• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là chủ nhật, Yumi dậy sớm hơn ngày thường, cô dọn dẹp lại nhà cửa, sắp xếp lại đồ dùng cá nhân. Cô có hẹn đến công ty để thảo luận về dự án, cũng hơn tám giờ Yumi mới ra khỏi nhà. Mở cửa nhà ra, theo thói quen cô nhìn sang nhà đối diện, cửa nhà vẫn đóng chặt, chắc Sato đã đi từ sớm. Hôm qua cô nghe anh nói, hôm nay anh có lịch tập thêm ở sân vận động. Yumi thở dài, cô không gọi cho Matt mà lựa chọn đi bộ tới công ty, sẵn tiện tập thể dục luôn.

Vì hôm nay là ngày nghĩ nên việc không nhiều lắm, chủ yếu là đến công ty để hội họp và sắp xếp lại đống dữ liệu trong kho. Giám đốc công ty của Yumi đã đi công tác từ tuần trước, nếu không có gì thay đổi thì ngày mai ông ta sẽ về, vậy nên mấy người trong công ty cô mới vội vàng dọn dẹp lại văn phòng như vậy.

Đến giờ trưa, công việc cũng xem như là hoàn thành, Yumi mở điện thoại lên xem, màn hình điện thoại trống trơn, không một tin nhắn nào. Cô thở dài, không hiểu sao cô cảm thấy Sato cứ như đang trốn tránh mình.

Hai người Kami và Aiko thấy Yumi đang ngẩn ngơ thì bước lại "Sao vậy? Hôm nay không có hẹn với anh chú trọng tài sao?"

Yumi cười trừ, cô lảng sang chuyện khác "Hai chị định về sao?"

Kami gật đầu "Bọn chị định ra trung tâm thương mại mua đồ, em có muốn đi không?"

Yumi lắc đầu từ chối "Thôi, hôm nay em còn có việc."

Tạm biệt mọi người xong, Yumi cầm túi của mình chậm rãi đi về. Đi ngang sân vận động, cô hơi chần chừ, không biết giờ này Sato còn ở sân tập không. Mở điện thoại ra xem, sáng nay cô có nhắn tin rủ anh cùng ăn trưa, vẫn chưa có tin nhắn phản hồi, chắc anh bận nên vẫn chưa xem.

Hiroshi vừa ra ngoài nghe điện thoại, thấy Yumi đang đứng ngẩn ngơ trước cổng sân vận động, anh đã nói chuyện điện thoại xong nhưng cô vẫn còn đứng đó. Hiroshi thấy lạ, anh liền bước lại. Thấy người đến là Hiroshi- bạn của Sato, Yumi liền choàng tỉnh.



"Em có muốn vào trong một lát không? Sato vẫn còn ở trong đó đấy."

" Ừm...không cần đâu, mắc công phiền mọi người tập luyện." Yumi lắc đầu từ chối.

Hiroshi nói không sao, dù gì cũng đã đến giờ trưa, mọi người cũng sắp nghỉ trưa rồi, cô vào chơi một chút cũng không sao. Nghe Hiroshi nói không sao, Yumi chần chừ một lúc rồi cũng đồng ý bước vào.

Cơ bản là mọi người bên trong sân đã tạm nghỉ, chỉ có Sato và một vài trọng tài nước ngoài khác là còn đang tập luyện. Yumi chăm chú nhìn theo bóng dáng của Sato, thấy anh hơi nhăn mặt vì những động tác kéo cơ rất khó, t?rong lòng cô cảm thấy rất lo lắng, nhưng khi thấy anh vẫn đang tập trung thì cô lại không biết làm gì.

" Có việc này tôi muốn hỏi thật em nhé?" Không biết Hiroshi bước đến bên cạnh Yumi từ lúc nào. Nghe anh hỏi, cô gật nhẹ đầu đồng ý.

"Em có thích Sato không?" Sở dĩ Hiroshi hỏi Yumi điều này, vì hôm trước Sato có gọi kể với anh. Sato nói Yumi không thích anh đâu, vì những tiêu chuẩn mà cô kể ra, anh không có được cái nào. Vấn đề này làm cho Sato buồn rầu, Hiroshi nghe xong cũng đau đầu thay anh.

Nghe Hiroshi hỏi thẳng vấn đề này, mặt Yumi có hơi đỏ, cô ngại ngùng gật đầu. Hiroshi ngạc nhiên nhìn cô.

"Tôi nghe nói Sato không nằm trong tiêu chuẩn chọn bạn trai của em mà?"

"Là chú ấy nói với chú sao?" Yumi nghe xong cũng ngạc nhiên nhìn Hiroshi.

Hiroshi liền kể chuyện Sato nói với anh về tiêu chuẩn của Yumi. Anh cũng không dám kể quá nhiều, sợ Sato biết được sẽ làm thịt anh. Anh chỉ nói những tiêu chuẩn mà Yumi đưa ra, Sato cảm thấy mình không đáp ứng được cái nào. Yumi nghe xong thì phì cười, thật ra những tiêu chuẩn cô đưa ra,chỉ là những thứ cô gái bình thường nào cũng thích, đâu phải thích cái gì sẽ được cái đó. Yumi nói đó chỉ là do cô mong muốn ở người mình thích thôi, chứ không phải nhất định phải tìm được người có đầy đủ những tiêu chuẩn đó.

"Vậy cuối cùng em thích Sato ở điểm nào?"

"Có lẽ tôi thích tất cả những gì của chú ấy, từ khuôn mặt, giọng nói đến ánh mắt. Hầu như tất cả những gì của chú ấy đều khiến tôi yêu thích."

"Nhưng hai người chênh nhau khá nhiều tuổi, với lại độ tuổi cách càng xa thì suy nghĩ cũng sẽ khác nhau nhiều. Em có chắc Sato là người phù hợp với em không?"



Những lời Hiroshi nói, Yumi cũng đã từng nghĩ đến. Thật ra chênh lệch độ tuổi cũng đâu có gì quan trọng. Quan trọng là Sato có thích cô hay không? Có muốn cùng cô thay đổi, để trở nên phù hợp với nhau hay không thôi. Càng nghĩ đến những điều này, càng khiến Yumi thêm phiền lòng, cô thở dài một hơi.

"Sato sắp xong rồi, em mang nước cho cậu ấy đi." Hiroshi đưa cho Yumi một chai nước và một cái khăn.

Khi Yumi chuẩn bị bước đến chỗ Sato, cô nhìn thấy Meiko đã đến trước. Bước chân Yumi khựng lại, cô nhìn thấy Meiko đưa nước cho Sato, còn cầm khăn chu đáo giúp anh lau mồ hôi.

"Thôi rồi, Meiko nhanh tay thật." Hiroshi bất lực, anh đưa tay cầm lại chiếc khăn và nước Yumi trả lại.

Thấy Yumi buồn, Hiroshi lên tiếng "Em đừng để ý quá, Meiko theo đuổi Sato cũng nhiều năm. Nếu cậu ấy thích thì đã sớm chấp nhận rồi."

Nghe Hiroshi an ủi, Yumi chỉ cười nhẹ, cô không biết thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Lúc này tất cả mọi người đều được nghĩ, Sato đi về phía Hiroshi, anh cũng ngạc nhiên với sự xuất hiện của Yumi.

" Sao em lại ở đây?" Sato hỏi Yumi.

" Là tôi vô tình gặp cô ấy ở ngoài, nên mời cô ấy vào chơi." không đợi Yumi trả lời, Hiroshi đã lên tiếng.

Kimura, Toma và Akane cũng đến, tất cả mọi người rủ nhau đi ăn trưa, Meiko thì bám lấy Sato muốn cùng đi theo. Lúc nãy nhìn thấy Yumi, Meiko tuy có chút ngạc nhiên, nhưng cô cũng chỉ cười nhẹ, rồi ôm chầm lấy tay Sato. Sato có vẻ rất khó xử, anh cố gắng né tránh cánh tay Meiko, mắt lại nhìn về phía Yumi. Yumi thấy cảnh này thì chỉ biết im lặng, tâm trạng cô không tốt nên liền từ chối.

"Mọi người đi ăn đi, em có việc gấp nên về nhà ăn sau" vừa nói vừa cầm điện thoại xem gì đó, giống như bản thân thật sự có việc rất gấp.

Hiroshi đưa mắt sang nhìn Sato một cách đầy ý tứ, thấy anh vẫn im lặng nhìn Yumi, anh bất lực.

" Việc gấp đến mấy thì cũng phải ăn trưa chứ. Mọi người cũng coi như quen biết nhau rồi, em cùng đi đi. Sato này, ông lái xe chở Yumi nhé." Hiroshi lấy cớ, rồi quay sang ra hiệu với Sato.



_" Em cũng đi cùng Sato nữa." Meiko cũng lên tiếng.

Cả nhóm im lặng nhìn nhau, Kimura liền lên tiếng "Meiko này, lúc nãy em nói em có một người bạn làm diễn viên rất xinh đẹp mà, anh đang độc thân nên em có thể nói thêm về cô ấy không?"

Meiko nghe vậy thì gật đầu "Vậy anh cùng đi xe của anh Sato luôn đi, vừa hay em cũng có chuyện muốn nói với anh ấy." Lời của Meiko khiến Kimura không biết phải nói tiếp thế nào. Tình huống rơi vào hoàn cảnh khó xử, cả nhóm cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẫn chưa biết phải giải quyết thế nào.

Lúc này bỗng nhiên điện thoại của Yumi reo lên, là tin nhắn trong group công ty cô, Yumi nhanh chóng lấy cớ là cô thật sự có việc gấp nên không đi được. Sau đó mọi người cũng không giữ Yumi nữa, cô tạm biệt mọi người rồi ra về. Sato vẫn nhìn theo hướng Yumi, đến khi cô đi khuất anh mới dừng lại. Hiroshi thở dài, anh vỗ vào vai Sato rồi đi vào phòng thay đồ. Toma, Kimura, Akane thì nhìn nhau, xong cũng kéo nhau vào phòng thay đồ.

Thay đồ xong mọi người gặp nhau ở bãi đỗ xe, lúc này Sato cũng mở điện thoại ra xem, thấy tin nhắn của Yumi, tay Sato hơi khựng lại. Anh bấm vào xem, là tin nhắn lúc sáng Yumi rủ anh cùng ăn trưa, Sato như hiểu ra gì đó, anh nhanh tay mở cửa xe bước vào và khởi động máy. Meiko bên ngoài gõ gõ cửa, không hiểu Sato định làm gì.

" Em đi cùng với Hiroshi hoặc Kimura nhé, anh có việc sẽ đến sau." Sato hạ cửa xe nói với Meiko, xong anh liền nhấn ga chạy đi.

Hiroshi vừa ra tới liền thấy xe Sato chạy đi, Meiko thì mặt mày cau có. Anh liền nói với Kimura là chở Meiko đi,bạn gái anh không cho phép anh chở cô gái nào cả.

Sato lái xe ra ngoài, anh chạy về hướng gần trạm xe buýt, không nhìn thấy bóng Yumi đâu, anh đánh vô lăng rẽ ra đường lộ lớn. Vừa chạy được một đoạn, Sato liền dừng lại, cách xe anh một đoạn, lúc này Yumi được Matt nửa dìu nửa ôm ngồi vào xe. Thì ra bạn mà cô nói có hẹn là Matt, Sato tự cười chính mình, rõ ràng là biết bản thân không phải là người cô thích, vậy mà không hiểu sao anh vẫn cứ cố chấp.

Yumi thì sau khi đi ra khỏi sân vận động, cô không ngồi xe buýt trở về mà lựa chọn đi bộ. Cô định đi dạo cho thoải mái, không ngờ lại bị trẹo chân. Lúc cô ngồi bên vệ đường để xem xét chân mình thì Matt chạy xe ngang qua nhìn thấy, Matt vội vàng đỡ Yumi lên xe và đưa cô đến bệnh viện. Yumi bước lên xe Matt mà không để ý rằng Sato đang ở phía sau, cô cũng không biết cảnh tượng Matt dìu cô lại bị Sato hiểu lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK