Không phải là cô muốn chọc tức anh, chỉ là không muốn chiếm lợi của anh mà thôi, bộ đồ này hơi đắt tiền, hơn nữa cô cũng không quen để một người đàn ông lạ lẫm tặng quà, đã không tranh quét thẻ được, vậy thì dùng một hình thức khác trả lại món tiền này cho anh. Chẳng qua, Ôn Tửu lại không ngờ được ý tốt của mình lại khiến cho một điểm duy nhất còn lại ở trong lòng Yến Luật cũng bị trừ mất, hiện giờ điểm của cô là 0 điểm.
Xe lên đường cao tốc, đi về phía thành phố X, không có bật nhạc, ba người đàn ông ở phía trước một người yên tĩnh hơn một người, phân biệt nhau giống như là đầu gỗ, gạch và tảng đá. Ôn Tửu vừa nhìn đã cảm thấy hình thức ở chung của ba người bọn họ trước sau như một, chính là như vậy.
Tương phản hẳn với sự tĩnh lặng của ba người đàn ông là Yến Hoan, con bé đúng là đang ở cái tuổi hoạt bát hiếu động, buồn trong chốc lát, rồi ồn ào muốn xuống xe đi chơi.
Yến Luật làm như không thấy, ngay cả quay đầu lại vỗ về một câu cũng keo kiệt không chịu bố thí cho. Vì thế Yến Hoan liền ở trên hàng ghế phía sau lăn qua lăn lại, chỉ trong thời gian chốc lát, mái tóc được chải gọn đã lăn thành cái ổ gà.
Làm anh trai thì mặc kệ nhưng Ôn Tửu lại nhìn không được, kéo cô nhóc từ trên ghế dậy, giúp nó chải đầu bím tóc lại.
Khóe mắt của Yến Luật liếc qua, trong lòng hơi sững sờ, không ngờ cô nàng còn rất khéo tay, vậy mà tết lại mái tóc của con nhóc kia xinh xắn như vậy.
Ôn Tửu nhặt cái rubic mà Hoan Hoan ném ở trên chỗ ngồi lên, bắt đầu dạy nó biến thành hình quả cầu, mặc dù Hoan Hoan nghịch ngợm nhưng lại vô cùng thông minh, không mất nhiều thời gian đã học xong rồi, Ôn Tửu lại dạy nó biến thành súng lục.
Yến Hoan lập tức cầm khẩu súng ngắn làm từ rubic, nhắm vào đầu của Yến tiên sinh ở hàng phía trước, giòn giòn giã giã hô vài tiếng: “Pằng chíu pằng chíu pằng chíu”.
Ôn Tửu không khỏi bật cười.
Yến tiên sinh “đầu bị trúng đạn” hung dữ quay đầu lại, tịch thu khẩu súng lục của Yến Hoan dễ như trở bàn tay.
Ôn Tửu âm thầm nói: thật sự là một người đàn ông không có chút hài hước nào a, nếu đây là Hứa Toản, nhất định sẽ “ợ” một tiếng mà ngã xuống chỗ ngồi, sau đó “chết” chừng ba phút. Đàn ông như vậy mới dễ thương a.
Yến Hoan không có đồ để nghịch, lại bắt đầu bò lên bò xuống lăn qua lăn lại ăn vạ, ngừng trong chốc lát lại la hét ầm ĩ khát nước.
Dư Cường vội lấy ra một chai nước trái cây đưa cho nó. Yến Hoan uống xong không bao lâu, lại la hét ầm ĩ đòi đi toilet.
Yến Luật xoa xoa huyệt thái dương, anh vẫn cảm thấy mang theo phụ nữ ra cửa chính là mang theo một bao tải phiền phức đồng hành, lần này thảm hơn, anh mang theo hai cái bao tải.
Nhưng vấn đề là, Yến Hoan cái phiền phức này, một chốc anh quăng không được.
Yến Luật quay đầu lại, nỗ lực đè nén bực mình ở trong lòng, trầm giọng nói: “Đây là đường cao tốc, không thể dừng xe, em cố chịu một lát, đi đến trạm dừng chân phía trước rồi đi vệ sinh.”
Hoan Hoan mới không có khái niệm cố chịu, tiếp tục ầm ĩ đòi xuống xe đi vệ sinh. Thực ra chưa hẳn là gấp như vậy, nó chỉ là không kiên nhẫn ngồi ở trong xe, chẳng thú vị gì cả.
Ôn Tửu thấy Yến Hoan ầm ĩ như vậy, đành phải dịu dàng nói: “Hoan Hoan ngoan, tới đây, chị kể chuyện cổ tích cho em.”
“Em biết truyện ‘Ba chú heo con’ không?
“Đương nhiên biết rồi.”
Ôn Tửu kể chuyện cổ tích sống động như thật, cuối cùng Yến Hoan cũng an tĩnh lại.
Rốt cục Yến Luật cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Cũng may, sau năm phút nữa sẽ đến trạm dừng chân.
Xe chạy đến trạm dừng chân thì dừng lại, Dư Cường mở cửa xe ra, bế Hoan Hoan xuống. Ôn Tửu cảm thấy nó còn nhỏ, không yên tâm để nó đi vệ sinh công cộng một mình, cũng xuống xe đi theo.
“Hoan Hoan, chị đi cùng với em.”
“Được ạ.”
Bởi vì trước đó Ôn Tửu biết chơi rubic, lại biết kể chuyện cổ tích, hơn nữa cũng không xụ mặt giống như anh cả. Cho nên Yến Hoan đã thích cô rất nhanh.
Hai người đi về phía nhà vệ sinh công cộng, đột nhiên Yến Hoan dừng chân, chỉ vào cửa hàng KFC ở bên cạnh, nói: “Em muốn vào nhà vệ sinh ở trong đó. Em không muốn đi nhà vệ sinh công cộng.” Nói xong, xoải chân chạy vào trong cửa hàng KFC.
Ôn Tửu vội vàng đuổi theo nó, ai ngờ, cô nhóc này còn nhỏ mà láu cá, vào trong KFC căn bản không phải là đi vệ sinh, mà là chạy thẳng đến trước quầy bán đồ ăn, nhảy lên hô: “Chị, chị ơi, em muốn coca, em muốn hamburger.”
Cô nhóc này quả thực rất giảo hoạt, Ôn Tửu mỉm cười: “Hoan Hoan, không phải là em mới ăn sáng sao?”
“Em chưa ăn no, em còn muốn ăn.” Yến Hoan lắc mông giậm chân, bắt đầu giở trò ăn vạ. Trẻ con đều thích những đồ ăn nhanh này, thấy bộ dạng nó thèm chảy nước miếng, Ôn Tửu mềm lòng, liền dứt khoát ôm nó lên, để cho nó gọi đồ ăn.
Yến Hoan quả thực là vui vẻ rất rêu rao. Nhưng mà lúc chọn món ăn, Ôn Tửu mới đột nhiên nhớ ra, cô vốn không mang tiền, cô bỏ túi ở trên xe.
Thật đúng là khó xử.
Ôn Tửu nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại.
Điện thoại di động ở trong túi của Yến Luật vang lên, anh lấy ra, trên màn hình hiện lên số 9 Ả Rập.
Sao lại là cô ta? Thật đúng là cực kỳ bất ngờ.
Ôn Tửu chờ bảy giây, điện thoại kết nối, bên trong vang lên một tiếng “Alo” kiêu ngạo trầm thấp hơi mang chút giọng mũi, rất là gợi cảm.
“Anh đi tới KFC một chuyến, mang theo ví tiền.” Ôn Tửu nhanh nhẹn nói xong câu đó, nhanh nhẹn tắt điện thoại.
Yến Luật kinh ngạc cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn ra tấm biển KFC ở bên ngoài cửa sổ xe.
Cô ta thế mà lại sai bảo mình, cô ta thế mà lại sai bảo mình…
Thiết bị nhắc ở trong đầu Yến tiên sinh lại bắt đầu làm việc.
Cuối cùng, anh vẫn cầm theo ví tiền xuống xe.
Chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn. Yến Hoan ít tuổi nhưng tinh quái, không thể để cho nó nhìn ra sơ hở.
Ôn Tửu bế Yến Hoan, tựa vào phía trước quầy gọi đồ ăn, thấy Yến tiên sinh phong thái tuấn lãng, một tay nhét trong túi áo, một tay đẩy cửa KFC. Đẩy cửa giống như không dùng lực, làm việc nặng nề mà nhẹ như không, tác phong nhanh nhẹn. Haiz, người bề ngoài đẹp trai, ngay cả tư thế đẩy cửa cũng đẹp mắt như vậy.
Ôn Tửu thuận miệng nói: “Hoan Hoan, phú ông Yến đến rồi.”
Phú ông Yến!
Yến Luật cảm thấy trong lỗ tai vang lên tiếng ‘ong ong’, tay nhét trong túi áo, tức giận mà nắm chặt lại. Nửa tiếng ngắn ngủi, xưng hô với mình, đã từ Yến tiên sinh đến Yến Luật lại đến phú ông Yến …Cô ta thế mà đã bắt đầu đặt biệt hiệu cho mình rồi.
Anh lập tức ý thức được trên thỏa thuận hẳn là phải thêm một điều nữa: Bên B phải tôn trọng bên A, không được đặt cho bên A bất kể cái biệt hiệu khó nghe hoặc nickname bất nhã nào.
Yến Hoan kích động vẫy vẫy tay: “Anh, mau đưa tiền.”
Phú ông Yến xụ mặt lấy một tờ tiền giá trị lớn – 100 nguyên từ trong ví ra, hỏi: “Chọn cái gì?”
Yến Hoan hưng phấn báo cáo: “Chọn Coca và hamburger.”
Yến Luật lập tức nhăn mày, “Không được. Burger gà đổi thành cá tuyết hoặc burger tôm. Coca đổi thành sữa đậu nành hoặc là sữa bò.”
Miệng Yến Hoan bĩu ra có thể treo được chai dầu, dẩu môi nói: “Em muốn Cocacola.”
Đối với Yến tiên sinh – loại đàn ông chưa bao giờ biết, cũng không có ý định dỗ dành phụ nữ trẻ em thì làm nũng thuộc về một loại vũ khí hạng thấp không hề có lực sát thương. Ngay cả cơ hội tiếp tục ra chiêu Yến tiên sinh cũng không cho đối phương, dứt khoát cất tiền vào trong ví, quay người định rời đi.
Yến Hoan lập tức đầu hàng: “Được rồi được rồi sữa đậu nành.”
Bạn nhìn đi, đối với phụ nữ và trẻ em cố tình gây sự, mặc kệ là cách giải quyết tốt nhất, gọn gàng nhanh lẹ, không phí miệng lưỡi. Yến Luật dừng bước, một lần nữa lấy tiền mặt ra đưa cho nhân viên cửa hàng, sau đó lạnh lùng nhìn nhân viên cửa hàng đang lấy đồ ở phía sau, mặt không chút thay đổi nói một câu: “Cô uống cái gì?”
Ôn Tửu không phản ứng.
Yến Luật đành phải quay mặt lại nhìn cô, dùng ánh mắt nhắc lại một lần nữa.
Ôn Tửu thế mới biết anh ta đang nói chuyện với mình, cười nhẹ: “Coca.”
Yến Luật: “…”
Đây là cố ý chọc tức mình đi…
Càng tức giận hơn chính là, Ôn Tửu mang theo Yến Hoan đi thẳng tới bên cạnh ngồi xuống, ung dung chờ dâng cơm.
Ừ, đây là ý bảo mình bưng đồ qua đó? Coi mình là bạn trai đi bưng đồ lặt vặt, bắt đầu ra sức sai bảo đúng không?
Yến tiên sinh bỏ tiền lẻ vào trong ví tiền, tay đã hơi run run.
Anh đã biết tìm bạn gái chắc chắn không có chuyện tốt, lập tức sẽ từ “đế vương” lưu lạc thành “tiểu nhân”.
Vì diễn trò, Yến tiên sinh nén giận bưng hamburger, coca và sữa đậu nành tới cho công chúa điện hạ và nữ vương bệ hạ, sau đó nhét hai tay vào trong túi ngồi ở một bên, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh có loại dự cảm, thời gian bảy ngày hắc ám sắp bắt đầu rồi. Bởi vì, trên thỏa thuận có một điều vô cùng quan trọng mà anh đã bỏ sót: bên B không được sai bảo bên A làm bất cứ chuyện gì.
Cho nên bạn thấy đó, bất luận là làm chuyện gì, đều phải vạch kế hoạch từ trước, nghĩ sâu tính kỹ, quá vội vã luôn dễ dàng phạm phải sai lầm.
Yến Luật nhăn đôi lông mày đen rậm, yên lặng mà nhớ lại điều khoản của thỏa thuận, sau đó sầu muộn mà phát hiện, sơ hở có vẻ như hơi nhiều.
Giống như để nghiệm chứng cho phát hiện của anh, bên B – cô Ôn ở đối diện giòn giòn giã giã nói một câu:
“Yến Luật, anh đi lấy một cái cốc không tới đây.”
Yến Luật quay sang, kinh ngạc nhìn Ôn Tửu. Tay nhét ở trong túi áo lại một lần nữa run run.
Cô ta đã sai bảo thành thói quen rồi sao!
Anh run run ngón tay, đứng lên đi lấy cái cốc không, đặt mạnh xuống trước mặt Ôn Tửu. Thật đáng tiếc, cốc giấy rất nhẹ, mặc dù anh đã đặt mạnh cốc xuống, nhưng cũng không thể thể hiện được tâm trạng căm phẫn giận dữ mãnh liệt của anh vào lúc này.
Càng khiến cho Yến Luật tức giận chính là, Ôn Tửu thế mà không hề cảm thấy sự bất mãn và tức giận của anh chút nào, mí mắt cũng không nâng, trực tiếp sai bảo lần nữa: “Lấy thêm hai tờ giấy ăn tới đây.”
Trước mắt Yến tiên sinh tối sầm, trong lòng có một trận bão lớn thổi qua, rốt cuộc thì ai mới là chủ thuê? Ai mới là chủ sân khấu? Cô ta thế mà lại tự nhiên, đương nhiên, thuận buồm xuôi gió sai bảo mình như vậy!
Thật đáng tiếc là, anh bên này tức giận đến mức sắp nôn ra máu, Ôn Tửu thì ngay cả một chút phản ứng cũng không có, vô cùng chuyên chú rót non nửa sữa đậu nành sang cái cốc không, thổi thổi, đưa cho Yến Hoan. Mặt mày mang theo một cỗ ôn nhu phong đạm vân khinh (*).
[(*)Phong đạm vân khinh: gió thổi nhẹ, mây khẽ bay, dùng để hình dung thời tiết tốt, trường hợp này là dùng để tả tâm trạng tốt.]
Cái này không thể trách cô thiếu nhạy bén, thực sự là bởi vì, Hứa Toản đã bị Ôn Tửu sai bảo hơn mười năm, ức hiếp mười mấy năm, ở trong mắt của Ôn nữ vương, bảo đàn ông làm chân chạy bàn quả thực là việc nhỏ cỡ hạt vừng, bọn họ cũng dám tức giận? Ha, vậy cũng quá buồn cười, muốn được dạy dỗ một trận không?
Cho nên cô hoàn toàn không nghĩ tới, mấy lần thuận miệng sai bảo này, quả thực sắp phá vỡ nhân sinh quan của Yến tiên sinh. Quả thực sắp nhổ tận gốc cây đại thụ chủ nghĩa đàn ông phát triển khỏe mạnh, trưởng thành hai mươi bảy năm trong lòng Yến tiên sinh.
Yến Luật run run hai tay, muốn cầm hai tờ giấy ăn tới đặt “thật mạnh” ở trên mặt bàn.
Thật đáng tiếc, hai tờ giấy ăn này còn nhẹ hơn cái cốc giấy kia, nhẹ nhàng rơi trên bàn.
Ôn Tửu ngay cả liếc cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, trực tiếp cầm giấy ăn, lau bàn tay nhỏ bé của Yến Hoan. Lúc chăm nom cô bạn nhỏ, khí chất của cô lại không hề cao lãnh thanh ngạo, dáng vẻ tràn đầy dịu dàng và kiên nhẫn, thật sự là đáng yêu lại động lòng người.
Đáng tiếc là Yến tiên sinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt, trong lòng dâng lên không phải là từng đợt từng đợt sóng mềm mại, mà là sóng thần~~~~
Không được, thỏa thuận này có quá nhiều sơ hở, mình phải lập một bản khác. Mình một người đàn ông anh tuấn, phóng khoáng, tài hoa hơn người, oai phong một cõi trên thương trường như vậy, sao lại có thể vì một người phụ nữ mà biến thành một thằng đàn ông làm chân sai vặt đây?
A, đây quả thực rất buồn cười.