• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng, Vương Kiểu Nhiên lại không biết, như câu nói "người không biết không sợ", hắn chỉ biết trên sách viết "Lôi đình mưa móc đều là quân ân", "Dưới khắp gầm trời, đâu chẳng phải đất vua", lại không biết trong triều đình ngươi lừa ta gạt, trước quyền lợi lòng người khó lường. Hắn cho rằng trời là lão đại, đất là lão nhị, còn mình chính là lão tam, muốn chém đầu ai thì chém đầu người đó, tiền trong quốc khố thích tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó.

Nếu như nói, quốc khố bị vét sạch là do sự vô năng của Thường Minh đế đã nuôi ra một tên gian thần, vậy nguyên nhân chân chính khiến Cảnh quốc suy bại vẫn là bởi vì Vương Kiểu Nhiên tàn bạo bất nhân cùng khư khư cố chấp.

Về phần vị ấu đế sau này, chẳng qua là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, làm cho có tiếng mà không có miếng, đẩy nhanh sự diệt vong của Cảnh quốc mà thôi.

Nhưng những điều này không liên quan gì đến Vọng Ngưng Thanh, nàng chỉ cầm khăn tay dính nước thuốc chấm vào khóe mắt, đột nhiên rơi nước mắt: "Hoàng huynh đang nói cái gì vậy, huynh cũng không phải không biết tính của hoàng muội, đời này muội chưa từng thích một thứ mà không có được! Huynh để muội cả đời không chiếm được Sở Dịch Chi, chẳng lẽ là muốn cho đồ nghiệt chướng này cắm rễ trong lòng muội cả đời? Chờ muội chiếm được, làm sao có thể mài giũa hắn? Hơn nữa, hoàng muội đã một kiếm giết chết lão thất phu Sở Lam Đình kia báo thù cho phụ hoàng! Cũng đỡ cho hoàng huynh vừa mới lên ngôi đã bị người ta chỉ trích bất nhân!"

Vương Kiểu Nhiên sau khi nghe xong, đầu tiên là cả kinh, sau trong lòng lại ấm áp, đúng vậy, từ khi hắn hạ mệnh lệnh kia, văn nhân thiên hạ đều viết văn mắng hắn, mắng hắn bất nhân không nhân từ, cùng làm văn nhân, trong lòng hắn làm sao có thể dễ chịu? Nhưng đây là uy nghi của Thiên tử, là "Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông", hắn nhất định phải bảo vệ thể diện hoàng gia, thật sự là có chút bất đắc dĩ mà.

Nhưng bây giờ, trụ cột lớn nhất của Sở gia đã bị giết! Sở Lam Đình là ai? Là thái phó Thái tử của Thường Minh đế, một trong tam công, đại quan chính nhất phẩm tiền triều, là người đứng đầu giảng dạy ở trường thái học, nói một cách thẳng thắn, học sinh khắp thiên hạ này, sáu phần đều là học trò của Sở Lam Đình, nói là học trò khắp thiên hạ cũng không quá đáng, sách của ông đến nay vẫn là một trong những chủ đề được lựa chọn cho các khoa khảo.

Vương Kiểu Nhiên lần này rốt cuộc cũng nhớ không nổi "Thiên tử giận dữ" của mình nữa, hắn chỉ biết mình là kẻ cô độc ở nơi cao chứ không phải nơi lạnh lẽo, may mắn có em gái ở phía sau thông cảm cho mình. Nếu mình đã bảo vệ thể diện thiên tử, lại có thể vãn hồi một ít thanh danh tốt "nhân từ", vậy thì thuận theo ý nguyện của hoàng muội cũng có sao đâu nhỉ?

Vương Yên Nhiên vung tay lên, liền giao chuyện Sở gia cho Vọng Ngưng Thanh xử lý, mà Vọng Ngưng Thanh cũng không phụ thánh sủng, quay đầu liền đập tiền tìm vài học sinh nhà nghèo viết văn vuốt mông ngựa tân hoàng, dĩ nhiên là khen Hoàng Thượng đại thánh nhân số một, lại thuận tiện mắng Cảnh quốc công chúa một trận, nói nàng kiêu ngạo ương ngạnh, nói nàng phóng đãng không chịu nổi, hai thái cực đối lập rõ ràng, quả thực không phải cùng một người viết.

Vương Kiểu Nhiên nhìn thấy mà trong lòng càng thêm áy náy, chỉ cảm thấy hoàng muội đã giúp hắn ngăn cản tai họa, hắn càng phải bồi thường cho nàng nhiều hơn.

Vì thế, Vương Kiểu Nhiên vung tay lên, sắc phong Vương Ngưng làm "Cảnh quốc Dung Hoa trường công chúa", ban thưởng cho ba mươi trai lơ, vàng bạc châu báu, một ít lăng la gấm vóc ...

Vọng Ngưng Thanh mặt không chút thay đổi ngồi ở trong phủ công chúa của mình, nghe thái giám tuyên chỉ.

Lúc trước nàng nhận được mười tên trai lơ, hiện tại Vương Kiểu Nhiên lại tặng ba mươi người, tổng cộng chính là bốn mươi người, cho dù một ngày đổi một người, một tháng cũng xài không hết.

Đợi đến khi hạ nhân thông báo chùa trong nhà đã thu dọn xong, Hoài Thích đại sư đã vào ở, Vọng Ngưng Thanh lại đột nhiên nhớ tới mình còn mang danh tiếng "Khinh nhờn người xuất gia".

Khuôn mặt đẹp, ngoại hình xinh đẹp, mái tóc đẹp thì được gọi là mỹ nam tử. Ở Cảnh quốc trông mặt mà bắt hình dong, có thể lọt vào mắt hoàng thượng tự nhiên dung mạo không tầm thường, nhưng mỹ nam tử Cảnh quốc không chỉ phải nhìn mặt mày ngũ quan, mà còn phải chú ý phong thái khí độ. Những người được đưa tới đây bao gồm tất cả các kiểu được nữ tử yêu thích, thanh cao, tuấn mỹ, lạnh lùng, tà mị, tao nhã, ôn nhu... Nhưng đều không ngoại lệ phi thường phù hợp với thẩm mỹ của Tấn quốc —— áo dài tay rộng, da trắng xinh đẹp, nói dễ nghe là gầy như cây ngọc, nói khó nghe một chút gọi là yếu xìu tay trói gà không chặt.

Đã quen nhìn thấy các tu sĩ trong giới tu chân dùng kiếm quét tứ hải, bễ nghễ thiên hạ, cho nên đối với đất nước tôn sùng vẻ đẹp nho nhã yếu ớt thế này, nàng khó mà cảm thụ nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK