• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cây phượng trong sân nhà Thẩm Mộ Thanh vẫn đang nở, đỏ rực một mảng, chỉ là người bên trong, sau này... không còn dây mơ rễ má gì với cô nữa.

Hai hàng nước mắt của Hàn Tử Phi lặng lẽ rơi xuống.

________________________________

Chương 16: Hai mảnh trời riêng

Sau khi quay về từ bờ sông, Hàn Tử Phi vào phòng khóa trái cửa, tìm tất cả những đồ có liên quan tới cô và Thẩm Mộ Thanh, bày từng thứ một lên bàn, cô vốn muốn phá hủy chúng, nhưng cuối cùng lại cất vào trong hộp, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve hoa văn điêu khắc bên trêи hộp, im lặng rơi lệ.

Hàn Tử Phi gác cằm lên chiếc hộp gỗ chứa đầy kỉ niệm của cô và Thẩm Mộ Thanh, nước mắt theo gò má lăn xuống.

Hàn Tử Phi ngồi trong phòng rất lâu, vệt nước mắt trên mặt đã khô cạn.

Mẹ Hàn gõ cửa phòng cô, tiếng bước chân vang dội, hổn hà hổn hển nói: "Con bé chết dẫm này, về rồi sao không nói một tiếng, nếu không phải thấy giày của con ngoài cửa, mẹ với bố con còn đi tìm tới phát điên nữa đấy."



Ngữ điệu của Hàn Tử Phi bình tĩnh: "Mẹ, con lớn thế này rồi, sẽ không đi mất đâu."

Mẹ Hàn: "Con mở cửa ra."

Hàn Tử Phi trùm chăn lên, mặc cả quần áo nằm lên giường: "Con ngủ rồi."

Mẹ Hàn: "Cái đứa này!"

"Con thật sự ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói." Hàn Tử Phi ngáp một cái, nói, "Con buồn ngủ quá."

Mẹ Hàn và cô cách nhau một tấm cửa, ngừng lại một lúc, nói: "Được rồi, thế con ngủ đi, mẹ cũng đi ngủ đây."

"Mẹ ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Mẹ Hàn cười cười, quay đầu làm động tác "suỵt" với bố Hàn đang đi tới.

Hàn Tử Phi mở to mắt nhìn trần nhà trên đầu, ánh mắt trống rỗng.

...

Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người đang ăn sáng.

Hàn Tử Phi lấy đũa gắp một miếng củ cải muối, đặt vào trong thìa, ăn với thìa cháo cuối cùng, nuốt xuống, buông đũa, nói: "Bố mẹ, trường con sắp xếp kì thực tập, phải đi nơi khác, mấy tháng tới con sẽ không về nhà."



Mẹ Hàn thu dọn hành lí cho con gái, vừa dọn vừa càu nhàu, cái này mặc lúc nào cái kia mặc lúc nào, còn dặn dò cô phải xem dự báo thời tiết, chú ý giữ ấm, có thời gian thì gọi điện thoại về nhà. Hàn Tử Phi ở một bên lặng lẽ nhìn, trong lòng khó chịu, gọi một tiếng: "Mẹ."

Mẹ Hàn quay đầu: "Sao thế?"

Hàn Tử Phi đè xuống tiếng thút thít, vành mắt đỏ lên cũng không dễ phát hiện: "Không có gì ạ, con thu dọn cùng mẹ."

Hàn Tử Phi kéo vali đứng trong con ngõ, cuối cùng nhìn một cái thật sâu lên cây phượng đỏ rực trong sân nhà Thẩm Mộ Thanh. Bánh xe vali chuyển động, đè lên những bông hoa phượng rơi xuống, Hàn Tử Phi rời khỏi ngõ Dương Tây.

...

Hàn Tử Phi không từ yêu chuyển sang hận Thẩm Mộ Thanh, mà đem tình yêu này vùi trong đáy lòng. Cô muốn quên, nhưng không làm được, nửa đêm nằm mơ sẽ nhớ tới cô ấy, dứt khoát để phần tình yêu sinh sôi, lan tràn, điên cuồng này hoà vào trong xương và máu của mình, khắc sâu cái tên Thẩm Mộ Thanh lên từng tấc trong linh hồn cô.

Không lâu sau, cô vô tình biết được Thẩm Mộ Thanh không hề có thai, dần hiểu ra, câu nói ở bên bờ sông ngày đó, là cô ấy cố ý lừa cô để cô nản lòng. Sau khi Hàn Tử Phi biết chuyện liền khóc to một trận, bởi vì cô biết cho dù Thẩm Mộ Thanh không có thai, cô vẫn là người bị buông bỏ trên cán cân hai đầu.

Thẩm Mộ Thanh vĩnh viễn không có khả năng thuộc về cô.

Từ đó về sau, chỉ có cô mang theo kí ức thuộc về riêng hai người, sống trên thế giới này.

Càng khiến cô đau lòng hơn là, cô cố gắng như thế để cho Thẩm Mộ Thanh có cuộc sống của riêng mình, nhưng cô lại lún vào trong vũng bùn, chớp mắt một cái liền có thể nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời.

Cô khóc đến xé gan xé thịt, không phải vì bản thân, mà là vì Thẩm Mộ Thanh.

***

Đã rất lâu Thẩm Mộ Thanh không thấy bóng dáng của Hàn Tử Phi trong con ngõ Dương Tây, có một lần đến tặng đồ cho nhà họ Hàn, nói chuyện với mẹ Hàn, mẹ Hàn đang lật khoai lang phơi khô trên ngói đỏ, bất ngờ nói: "Nó ra ngoài thực tập rồi, không nói với cô sao?"

Tuy lúc trước mẹ Hàn không hài lòng về việc Hàn Tử Phi thường xuyên chạy đi tìm Thẩm Mộ Thanh, nhưng Thẩm Mộ Thanh quả thực là hàng xóm tốt, dịu dàng thân thiết, còn là giáo viên, bà vui vẻ khi thấy Hàn Tử Phi và cô ấy có quan hệ tốt.

Thẩm Mộ Thanh ngẩn người tại chỗ, cô ấy không nhớ bản thân đã nói với mẹ Hàn những gì sau đó, vội vàng ra về, bóng lưng lộ ra vẻ lúng túng nói không thành lời.

Thẩm Mộ thanh về nhà mình, hồn bay phách lạc dọn dẹp nhà cửa, khắp nơi trong căn nhà này đều lưu lại kí ức của hai người, Hàn Tử Phi hoạt bát, Hàn Tử Phi dịu dàng, Hàn Tử Phi cợt nhả, Hàn Tử Phi chín chắn đáng tin.

Bị chính đôi tay này của cô ấy đẩy đi, Hàn Tử Phi.

Thẩm Mộ Thanh ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn từng góc trong nhà, vành mắt chầm chậm đỏ lên.

________________________________

Chương 17: "Phải vui vẻ"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK