“Tôi ở quán cà phê của Hứa Đình Đình chờ cậu.”
“Được, tôi sẽ qua đó ngay.”
Hai mươi phút sau, Yến Luật đến quán cà phê Trầm Ngư bên hồ Kim Ba. Hứa Đình Đình nhìn thấy anh đã nhiệt tình chào đón, quyến rũ cười cười: “Yến tiên sinh, Cảnh Thiên ở phòng Đình Vân trên tầng chờ anh.”
Yến Luật gật gật đầu, rồi nâng bước đi lên một phòng phía đông cuối tầng hai.
Đẩy cửa ra, Thương Cảnh Thiên đã ngồi bên trong, tay nâng một ly cà phê, cúi đầu trầm tư, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên, nở một nụ cười: “Cậu đã đến rồi.”
Yến Luật tùy ý ngồi đối diện với anh, hỏi: “Chuyện gì?”
Thương Cảnh Thiên buông ly cà phê trong tay ra, nụ cười có chút gượng gạo, “Ôn Tửu từng nói với cậu, trước kia cô ấy có quen biết tôi không.”
Yến Luật tưởng là chuyện hợp tác hạng mục, không nghĩ tới Thương Cảnh Thiên cố ý bảo anh đến đây là để hỏi chuyện này. Anh có chút ngoài ý muốn, thuận miệng hỏi lại: “Trước kia cô ấy có biết cậu?”
Nụ cười của Thương Cảnh Thiên vụt tắt, còn thật sự gật gật: “Đúng, bảy năm trước cô ấy đã quen biết tôi.”
Yến Luật giật mình, Ôn Tửu chưa bao giờ nói với anh. Hơn nữa Thương Cảnh Thiên và cũng đã gặp mặt vài lần, Yến Luật đều nhìn không ra, Ôn Tửu và Thương Cảnh Thiên là người quen cũ.
Vì sao Ôn Tửu không nói tới?
Vì sao hôm nay Thương Cảnh Thiên lại đột nhiên nhắc tới cô?
Yến Luật vẫn luôn nhạy bén hơn người, trong lòng lập tức trùng xuống, mặt không đổi sắc nhìn Thương Cảnh Thiên, chờ anh ta nói tiếp.
Thương Cảnh Thiên nói: “Cậu biết về hoàn cảnh gia đình của Ôn Tửu không?”
Yến Luật xưa nay vẫn luôn không thích chia sẻ việc riêng của mình với người khác. Ở trước mặt Thương Cảnh Thiên, anh cũng rất ít nói về chuyện tình cảm của mình. Anh khó hiểu là Thương Cảnh Thiên đã cố ý hẹn anh tới đây, vì sao phải nói đến Ôn Tửu, trong lòng ngoại trừ không vui, thì càng nhiều hơn là nghi hoặc.
“Những lời này của cậu rất lạ. Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi đương nhiên biết.” Yến Luật thích con người của Ôn Tửu, cũng không thèm để ý tới hoàn cảnh gia đình của cô.
“Vậy cậu không thấy là có gì lạ sao? Mẹ cô ấy là người sáng lập xí nghiệp Minh Đạt, cha dượng mở văn phòng luật sư, gia cảnh cực tốt như vậy, cô ấy lại sẽ vì bảy mươi vạn mà đồng ý làm bạn gái của cậu?”
Vấn đề này, Yến Luật đương nhiên nghĩ tới, cũng đã sớm hỏi. Ôn Tửu giải thích cho anh, anh sẽ tin. Bởi vì ngay lúc đó anh quả thực không tìm thấy lý do nào khác để giải thích cho động cơ của Ôn Tửu, anh cũng lại càng sẽ không nghi cô ấp ủ mục đích gì mà không thể cho ai biết.
Yến Luật nhíu mày nhìn Thương Cảnh Thiên, “Vì sao cậu lại hỏi những chuyện này.”
“Yến Luật, cậu và tôi là bạn bè nhiều năm, chuyện này tôi vốn không muốn nói với cậu, nhưng càng nghĩ, cứ cảm thấy hẳn là nên nói cho cậu. Để tránh tương lai cậu biết, sẽ ảnh hưởng đến tình bạn giữa tôi và cậu.”
Thương Cảnh Thiên mở laptop trên bàn ra, kích mở một bức ảnh, sau đó chuyển hướng màn hình máy tính về phía Yến Luật.
Yến Luật liếc mắt nhìn một cái, trong lòng giống như đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một trận dông tố, một luồng khí lạnh từ dưới chân bốc lên.
Trên màn ảnh máy tính là một bức ảnh chụp chung của Thương Cảnh Thiên và một cô gái, tư thế của hai người vô cùng thân mật, rõ ràng là một đôi người yêu. Từ quần áo và cảnh vật đã có thể nhìn ra đây là bức ảnh đã chụp chung nhiều năm trước. Thương Cảnh Thiên lúc còn trẻ rất phong lưu, tươi cười phóng khoáng. Cô gái thì khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nụ cười xinh đẹp ngọt ngào như mật, đôi mắt sáng ngời, da thịt trắng nõn, giống Ôn Tửu như đúc, chỉ khác là, Ôn Tửu gầy thon thả, cô gái trên ảnh lại hơi béo.
“Đây là ảnh chụp của tôi và cô ấy trước kia.”
Yến Luật không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào dáng vẻ hai người ôm nhau trong ảnh, trái tim giống như đang cố gắng ngăn lại một thanh kiếm sắc bén, trong phút chốc sẽ đâm thủng ngực anh.
Anh nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn Thương Cảnh Thiên, “Đây là cậu và Ôn Tửu?”
Thương Cảnh Thiên giữ bình tĩnh, tự nhiên trả lời một tiếng “Phải”. Anh đã suy nghĩ một lúc lâu, chỉ có như thế, có lẽ mới có thể khiến Yến Luật buông tha cho tình cảm với Ôn Tửu, kiêu ngạo như Yến Luật, làm sao có thể chịu được bị người ta lừa gạt, lại yêu lại người yêu cũ của người khác.
Cho nên anh đánh cược một lần. Đánh cược kiêu ngạo của Ôn Tửu và kiêu ngạo của Yến Luật.
Yến Luật sa sầm mặt, thanh kiếm đang chặn trước ngực trực tiếp đâm xuyên qua tim phổi.
Những lời Ôn Tửu đã nói, anh vẫn nhớ rất rõ ràng, cô nói, cô chưa bao giờ yêu đương.
Thương Cảnh Thiên khép máy tính lại, thở dài: “Lúc tôi qua lại với cô ấy, cô ấy còn hơi béo. Sau khi chia tay, có lẽ là bởi vì luyện võ lại thêm giảm béo, cô ấy trở nên thật gầy, cũng trở nên càng xinh đẹp, nhưng gương mặt của cô không hề thay đổi, cho nên ngày đó lúc đến lượt phỏng vấn cô ấy, tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.”
Tay Yến Luật đặt dưới bàn, nắm chặt lại với nhau. Anh nhớ rất rõ ngày phỏng vấn đó, Thương Cảnh Thiên nhìn thấy Ôn Tửu liền xúc động chạy ra, hóa ra là gặp lại người yêu ngày xưa.
Thương Cảnh Thiên lại nói: “Lúc cậu đăng báo, để lại email của tôi, cô ấy nghĩ rằng người cần thuê bạn gái là tôi, cho nên mới đến tham gia đăng ký.”
Rốt cuộc Yến Luật đã hiểu ra, vì sao lúc hẹn Ôn Tửu đi vào dinh thự Khuynh Thành, sau khi nhìn thấy mình, lập tức muốn bội ước. Hóa ra người cô muốn gặp vốn không phải là anh, mà là Thương Cảnh Thiên.
Một cơn ghen tuông chua xót dâng lên, trộn lẫn đắng cay và mất mát đến khó tả, trái tim giống như bị giẫm một cái thật mạnh.
“Yến Luật, nếu hai người thật sự yêu nhau, tôi chúc phúc cho hai người. Chỉ là, tôi cảm thấy chuyện này tôi hẳn là nên nói cho cậu, trên đời này không hề có một bức tường nào mà không lọt gió, tôi không muốn rằng sau này, cậu phát hiện quá khứ của tôi và Ôn Tửu mà trong lòng có khúc mắc gì.”
Yến Luật đứng lên, nhìn Thương Cảnh Thiên từ trên cao xuống, trong cổ họng giống như là chất đầy cát sỏi sắc lẻm, lúc nuốt xuống, bị đâm thật đau, khiến anh không nói nên lời.
Anh kéo cửa ra, bước nhanh đi ra ngoài.
Thương Cảnh Thiên nhìn bóng dáng cao gầy vụt qua ngoài cửa, trong lòng rốt cục cũng thở ra một hơi dài.
Dáng người Dịch Dường trên máy tính hơi mập, gương mặt lại giống Ôn Tửu như đúc, hơn nữa lại là ảnh chụp của bảy tám năm trước, anh nói là Ôn Tửu, cũng sẽ không ai không tin, trừ khi Yến Luật đã gặp qua Ôn Tửu bảy tám năm về trước.
Yến Luật bước nhanh ra khỏi cà phê Trầm Ngư, mở cửa xe ra, đóng lại thật mạnh.
Một tiếng phịch vang lên giống như chấn động đến tận đáy lòng.
Từ khi sinh ra đến giờ anh vẫn luôn cơm ngon áo đẹp, thuận buồm xuôi gió, đời này còn chưa bao giờ bị người lừa gạt hoàn toàn như vậy. Thế nhưng lại là người con gái anh thích nhất, là người con gái anh không thể chờ đợi được mà muốn lấy.
Chiếc nhẫn kim cương vừa mua để trong túi áo anh, giờ phút này giống như là một sự châm chọc đắt đỏ mà sắc nhọn.
Hóa ra, cô thích Thương Cảnh Thiên, ấp ủ ý muốn cùng anh ta gương vỡ lại lành nên mới đi đăng ký làm bạn gái của anh, ai biết cơ duyên xảo hợp, trời đưa đất đẩy làm sao mà, lại không thể không thực hiện thỏa thuận bảy ngày với anh.
Cũng không trách được lúc chấm dứt thỏa thuận cô lại cảm thấy vui vẻ thoải mái như vậy, lập tức chạy đi nghỉ ở Hải Nam, cũng trách không được cô mặc dù đồng ý làm bạn gái của anh, cũng chưa bao giờ dính lấy anh.
Anh hẳn chỉ xem như là dự bị, hoặc là nói, là thứ ngoài ý muốn.
Ầm một tiếng, xe đã xông ra ngoài. Dọc theo bên hồ, anh lái quanh đó một vòng rồi lại một vòng, chạy từ bốn giờ chiều cho đến lúc trời tối.
Hoàng hôn chậm rãi buông xuống, trái tim anh cũng ảm đạm trùng xuống theo, dừng xe ở ven đường, anh cứ ngồi ở trong xe như vậy, lặng im bất động, giống như một pho tượng.
Di động vang lên một lúc lâu, anh mới cầm lên, là điện thoại của Ôn Tửu.
“A lô.” Trong điện thoại, giọng nói mềm mại dịu dàng của Ôn Tửu vang lên, giống như làn gió đêm, “Anh tới đón em đi.”
“Được.”
Cúp máy, Ôn Tửu cảm thấy là lạ, sao giọng nói của Yến Luật lại âm u như thế? Hơn nữa lại còn ngắn gọn như vậy, lại chỉ nói có hai chữ.
Nguyễn Khuynh hơi say, hai má đỏ ửng lên, nắm tay Ôn Tửu nói: “Chị muốn đi ăn kem, em có đi không?”
Thẩm Dục nói: “Tôi đưa cô đi.”
“Không cần.” Nguyễn Khuynh bỗng nhiên vùng tay ra, thân thể cũng nhoáng một cái nghiêng theo.
Ôn Tửu nói với Thẩm Dục: “Yến Luật sẽ đến đón tôi ngay, anh đưa Nguyễn Khuynh về khách sạn trước đi.”
“Được.” Thẩm Dục đỡ Nguyễn Khuynh xiêu vẹo đi trước.
Ôn Tửu đã uống chút rượu, bây giờ cũng cảm thấy hơi nóng, bèn đi tới sảnh lớn của khách sạn, ngồi ở trên ghế sô pha, lẳng lặng chờ Yến Luật.
Không bao lâu sau, một chiếc xe dừng lại bên ngoài cửa xoay, đèn xe chớp hai cái. Ôn Tửu nhận ra là xe của Yến Luật, ngay lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Yến Luật từ trên xe đi xuống, im lặng thay cô mở cửa xe ra.
Ôn Tửu lên xe, thế mới phát hiện ra sắc mặt anh có chút không ổn, thân thiết hỏi: “Anh làm sao thế?”
“Không có gì.”
Yến Luật nói rất lạnh giọng, cũng không nhìn cô, chỉ nhìn con đường trước xe không chớp mắt, đi về phía Lục Nhân Các.
Ôn Tửu nhìn ra tâm trạng anh suy sụp, thật sự không vui.
“Sao anh lại không vui như vậy?”
Yến Luật vẫn chỉ trả lời hai chữ như trước: “Không có.”
Ôn Tửu lại càng cảm thấy anh có tâm sự gì đó, nhưng hỏi anh lại không chịu nói, Ôn Tửu cũng thật bất đắc dĩ, đành phải giữ im lặng. Mặc dù vào ngày đầu tiên hai người quen biết, không khí cũng không lạnh lẽo như vậy.
Yến Luật không nói một lời, vẫn im lặng cho đến khi tới Lục Nhân Các, dừng xe lại, anh xuống xe, để hai tay trong túi, cũng không ôm lấy Ôn Tửu cùng đi lên giống như trước kia.
Ôn Tửu lại càng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ anh tức giận mình trở về quá muộn, lạnh nhạt với anh?
Ôn Tửu cười cười, chủ động khoác lấy cánh tay anh, dịu dàng hỏi: “Có phải anh đang giận em không?”
Yến Luật mang vẻ mặt nghiêm túc, không trả lời. Cái này coi như là đồng ý?
Ôn Tửu cười lắc lắc cánh tay anh: “Hôn lễ đã xong rồi, ngày mai ở cùng anh cả ngày được không? Đúng rồi, buổi tối còn phải đến nhà em ăn cơm, lần đầu tiên tới nhà, anh không căng thẳng chứ?”
Yến Luật vẫn không hé răng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thang máy đi đến trên tầng, Ôn Tửu đi đến trước mở cửa phòng ra, kinh ngạc phát hiện, Yến Luật mở cửa phòng của anh ra, vậy mà lại không hề có ý đến ngồi trong phòng cô.
Trước kia, anh vẫn luôn lưu luyến không chịu đi, nhưng hôm nay lại đi qua cửa mà không thèm vào.
Ôn Tửu cảm thấy tình hình có chút không ổn, gọi anh lại.
“Yến Luật, rốt cuộc anh làm sao vậy? Em không thích đoán suy nghĩ của người khác. Anh có cái gì thì nói ra đi.”
Yến Luật quay đầu lại, nhìn cô, sau đó nói: “Hôm nay anh gặp Thương Cảnh Thiên.”
Ôn Tửu ngơ ngác một chút, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh ta nói, tám năm trước hai người đã quen biết, phải không?”
Ôn Tửu chần chờ một chút, gật đầu.”Phải.”
“Vì sao em không nói cho anh biết.”
“Anh cũng chưa từng hỏi em, chuyện này rất quan trọng sao?”
Sắc mặt Yến Luật rất lạnh, “Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, vì sao em muốn lừa anh.”
“Lừa anh?” Ôn Tửu khó hiểu hỏi: “Em lừa anh cái gì?”
“Vì sao em lại đến đăng ký làm bạn gái của anh? Có phải là vì Thương Cảnh Thiên không?”
Bất đắc dĩ hỏi ra những lời này, Yến Luật cảm thấy tôn nghiêm của chính mình giống như đã bị giẫm trên mặt đất, đã đến độ thương tích đầy mình.
Anh chăm chú nhìn môi cô, rất muốn cô nói, không phải.
“Đúng, đúng là bởi vì anh ta.” Ôn Tửu cũng cảm thấy hơi có lỗi, về chuyện này, cô vẫn nghĩ đợi bận rộn xong việc của Nguyễn Thư, sẽ tìm một cơ hội để nói cho anh.
Yến Luật không hề chớp mắt nhìn cô, trong ánh mắt mang theo cảm giác tổn thương cô đơn đến tiêu điều.
Ôn Tửu vội vàng giải thích: “Trước kia anh cũng hỏi em chuyện này. Lúc ấy, em cũng không có ý muốn giấu giếm, mà là cảm thấy đây là việc riêng của em, không muốn nói nhiều với anh. Lúc đó, anh cũng không phải bạn trai của em, chỉ là một người xa lạ, em không nghĩ tới anh và em sẽ có quan hệ như ngày hôm nay, cho nên em cũng không nói thật với anh, nếu anh muốn nghe, bây giờ em có thể nói cho anh.”
Yến Luật lạnh lùng nói: “Không cần, anh đã biết hết rồi. Anh vẫn nghĩ rằng, giữa anh và em có lẽ hẳn là không có bí mật gì, nhưng không nghĩ tới có một số việc, cũng phải từ người thứ ba mới biết được sự thật.”
“Em xin lỗi Yến Luật, chuyện này em quả thật là có điều giấu giếm, nhưng em cũng không cảm thấy mình sai. Dù sao lúc ấy, em với anh chỉ là những người xa lạ vừa mới quen biết. Em không có nghĩa vụ phải kể lại chi tiết chuyện riêng của em với một người xa lạ.”
Yến Luật nhìn cô, “Vậy bây giờ em đã là bạn gái của anh, có phải là có chuyện gì, cũng đều sẽ kể lại chi tiết?”
“Đương nhiên.”
“Anh nhớ rõ, em đã từng nói với anh là em chưa từng quen bạn trai.”
“Đúng, em chưa từng.”
Yến Luật chăm chú nhìn cô, trong lòng vô cùng ảm đạm.
Thật ra anh cũng không ngại Ôn Tửu có từng quen bạn trai hay không, dựa vào bề ngoài của Ôn Tửu, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, anh cảm thấy nếu cô có qua lại với người khác, vốn cũng chẳng có gì lạ, anh cũng sẽ không lòng dạ hẹp hòi đến nỗi cứ canh cánh trong lòng mà so đo từng tý một. Anh chỉ để ý là cô đã không nói thật.
“Muộn rồi, em nghỉ ngơi đi.” Anh thất vọng đẩy cửa phòng ra, đóng cửa phòng lại rầm một tiếng.
Ôn Tửu kinh ngạc đứng ở cửa, nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, một lúc lâu sau cũng không khôi phục lại tinh thần.
Sự khác thường của Yến Luật khiến cô kinh ngạc, cũng khiến cô khổ sở.
Cô xoay người trở về phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa vào trên khung cửa.
Đã sớm nghĩ đến, lúc anh biết sự thật vì sao mình lại đến đăng ký làm bạn gái của anh sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới anh lại phản ứng mạnh như vậy, dường như cả người đều thay đổi, xa lạ như không hề quen biết.
Bận rộn cả một ngày, Ôn Tửu đã vừa mệt mỏi lại còn buồn ngủ, vốn định về đến nhà rồi ngủ một giấc thật ngon, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, cô lại hoàn toàn không buồn ngủ nữa, tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường một lúc lâu, cô cứ cầm lấy di động, gọi điện cho Yến Luật.
Điện thoại vang một lúc sau vẫn không có người bắt máy. Chẳng lẽ là ngủ rồi?
Ôn Tửu thất vọng cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, Ôn Tửu bị điện thoại của Ôn Minh Nguyệt đánh thức.
“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, buổi tối đừng quên dẫn Yến Luật đến đây ăn cơm. Ba Hứa của con sáng sớm đã đi siêu thị, mua một đống đồ rồi còn muốn tự mình xuống bếp, định trổ tài trước mặt con rể đấy.”
“Vâng, con nhớ rõ mà.”
Cúp điện thoại, Ôn Tửu sững sờ nằm trên giường một lát, tối hôm qua Yến Luật đã tức giận đến như vậy, cũng không biết bây giờ đã hết giận hay chưa.
Ôn Tửu lại một lần nữa gọi điện thoại, không nghĩ tới anh đã tắt điện thoại.
Đây là ý gì? Vẫn còn đang tức giận?
Sau khi rời giường rửa mặt chải đầu, Ôn Tửu mở cửa phòng ra đi đến phòng đối diện chéo, nhấn chuông cửa, bên trong không có người.
Ôn Tửu xoay người đi về phòng mình. Cầm lấy di động nhắn tin đi.
“Tối hôm nay, ba mẹ em mời anh tới ăn cơm, nhận được tin nhắn thì xin trả lời.”
Ôn Tửu vẫn chờ ở trong phòng, chờ từ buổi sáng cho đến sẩm tối, suốt một ngày, Yến Luật không hề trả lời tin nhắn.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn bắt đầu buông xuống, trái tim Ôn Tửu tâm cũng nguội lạnh theo, cho đến năm giờ, cô lại gọi một cuộc điện thoại cuối cùng, vẫn tắt máy như trước.
Cô đã hiểu, anh cố ý tắt máy, đây là không định đi.
Cô đứng dậy thay quần áo, sau đó xuống nhà lái xe, trực tiếp đi về nhà.
Ôn Minh Nguyệt nhìn thấy một mình cô trở về, giật mình: “Yến Luật đâu?”
Ôn Tửu áy náy cười cười: “Con xin lỗi mẹ, chúng con chia tay rồi.”