• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tri Liêm được tháo vải bịt trong miệng, khóe mắt đỏ lên, giọng nói khàn khàn: "Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Hạ quan có thể nhịn, mười vạn tướng sĩ biên thành lại không thể chờ được, quỳ ngoài ngự thư phòng, hạ quan vốn không tính sẽ còn sống trở về. Cho dù... Cho dù có gây họa cho thê nhi, hạ quan tin tưởng bọn họ cũng có khí tiết hi sinh cho tổ quốc giống như hạ quan!"

Trong giọng điệu của Dương Tri Liêm tràn ngập bi phẫn, nhìn thấy Vọng Ngưng Thanh cũng liếc mắt nhìn mình, thầm nghĩ, chưa hỏi qua ý kiến của thê nhi trong nhà, đã quyết ý để cho bọn họ hi sinh, người này thật tàn nhẫn, có thể lợi dụng được.

Dương Tri Liêm nói xong, lại phát hiện trưởng công chúa vừa nhìn ông ta một cái đã nhắm mắt lại, trong lòng ông ta mơ mơ hồ hồ có một suy đoán, nhưng hoàn toàn không dám tin.

Trong lúc vô tri vô giác, Dương Tri Liêm đói bụng một ngày một đêm nghe thấy có người hỏi trưởng công chúa: "... Điện hạ, Dương trung thư đại nhân nên sắp xếp như thế nào?"

"Đưa đến phòng củi bên chỗ Hoài Thích đại sư, một ngày đưa một bữa cơm, nhốt đến khi nhận sai mới thôi."

Dương Tri Liêm giật mình một cái, phòng củi tốt, phòng chứa củi tốt! Bị giam trong phòng chứa củi tất cả mọi người đều biết ông ta thà chết chứ không chịu khuất phục, không có trở thành khách quý của công chúa, thật sự là quá tốt rồi!

Dương Trung Thư cứ như vậy bị bỏ đói ba ngày, đến ngày thứ ba, ở trong phủ đệ của trưởng công chúa, Hoài Thích đại sư tự mình ra mặt cầu tình. Vì vậy ngày thứ tư, Dương Trung Thư liền sống trong chùa, ăn cơm chay, có giường chăn ấm áp. Nửa đêm canh ba đang lòng tràn đầy cảm khái cùng Hoài Thích đại sư bàn luận Phật pháp, lại nghênh đón trưởng công chúa mang theo nam sủng người hầu đến.

Dương Tri Liêm như lâm đại địch, nhưng ngoài ông ta ra, Hoài Thích đại sư rất bình tĩnh, công chúa điện hạ rất bình tĩnh, ngay cả trai lơ công chúa điện hạ dẫn theo cũng rất bình tĩnh, trông hắn ta như hạc giữa bầy gà.

"Dương Trung Thư, bây giờ ông có hai lựa chọn, hoặc là thay hình đổi dạng mai danh ẩn tích đến biên cảnh phục vụ cho bổn cung, hoặc là bỏ qua danh tiết ở lại trong phủ trở thành khách khanh, trải đường cho hậu nhân."

Dương Tri Liêm hơi ngẩn ra, nghi ngờ mơ hồ trong lòng lúc này đã được chứng thực, đáy lòng lại có chút không biết phải làm sao.

Vọng Ngưng Thanh không giải thích nhiều, nàng cần một số người đến biên cảnh chú ý tình huống Viên gia vào thời khắc mấu chốt, hỗ trợ cần thiết trong lúc nguy cấp, nhưng đồng thời quan viên trên triều đình đưa tới càng ngày càng nhiều, muốn hoàn toàn che giấu tai mắt người khác là chuyện không có khả năng. Vọng Ngưng Thanh cũng cần tâm phúc giúp mình ổn định thế cục, tránh cho Hoàng đế truy cứu trách nhiệm, cũng đỡ cho những quan viên kia gây rối.

Dương Tri Liêm có chút mịt mờ lườm Tụ Hương một cái, cắn răng nói: "Hạ quan không rõ ý định của công chúa."

"Hoài Thích đại sư cùng Tụ Hương đều là người của ta" Vọng Ngưng Thanh nhíu mày, nàng không thích dây dưa dông dài: "Bọn họ thức thời hơn ông nhiều, nếu ông không chọn một trong hai, vậy bản cung chỉ có thể xin lỗi. "

Dương Tri Liêm không thức thời, Vọng Ngưng Thanh cũng không định giữ ông ta lại, dù sao mạng của ông ta cũng do nàng giành về, nàng hoàn toàn có thể "giết" ông ta giống như lão già chết tiệt họ Sở kia.

Hành động bí mật của Vọng Ngưng Thanh rất khó hiểu, nhưng có rất nhiều việc không thể tự mình làm, Hoài Thích quy phục là một việc ngoài ý muốn, nàng cũng không biết hòa thượng có vẻ bề ngoài trời quang trăng sáng nhưng trong nội tâm lòng dạ thâm trầm này suy nghĩ cái gì, lúc trước đột nhiên tới giảng phật cho nàng. Lúc ấy Vọng Ngưng Thanh đang vội vàng chuẩn bị quân lương, không muốn ứng phó với hòa thượng, liền một phát nói trúng tim đen chọc hắn mấy câu. Ai biết không được bao lâu liền thẳng thắn thân phận trưởng tử Nghiêm gia của mình, còn nói muốn trợ giúp nàng, Vọng Ngưng Thanh suy đoán vị hòa thượng này tâm không tĩnh, ích kỷ tự lợi rất tốt, nếu từ chối thì bất kính nên bèn nhận hắn luôn.

Về phần Tụ Hương? Chuyện này thì đơn giản hơn. Nàng chỉ định gọi đại một người tới triệu hạnh, thế nhưng mà không chờ nàng xuất thủ véo người, Tụ Hương đã quỳ xuống. Tụ Hương nói hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, trong cơ thể bị cấy vào cổ trùng có giá trị ngàn vàng, hắn nguyện ý dâng lên mệnh cổ trùng trong cơ thể mình, từ nay về sau triệt để trở thành người của trưởng công chúa, chỉ cầu xin nàng đừng đánh hắn ngất xỉu nữa.

Tụ Hương khi nói lời này có vài phần ai oán, bộ dáng muốn nói lại thôi, giống như trách cứ trưởng công chúa tâm như sắt đá không chút thương hương tiếc ngọc, nhưng Vọng Ngưng Thanh chỉ coi như mình bị mù.

Vọng Ngưng Thanh nói rất rõ ràng, Dương Tri Liêm cũng biết nếu mình không đáp ứng chỉ sợ không đi ra được cánh cửa này, ông ta có thể liều chết trong triều, nhưng không thể chết lãng nhách ở phủ công chúa được.

Nghĩ đến đây, Dương Tri Liêm cắn răng, khom người thật sâu nói: "Tại hạ nguyện ở lại kinh thành, ra sức trâu ngựa vì điện hạ."

Vọng Ngưng Thanh khẽ vuốt càm, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, về bên phe trưởng công chúa có thanh danh bại hoại này, tương lai nhất định sẽ bị đóng đinh trên cây cột xấu hổ, có phụ tá đắc lực tương lai của đứa con cưng của trời Viên Thương, đứa con bị vứt bỏ của gia chủ Nghiêm gia nhìn chằm chằm, có trai lơ được công chúa độc sủng, không cho Phò mã mặt mũi, cộng thêm Dương trung thư lòng mang muôn dân trăm họ không quan tâm đến gia đình của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể vì nghĩa lớn mà phản bội chọc nàng một đao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK