưng mình. Lúc này ông mới nói đến chuyện chính: "Hôm nay Tử Trang đến đây là để cầu hôn cho Đại lang quân nhà ông ấy, con thấy thế nào?"
Dù sao Vương thị cũng là mẫu thân Tam nương, mặc dù ông có thể trực tiếp định ra hôn sự, nhưng vẫn phải hỏi qua ý kiến của bà.
Triệu Trường Dư liếc qua Triệu Tam nương, cũng không biết nên nói nàng cả gan làm loạn hay là thiếu suy nghĩ.
Hôm qua Triệu Hàm Chương vừa quay về ông đã biết nàng đi Phó gia, nhưng bởi vì Phó Chi đã đến nhà từ hôn, hai người không may bỏ lỡ, vì vậy ông tự cảm thấy chuyện này đã qua.
Nhắc lại sẽ chỉ khiến tôn nữ khó chịu, đả kích sự tự tin của nàng, vì thế ông giả vờ như chuyện gì cũng không biết.
Ai biết sáng sớm hôm nay Phó Chi vậy mà dẫn theo Phó Trường Dung, nghe nói bị ngã hỏng đầu, đến nhà cầu hôn lần nữa.
Triệu Trường Dư:...
Nếu như bọn họ không phải bằng hữu nhiều năm, biết rõ tính cách đối phương, Triệu Trường Dư nhất định để Thành bá cầm chổi lớn quét ông cháu bọn họ ra ngoài.
Nhưng...
Triệu Trường Dư liếc mắt nhìn Triệu Trọng Dư đang khép hờ mắt ngồi ở bên cạnh, cuối cùng cũng không làm bộ làm tịch nữa. Trước tiên nuốt cục tức này xuống, trực tiếp hỏi ý kiến của Triệu Hàm Chương và Vương thị.
Nhìn dáng vẻ của Thành bá, xem ra Hàm Chương đã đồng ý, chỉ còn Vương thị.
Vương thị đương nhiên là rất hài lòng.
Vừa vào cửa bà đã nhìn chằm chằm Phó Đình Hàm. Mặc dù hắn không mở miệng nói chuyện, nhưng thiếu niên mặt trắng tựa ngọc, dáng người như tùng bách, khóe miệng hơi mỉm cười, vừa nhìn đã khiến người khác có hảo cảm, còn có gia thế của hắn, Vương thị nhìn thế nào cũng thấy vừa ý.
Nhưng nếu như định ra mối hôn sự này, sau này cả nhà bà đều phải dựa vào hắn để sống.
Vương thị không nhịn được nhìn qua Triệu Hàm Chương.
Triệu Hàm Chương khẽ mỉm cười với bà, gật gật đầu.
Vương thị cảm thấy tự tin hơn một chút, cung kính nói: "Phó Đại lang quân là nhân tài nổi bật, Phó gia cùng Triệu gia chúng ta lại thân thiết. Có cha chồng làm chủ, đây đương nhiên là một mối hôn sự cực kỳ tốt, con dâu không có ý kiến gì."
Triệu Trường Dư thầm gật đầu, đang muốn nói chuyện, Triệu Trọng Dư ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Tam nương chúng ta đương nhiên là rất tốt, chỉ là Phó Đại lang quân..."
Ông nhìn về phía Phó Đình Hàm, khẽ nhíu mày: "Đứa trẻ này từ khi vào cửa đến giờ không nói một câu, có phải không quá vừa ý với mối hôn sự này hay không?"
Ông quay đầu nói với Triệu Trường Dư: "Huynh trưởng, mặc dù chuyện hôn sự là do cha mẹ lựa chọn. Nhưng cũng cần hài tử đồng ý, thì cuộc sống này mới có thể bền lâu, Tam nương chúng ta cũng không bị tủi thân."
Phó Chi vội giải thích: "Trường Dư, thực sự không phải là đứa nhỏ này không đồng ý, ông cũng biết, khoảng thời gian trước nó bị thương, đến bây giờ cũng chưa tỉnh hồn, cho nên vẫn chưa thể nói chuyện. Nhưng mà ông yên tâm, thái y đã nói cổ họng của nó không có vấn đề gì. Qua một khoảng thời gian nữa là có thể nói chuyện."
Triệu Trường Dư: ... Hôm qua lúc ông đến nhà cũng không phải nói như vậy. Cổ họng không có vấn đề, nhưng đầu cũng không có vấn đề à?
Triệu Trường Dư liếc nhìn Phó Đình Hàm ngồi sau lưng ông ấy, thấy ánh mắt hắn sáng ngời trông rất có tinh thần, cố gắng kìm nén sự do dự và bất an trong lòng xuống.
Cũng đã đến nước này, lúc này mà từ chối, ông đúng là rất khó tìm được đối tượng nào phù hợp hơn, có thể bảo vệ mẹ con đại phòng tốt hơn Phó gia nữa.
Quan hệ giữa Phó Chi và Triệu Trường Dư rất tốt, đương nhiên biết hoàn cảnh khó khăn của Triệu gia, cũng như lý do Triệu Trọng Dư phản đối mối hôn sự này. Ông tiếp tục nói: "Trận náo động lúc đó, Trường Dư cũng biết, Tam nương là bị thương ngay lúc đó."
Nói đến đây, ông khẽ mỉm cười: "Nói ra cũng là hai đứa nhỏ có duyên, khi đó cả hai đứa cùng bị thương ở cửa thành. Nghe Tam nương nói, khi đó con bé còn nhận ra Trường Dung, có thể thấy bọn nhỏ rất có duyên với nhau."
Nhắc đến việc này, Triệu Trọng Dư liền không nói nữa.
Lúc này Vương thị mới biết Phó Đình Hàm cũng bị thương, vẻ mặt và tràn đầy thương tiếc, nhưng lại càng tự tin hơn, không ngừng gật đầu nói: "Đúng là rất có duyên, không ngờ Phó Đại lang quân vừa hồi kinh đã gặp được Tam nương chúng ta."
Bà kéo tay Triệu Hàm Trương nói với Phó Chi: "May mà hai đứa bị thương không nặng, chỉ là bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm."
Phó Chi không dám nhắc đến chuyện đầu tôn tử của ông có khả năng bị đụng hỏng, không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, đúng là may mắn."
Triệu Trường Dư nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ, sau một lúc im lặng mới nói: "Nếu hai nhà đều không có ý kiến gì, vậy mối hôn sự này liền quyết định như vậy. Đợi chọn được ngày lành chúng ta lại..."
"Cũng không cần chọn ngày lành." Phó Chi cười tít mắt nói: "Hôm nay ta cũng mang theo thiếp canh của hài tử."
Ông lấy trong tay áo ra một cuốn sổ con màu đỏ đặt lên bàn, lại từ tay áo bên kia lấy ra một cái hộp, rồi mở lấy ra một con dấu, cười nói: "Không biết Trường Dư có còn nhớ con dấu này không? Hôm nay ta muốn dùng cái này để làm tín vật, định ra mối hôn sự này."
Triệu Trường Dư thấy vậy, vẻ mặt dần nguôi giận, nhìn về phía Thành bá: "Đi lấy con dấu bằng ngọc Thanh Điền mà ta cất riêng ra đây."
Thành bá cười đáp ứng.
Triệu Trọng Dư kinh ngạc, không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ: "Huynh trưởng, lấy con dấu làm tín vật, có phải không tốt lắm không?"
Triệu Trường Dư nói: "Con dấu bằng ngọc Thọ Sơn trên tay ông ấy còn giá trị hơn con dấu bằng ngọc Thanh Điền của ta."
Ý ông ta muốn nói không phải là con dấu này có tốt hay không?
Mà là ý nghĩa đằng sau con dấu.
Triệu Trọng Dư khẽ nhíu mày, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện này. Một bụng lời muốn nói chỉ có thể tạm thời kìm nén lại.
Thành bá nhanh chóng mang một chiếc hộp lên, Triệu Trường Dư mở hộp lấy ra một con dấu, đẩy qua cho Phó Chi. Sau đó ông nói với Vương thị: "Đi lấy thiếp canh của Tam nương đến đây."
Triệu Trọng Dư: "Hôm nay định ra luôn có phải quá sơ sài hay không? Chi bằng chọn ngày tốt giờ lành khác, đến lúc đó mời thêm vài bằng hữu thân thiết đến dự lễ."
Phó Chi chỉ sợ đêm dài lắm mộng, cười nói: "Với quan hệ của hai nhà chúng ta, đâu cần đến mức như thế? Nhưng sau khi trao đổi tín vật đính hôn, đúng là phải mở tiệc chiêu đãi bằng hữu thân quen. Đến lúc đó ta lại mời Đông Hải Vương đến làm mai cho hai đứa nhỏ, thế nào?"