Hàn Tử Phi dụi mắt tỉnh dậy, xuống giường đi tới, ôm lấy cô ấy từ phía sau, hôn khẽ một cái lên má cô ấy, mơ mơ màng màng hỏi: "Sao lại dậy sớm thế?"
Thẩm Mộ Thanh kéo áo khoác trên người, nói: "Đang ngắm cảnh ban mai của thành phố này."
Hàn Tử Phi không có hứng thú với thành phố này, chỉ có hứng thú với người phụ nữ trong lòng cô, nhưng Thẩm Mộ Thanh nói thế, cô cũng nhìn theo hướng của cô ấy, hỏi: "Thế đã thấy gì rồi?"
Thẩm Mộ Thanh ngừng lại hai giây, nói: "Rất náo nhiệt." Trong màn sương mơ màng sáng sớm, lại từ rất xa, cô ấy đứng nơi này, càng cảm nhận rõ ràng việc cô ấy chỉ là một vị khách.
Cô ấy còn nghĩ tới con trai Hứa Địch của cô ấy, nghĩ lâu rồi chưa được thấy nó.
Nhưng những lời này, chắc chắn Hàn Tử Phi sẽ không vui, khiến cô mất hứng, nên cô ấy dứt khoát không nói.
Hàn Tử Phi cười một tiếng, quay mặt cô ấy lại, hôn lấy cô ấy.
Sau đó đẩy cô ấy từng bước từng bước tới trước cửa, dưới sự chứng kiến của thành phố vừa thức giấc, khẽ cười nhắm mắt lại, hôn lấy tình yêu duy nhất trong cuộc đời này của cô.
Thẩm Mộ Thanh để mặc cô hôn một lúc, trước khi cô muốn tiến xa thêm một bước liền nghiêng đầu tránh đi, hỏi: "Khi nào thì chúng ta về?"
"Chị muốn về à?"
"Chơi có chút mệt rồi."
Đáy mắt Hàn Tử Phi lóe lên chút thất vọng, nhưng vẫn chiều theo ý của người phụ nữ ấy vô điều kiện, dịu dàng nói: "Vậy ngày mai chúng ta về? Em đi mua vé tàu."
Thẩm Mộ Thanh lại sửa lại: "Chơi thêm hai ngày nữa đi."
Hàn Tử Phi: "Dạ?"
Thẩm Mộ Thanh lẩm nhẩm: "Không biết lần sau đi chơi lại là khi nào."
Hàn Tử Phi nắm lấy tay cô ấy, đưa lên môi hôn xuống, tươi cười hứa hẹn: "Chỉ cần chị muốn, lúc nào cũng có thể, chúng ta có thời gian cả một đời, có thể từ từ đi."