Thôi Âu Ninh nói "Tôi nhìn được"
Lưu Nghi Vĩ quay đầu nhìn những người khác "Mọi người thấy sao, chúng ta tập thử một lần trước xem"
Thôi Âu Ninh:? Thế này liền bắt đầu, mấy người không phải mới xem hai lần sao?
Trừ Thôi Âu Ninh ra tất cả mọi người đều làm dấu OK
Thôi Âu Ninh: Tôi không OK, được không?
Nhưng mặc kệ Thôi Âu Ninh có OK hay không, dưới tình huống chín người OK hắn cũng phải OK
Lưu Nghi Vĩ nói "Bởi vì vòng công diễn này thời gian chuẩn bị tương đối gấp, vì muốn mọi người nỗ lực dốc sức với nhóm, tôi tạm thời chia vị trí một chút, chúng ta tập thử mấy lần, nếu có vấn đề gì thì sẽ điều chỉnh lại, thế nào?"
Trừ Thôi Âu Ninh tất cả mọi người đều tỏ vẻ OK
Lưu Nghi Vĩ cân nhắc nói "Để tôi suy nghĩ xem, chia..."
Thôi Âu Ninh đột nhiên giơ tay nói "Tôi có thể chọn vị trí của chính mình không?"
Tám người đều nhìn về phía hắn.
Phù Cung cùng Lâm Á Hà hơi nhăn mày. Muốn chọn vị trí, lời này không thể nói bậy, trong nhóm có mười người, ai cũng muốn phần tốt nhất, được nhiều người chú ý đến, chọn vị trí chính là muốn chọn phần tốt nhất, vị trí mình am hiểu nhất. Lưu Nghi Vĩ nói muốn chia, Thôi Âu Ninh lại muốn chọn, cái này là trắng trợn tranh đoạt.
Lưu Nghi Vĩ sửng sốt một chút, từ chối trực tiếp cũng không tốt, chỉ có thể nói "Anh thử nói trước anh muốn chọn phần nào, chúng em nhìn thử xem có thích hợp hay không"
- Tôi muốn chọn đoạn này
Thôi Âu Ninh đưa tay chỉ, mấy người kia đều quay qua xem, thấy trên màn hình một người đang đứng tại chỗ vỗ tay, mấy người kia thì nhảy xung quanh.
- Đoạn solo cho tôi này phần này là được, còn lại tùy ý các cậu
Lưu Nghi Vĩ há hốc mồm hỏi "Không phải chứ, anh, anh là muốn chọn phần này sao?"
Thôi Âu Ninh nói "Đúng vậy"
Lâm Á Hà, người thấy hắn đưa ra yêu cầu muốn chọn phân đoạn có chút không cao hứng, kinh ngạc hỏi "Vì sao chứ?"
Phân đoạn này đúng là vô cùng đẹp, nhưng đối với người thực hiện thì vô cùng bất lợi, bởi vì lúc này sự chú ý của đa số mọi người đều tập trung vào những người xung quanh, sẽ không có ai chú ý đến người vỗ tay ở giữa
Thôi Âu Ninh nói "Vì sao cái gì?"
Phí Cung nói " Đoạn solo này không có gì nổi bật, cậu muốn chọn đoạn này, hơn nữa chỉ muốn đoạn này, tương đương vơi việc đem phần solo của mình phân ra ngoài"
Thôi Âu Ninh không cảm thấy có vấn đề gì"Nhường các cậu các cậu lại không muốn"
Lâm Á Hà khó hiểu hỏi "Tại sao lại muốn nhường"
Thôi Âu Ninh nghiêm túc nói "Bởi vì các đoạn khác, tôi đều không được"
Lâm Á Hà:??????????
Lưu Nghi Vĩ cho rằng hắn nói giỡn, trêu chọc nói "Thôi ca, đàn ông không thể nói chính mình không được"
Thôi Âu Ninh "Dũng cảm thừa nhận chính mình không được mới là đàn ông chân chính"
Lưu Nghi Vĩ:.....
Lưu Nghi Vĩ đã xem qua video Thôi Âu Ninh luyện tập cho nên hắn nghĩ là Thôi Âu Ninh quá khiêm tốn, cho đến khi chính thức bắt đầu tập luyện
Chín người cùng nhau làm một động tác lượn sóng, tám động tác hoàn mĩ xinh đẹp, chỉ có một cái vô cùng kì lạ.
Lưu Nghi Vĩ nhìn Thôi Âu Ninh làm động tác lượn sóng giống như gấu chó vặn eo, khóc không ra nước mắt nói "Thôi ca, sao anh lại có bước lùi lớn thế"
Video luyện tập nhảy một đằng, lúc này nhảy một kiểu, không biết Thôi Âu Ninh đã xảy ra chuyện gì.
Thôi Âu Ninh nói "Có thể là kiên trì không ngừng nỗ lực tiến lên"
Lưu Nghi Vĩ:...
Thôi Âu Ninh vỗ vỗ vai hắn nói "Cho nên cậu phải nỗ lực luyện tập, đừng giống như tôi, nếu muốn được ra mắt, mọi thời khắc đều không được lơi lỏng"
Lưu Nghi Vĩ thử thay đổi động tác của Thôi Âu Ninh một chút, nhưng hoàn toàn thất bại. Lần tập thứ 101 Thôi Âu Ninh vẫn không thể nhảy đúng nhịp, Lưu Nghi Vĩ nằm vật ra sàn, mệt mỏi cả thể xác và tâm hồn, ánh mắt trống rỗng nói "Thôi ca, em thật sự không được"
Thôi Âu Ninh ngồi xổm bên cạnh cậu ta, nhẹ giọng nói "Đàn ông không thể nói chính mình không được"
- Ca, em chỉ muốn làm một người thành thật, em thừa nhận chính mình không được.
Thôi Âu Ninh duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của cậu ta "Được rồi, tôi cho cậu một cơ hội, nghỉ ngơi đi"
Lưu Nghi Vĩ dỡ khóc dở cười nói "Tạ chủ long ân"
- ----------------
Trong xe đều không khí nhàn nhạt yên tĩnh
Thuốc lá white crane hương vị có phần nhạt hơn so với thường ngày, khí vị cũng không giống nhau, tinh tế cảm nhận thì có thể phảng phất ngửi thấy mùi cỏ xanh hòa cùng hương hoa, còn mang hương vị núi sâu tuyết trắng lạnh lẽo. Ngửi lâu cũng không thấy nhàm chán.
Cố Chiết Phong không hút thuốc lá, nhưng hắn luôn thích châm một điếu white crane. Lưu Khoa Tân có hút thuốc, nhưng hắn không bao giờ hút white crane.
Thứ nhất là, Cố Chiết Phong thích hương vị này, nhưng không bao giờ hút, chỉ châm lên giống như huân hương, thời gian trôi qua, lâu dần Lưu Khoa Tân cho rằng white crane không phải là thuốc lá, mà là huân hương.
Thứ hai là, cái này quá quý giá, một cây tận 300 đồng, còn giới hạn lượt mua, với tiền lương ít ỏi này của hắn, sao có thể mua.
Lưu Khoa Tân liếc liếc gạt tàn trong xe, đã có hơn mười cái đầu lọc, mà ở ghế sau Cố Chiết Phong vẫn trầm mặc như cũ.
Lưu Khoa Tân nhẹ giọng nói "Sếp?"
Cố Chiết Phong thấp giọng hỏi "Chuyện gì?"
- "Hay là chúng ta lên trên đi, chúng ta đã ngồi đây hơn hai tiếng rồi" Lưu Khoa Tân thở dài nói
Ánh sáng nhàn nhạt từ bệnh viện xuyên qua cửa sổ xe phản chiếu trong mắt Cố Chiết Phong
Lưu Khoa Tân lại nói "Chúng ta không lên cũng được, hay là xuống xe đi lại một chút được không? Chúng ta ngồi ở bãi đỗ xe hơn hai tiếng, eo em cũng mỏi"
Cố Chiết Phong nói "Eo mỏi thì về nhà"
Lưu Khoa Tân vẻ mặt đau khổ nói "Eo đau không lái được xe, sếp lòng dạ ngài cũng quá hiểm độc đi"
Cố Chiết Phong thấy Lưu Khoa Tân làm bộ nhăn nhó, rũ mắt nói " Vậy xuống xe đi"
Lưu Khoa Tân vui mừng nói "Được rồi sếp"
Cậu ta nhanh chân lẹ tay xuống xe, mở cửa sau cho Cố Chiết Phong. Cố Chiết Phong xuống xe, Lưu Khoa Tân nhanh chóng khóa xe nói "Sếp, chúng ta dù sao đã xuống xe, hay là vào trong đi"
Cố Chiết Phong liếc mắt nhìn hắn, Lưu Khoa Tân chớp chớp mắt
Hắn biết Lưu Khoa Tân nói eo đau đều là nói dối, cũng biết Lưu Khoa Tân muốn làm cái gì.
Chính là quyết định thay hắn chuyện hắn muốn làm lại không dám làm.
Cố Chiết Phong đi tới cửa, đem điếu thuốc còn đang cháy dập tắt ném vào thùng rác. Đi lên tầng, tới nơi hắn đã mặc niệm trong lòng vô số lần
Bệnh viện Thành Bác số 5, tầng chín, phòng 807.
Ba giờ sáng, bệnh viên không có ai, Cố Chiết Phong cùng Lưu Khoa Tân đi thang máy vắng tanh lên tầng chín.
Bệnh viện Thành Bắc là bệnh viện tư nhân, tầng chín là phòng bệnh VIP, thang máy vừa lên tầng chín liền mở ra, trong quầy lễ tân là một y tá đang ngồi trực ban.
Y tá đang nhắn tin trên Wechat, mới đầu cũng không phát hiện có người, chỉ thấy âm thanh thang máy liền thuần thục lấy giấy đăng ký thăm bệnh nói "Xin chào, xin hỏi ngài muốn đến thăm bệnh nhân phòng nào? Muốn thăm hỏi trước hết phải đăng ký trước..."
Cô vừa ngẩng đầu, đã thấy Cố Chiết Phong quá mức anh tuấn đập vào mắt, khiến cô ăn nói lộn xộn "Cố....cố cố cố...Cố tổng"
Cô không gọi Cố ảnh đế, bởi Bệnh viện Thành Bắc là sản nghiệp của tập đoàn Cố thị, mà Cố Chiết Phong chính là giám đốc trên danh nghĩa.
Vì cái gì chỉ trên danh nghĩa, bởi Cố Chiết Phong không muốn bị trói buộc bởi tập đoàn Cố thị, hắn muốn tự thân vận động, vì thế hắn liền cùng Chủ tịch Cố thị - ba của Cố Chiết Phong, lập thành hiệp nghị, mỗi người lùi một bước, hắn làm người thừa kế trên danh nghĩa, ba hắn liền mặc kệ hắn, tùy hắn lăn lộn
Lưu Khoa Tân tiến lên nói "Xin chào, Cố tổng muốn đi gặp Thôi Âu Ninh tiên sinh phòng 807"
- A... Thôi...Thôi ảnh đế sao?
Y tá sửng sốt, tất cả mọi người đều biết hai người này quan hệ không tốt, Cố Chiết Phong lại muốn vào ba giờ sáng chạy tới xem Thôi Âu Ninh?
Lưu Khoa Tân gật đầu "Đúng. Làm phiền dẫn đường"
Y tá trộm nhìn Cố Chiết Phong nói "Cái này, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, thi thể của Thôi ảnh đế vẫn còn lưu lại trong phòng bệnh VIP, nhưng trên thực tế ngày hôm qua đã mất rồi, ngài là... ngài vẫn muốn gặp sao?"
Lưu Khoa Tân đáp "Đúng vậy"
Vì cái gì thi thể Thôi Âu Ninh vẫn lưu lại phòng bệnh Bệnh viện Thành Bắc? Còn không phải vì Cố Chiết Phong không cho mang đi, bằng không nếu là tử vong bình thường, sau khi khám nghiệm thi thể xong đã được đưa tới nhà xác rồi.
Nhưng cho dù Cố Chiết Phong cùng thế lực Cố gia đứng sau có năng lực thông thiên như nào, cũng chỉ có thể để Thôi Âu Ninh ở lại đây một ngày một đêm.
Đây cũng chính là nguyên nhân Lưu Khoa Tân thúc giục Thôi Âu Ninh đi lên. Hắn sợ nếu đêm này Cố Chiết Phong không gặp mặt Thôi Âu Ninh lần cuối về sau liền hối hận cả đời.
Y tá nén nghi ngờ trong lòng xuống, lễ phép hỏi "Vâng, xin mời Cố tổng đi theo tôi"
Y ta dẫn Cố Chiết Phong cùng Lưu Khoa Tân tới trước cửa phòng 807, đẩy cửa ra rồi nói "Cố tổng, Thôi ảnh đế đang ở trong này"
Cố Chiết Phong nhẹ giọng nói cảm ơn rồi muốn đi vào, y tá cũng muốn vào theo liền bị Lưu Khoa Tân nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lưu Khoa Tân cười ôn nhu nói "Em gái, sếp bọn anh cùng Thôi tiên sinh là bạn cũ, để cho bọn họ chút không gian riêng tư đi'
Y ta nghĩ thầm trong lòng, cái gì mà bạn cũ chứ, gọi là kẻ thù cũ cũng không hơn kém bao nhiêu. Cô ta nghĩ thế chứ cũng không nói cái gì, liền nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến một tiếng động lớn, giống như có cái gì đó bị bóp nát vậy, làm cô ta có chút sợ hãi. Âm thanh này, không phải Cổ tổng quá chán ghét Thôi Âu Ninh, người chết rồi mà vẫn muốn trút giận đấy chứ?
Cô ta muốn đi vào trong xem một chút, thì bị Lưu Khoa Tân trước sau như một duy trì bộ dạng tươi cười khéo léo không chút nhượng bộ chặn cửa.
Bên trong, Cố Chiết Phong nắm chặt tấm biển để trước giường Thôi Âu Ninh, trên đó viết Bệnh nhân Thôi Âu Ninh tử vong.
Cố Chiết Phong mở lòng bàn tay, tấm biển vỡ vụn rơi xuống trên gối đầu, trên tóc, một vài miếng còn rơi trên mặt Thôi Âu Ninh.
Một giọt máu theo bàn tay trắng như ngọc của Cố Chiết Phong chảy xuống, rơi trên mặt đất
Cố Chiết Phong nâng tay kia nhẹ nhàng gạt đi từng mảnh vụn trên người Thôi Âu Ninh.
Thôi Âu Ninh không phải thuộc dạng đẹp trai xuất chúng, chỉ được coi là mặt mũi cương nghị, chính khí lẫm liệt, miễn cưỡng thì cũng được xem là đoan chính, nhưng gương mặt này ở giới giải trí không có chút đặc biệt gì. Anh chính là dựa vào chính mình, nỗ lực hơn người khác gấp vạn lần mới có được ngày hôm nay.
"Thôi Âu Ninh, anh từ bỏ sao?"
Cố Chiết Phong dùng đôi bàn tay dính đầy máu chống ở đầu giường, nhẹ nhàng cúi xuống, chóp mũi chạm nhau
Lạnh quá!
- Thôi Âu Ninh, anh nói muốn chết, hiện tại chết thật rồi, trên đường xuống suối vàng có phải hay không đang vui mừng?
Cố Chiết Phong đột nhiên cười, âm thanh cũng không lớn nhưng lại thê lương vô cùng.
- Kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa có được không?
Cố Chiết Phong hơi cúi người xuống, môi chạm môi.
Một giọt nước mắt lạiđến sớm hơn, dừng ngay trên môi Thôi Âu Ninh, trở thành độ ấm duy nhất trênthân thể lạnh băng của người