Nàng lập tức bước lại gần, đưa tay ra trước mặt tiểu nha đầu nói “Thùng nước rất nặng, để ta xách cho.”
Tiểu nha đầu ngạc nhiên quay mặt qua nhìn nàng, nhíu đôi mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên như đã hiểu ra mọi chuyện “Ồ, muội biết tỷ tỷ là ai rồi, tỷ tỷ chính là người mới tới mà Cảnh đại ca nói.”
“Ừm.” Hạ Phẩm Dư nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu nha đầu lại nói “Thực ra muội không mệt đâu, từ nhỏ muội đã quen với việc chẻ củi gánh nước rồi, một thùng nước nhỏ thế này đối với muội mà nói chẳng là cái gì hết. Chỉ có điều hai ngày trước, muội bất cẩn vấp ngã, bị thương ở cánh tay, bây giờ vẫn còn đau.”
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, mỉm cười dịu dàng, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Muội tên là Xảo Nhi, tỷ tỷ tên gì?” Xảo Nhi lên tiếng hỏi.
“Ta họ Hạ, tên là Hạ Phẩm Dư.”
“Họ Hạ?” Xảo Nhi lộ rõ nét mặt khó hiểu, ngạc nhiên, sau đó nói tiếp “Họ Hạ này … hầy, có hơi phức tạp một chút. Trước kia mẹ nuôi từng nói, trong phủ không thuê người họ Hạ, đặc biệt là phụ nữ. Hình như mấy năm nay, tỷ tỷ là người đầu tiên mang họ Hạ xuất hiện ở đây đấy.”
Hạ Phẩm Dư vẫn mím chặt môi, không nói lời nào.
Xảo Nhi đưa lời an ủi “Có điều tỷ tỷ không cần phải lo lắng, thực ra Hầu gia là người rất tốt. Muội nghe mẹ nói, năm xưa mẹ dắt theo muội ăn xin trên đường, Hầu gia thấy hai mẹ con đáng thương liền thu nhận vào phủ. Còn cả Cảnh đại ca và Quan đại ca nữa, hình như cũng đều được Hầu Gia cứu về, tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ cũng được Hầu gia cứu về đây không?”
Nàng cúi mặt, không hề đáp lại. Cứu? Nếu nói đến chuyện giao dịch xác thịt của ngày hôm qua thì cũng có thể coi như là được cứu về.
“Muội biết ngay mà, tỷ tỷ chắc chắn cũng được Hầu gia cứu về. Tỷ tỷ đừng thấy Hầu gia lúc nào mặt mày cũng nghiêm nghị, thực ra tâm tính rất lương thiện. Còn nữa chính là …” Xảo Nhi ghé sát bên tai Hạ Phẩm Dư thì thầm “Hầu gia là người đàn ông đẹp trai nhất mà muội từng thấy. Tỷ tỷ cũng không biết đâu, có biết bao vị tiểu thư con nhà quan gia, phú quý đều lén lút đút lót cho những người trong phủ chúng ta đấy. Hi hi …”
Sau khi bước qua thềm cửa, Hạ Phẩm Dư thấy một khóm rừng trúc rậm rạp phía trước, liền hỏi Xảo Nhi “Muội xách thùng nước nóng này đi đâu vậy?”
Nàng chợt nhớ ra hôm qua khi mới đến phủ Hầu gia, Cảnh Trung có dặn dò mình, trong phủ Hầu gia có thể đi tất cả mọi nơi ngoại trừ Nam Viện. Nàng liền hỏi Nam Viện ở đâu, Cảnh Trung đáp lại, Nam Viện chính là nơi trồng nhiều rặng trúc nhất trong phủ Hầu gia.
Xảo Nhi khẽ vỗ nhẹ lên đầu mình rồi nói “Nam Viện. Thùng nước này được mang đến cho Hầu gia tắm rửa. Tối qua hình như Hầu gia đã uống rất nhiều rượu, Cảnh đại ca vừa bảo muội xách một thùng nước nóng tới đó. Không biết tại sao mà gần đây Hầu gia thường thích uống rượu.”
“Nam Viện là nơi ở của Hầu gia sao?” Hạ Phẩm Dư khẽ hỏi.
“Đúng vậy.” Xảo Nhi đáp.
Hạ Phẩm Dư dừng chân, trả thùng nước nóng lại cho Xảo Nhi nói “Ta xin lỗi nhé, ta chỉ có thể giúp muội tới đây thôi, bởi vì Cảnh hộ vệ đã dặn dò, ta không được tự tiện xông vào nơi này. Thế nên ta tới phòng ngự thiện làm việc đây.”
Xảo Nhi liền đáp “Dạ, muội suýt chút nữa thì quên mất tỷ tỷ mới tới hôm qua. Cảm ơn nhé, Hạ tỷ tỷ.”
“Nếu muội không chê, thì cứ gọi là một tiếng Phẩm Dư tỷ đi.” Họ “Hạ” ở đây là một điều cấm kị.
“Đa tạ Phẩm Dư tỷ.”
Hạ Phẩm Dư khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới chớp mắt mà Hạ Phẩm Dư đã đến phủ Bình Viễn hầu được hơn nửa tháng. Trong thời gian nửa tháng này, nàng rất vất vả, nhưng lại cảm thấy an tâm. Mọi người trong phủ đều đối xử thân thiện, hòa nhã với nàng, so với khoảng thời gian đấu đá, tranh giành trong chốn cung cấm thì cuộc sống ở phủ Hầu gia thực sự là điều mà nàng mong mỏi. Chính vì bận rộn mà nàng mới nhận ra rằng, phủ Bình Viễn hầu hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của mình.
Cả phủ từ trên xuống dưới, ngoại trừ các hộ về thì số người còn lại không hề nhiều, chỉ có khoảng hai mươi người. Trong đất nước Bạch Hổ, bất luận là phủ đệ quan viên hay các thương gia giàu có đều đông đúc hơn phủ Bình Viễn hầu nhiều lần.
Thế nhưng số người trong phủ không nhiều chưa phải là kì lạ, điều kì lạ chính là ngoại trừ nàng ra, thì chỉ còn Xảo Nhi với bốn vị đại thẩm khác là phụ nữ. Một vị là Triệu đại thẩm, mẹ của Xảo Nhi, một vị là Vương đại thẩm, hai người này phụ trách công việc trong phòng ngự thiện. Hai người còn lại chính là Ngô đại nương phụ trách giặt y phục và Thu đại phẩm phụ trách quét dọn. Chỉ có bốn người đương nhiên không thể làm hết mọi việc trong phủ, cho nên các hộ vệ trong phủ cũng tham gia vào công việc. Hay nói cách khác, trong phủ Bình Viễn hầu, ngoại trừ nàng là phụ nữ trẻ trung ra thì không tìm thấy người thứ hai nữa.
Có lẽ từ nhỏ Xảo Nhi đã không tìm được người nào có lứa tuổi tương đồng để tỉ tê, thì thầm chuyện riêng tư, nên vừa gặp Hạ Phẩm Dư, liền cảm thấy hứng khởi. Hơn nữa, Hạ Phẩm Dư ở đâu cũng luôn là người thích hợp lắng nghe tâm sự nhất. Vậy nên thường ngày, Xảo Nhi tỷ tê rất nhiều chuyện lớn nhỏ trong phủ cùng với nàng.
Xảo Nhi có thể coi là a hoàn hầu cận cho Bình Viễn Hầu gia, thế nhưng Xảo Nhi nói, Hầu gia ít khi để người khác phải phục vụ mình, thông thường đều tự thân vận động, hoặc để cho Cảnh Trung và Quan Quần làm giúp. Hàng ngày Xảo Nhi chỉ tới phòng Hầu gia để quét dọn, thi thoảng thì mài mực châm đèn trong thư phòng mà thôi.
Hạ Phẩm Dư bất giác nhớ lại sự việc mà Lạc cô nương đã nói đêm hôm ấy, xem ra, việc trong phủ phụ nữ ít có lẽ cũng liên quan đến nút thắt trong lòng Hầu gia. Khi định thần lại, nàng bất giác thở phào nhẹ nhõm, sao nàng có thể nhớ lại chuyện đó, đáng lẽ phải quên từ lâu rồi mới phải.
Nàng lập tức tập trung quay lại làm việc quét dọn, lúc này đang là mùa hoa mai nở rộ, cánh hoa, lá khô rơi xuống sân rất nhiều. Mỗi buổi sáng nàng đều quét dọn một lần, có điều mới đến buổi chiều, trời đổ mưa lớn, cả sân lại đầy xác hoa rơi.
Cùng với tiếng chổi xào xạc quét trên mặt sân, nàng còn nghe thấy tiếng nói cười trò chuyện của hai người đàn ông.
Lúc này, ngoại trừ nàng đang đứng trong sân quét dọn ra thì chẳng còn ai ở đây nữa.
Nhìn theo hướng phát ra tiếng động, Hạ Phẩm Dư thấy Hầu gia cùng một người đàn ông thân khoác áo xanh đứng cách gốc mai vài ba bước. Hầu gia vẫn mặc trên người tấm áo trắng tinh khiết, hai tà áo bay bay theo làn gió, ngài nở nụ cười dịu dàng, lặng lẽ lắng người người cạnh bên nói chuyện.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Hầu gia, ngoại trừ nụ cười lạnh lùng, nàng chưa từng thấy nụ cười như lúc này của ngài.
Khuôn mặt tựa như ngọc tạc, mày rậm mắt trong.
Ngài thực sự là một người đàn ông đẹp hiếm thấy trong thiên hạ.
Nàng vội vã dựng chiếc chổi lê, từ từ khom lưng xuống hành lễ trước hai người.
“Phẩm cô nương?” Cư Viên Tu cảm thấy bất ngờ khi gặp Hạ Phẩm Dư tại phủ Bình Viễn hầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ hân hoan, vui mừng.
Nghe thấy ba chữ ‘Phẩm cô nương’, Hạ Phẩm Dư cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nàng dường như chưa từng gặp vị khách trước mặt, tại sao lại xưng hô với nàng thân thiện là vậy? Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn người khách phía trước, liền thấy khuôn mặt vuông vức, anh tuấn kia khá quen thuộc.
Cư Viên Tu mỉm cười nói “Là Cư mỗ đã quá đường đột. Không biết Phẩm cô nương còn nhớ chuyện kinh hãi vì chiếc xe ngựa trước Tụ Mặc Hiên vào hai tháng trước không?”
Hạ Phẩm Dư đột nhiên sực nhớ ra, vội vã cúi người nói “Thì ra chính là ân công, đa tạ ân công đã xả thân tương cứu.”
“Xin cô nương đùng nói vậy.” Cư Viên Tu cảm thấy có phần lúng túng “Không phải cô nương đang ở trong cung hay sao? Tại sao lại …”
Tư Hành Phong vẫn lặng im đứng cạnh bên lắng nghe nãy giờ bỗng lên tiếng đáp lời “Bây giờ đã trở thành người trong phủ của ta rồi.”
“À …” Cư Viên Tu ngân dài câu trả lời, ngữ điệu bộc lỗ rõ sự nghi hoặc, lại nghe Tư Hành Phong nói tiếp “Cư đại nhân, hoa mai tuy thơm nhưng trong phủ ta còn rất nhiều cảnh tượng nho nhã, thanh tao khác, xin mời đại nhân di bước đến Thính Vũ Hiên, ta đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu. Xin mời.”
Dường như trong lời nói, Tư Hành Phong ngầm ám chỉ “Trên thế gian này còn rất nhiều mỹ nữ, không cần phải quan tâm để mắt đến một nha đầu nhan sắc tầm thường như thế.”
“Đa tạ Hầu Gia, xin mời.” Có điều Cư Viên Tu không hề nghe ra ngầm ý, lại đưa mắt nhìn Hạ Phẩm Dư một cái rồi mới lưu luyến đi theo Tư Hành Phong.
Hạ Phẩm Dư cúi đầu, cung kính tiễn hai người rời khỏi.
Lúc bóng dáng hai người dần khuất, Hạ Phẩm Dư cầm chiếc chổi, lặng người trong giây lát. Quả thực không nghĩ đến chuyện đó nữa. Mặc dù đã hơn nửa tháng không gặp Hầu gia, hôm nay đột nhiên tình cờ gặp mặt.
Nàng lại tiếp tục lia chổi, quét dọn sạch sẽ khoảng sân.
Thính Vũ Hiên, cái tên rất hay, căn phòng không lớn nhưng tọa lạc vị trí đẹp nhất trong phủ, ngay phía trên một hồ sen. Vào mùa hạ, khi hoa sen nở rộ, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, hương sen dịu nhẹ theo làn gió thoảng bên cánh mũi. Lúc này đang là mùa đông, hồ nước tĩnh mịch, yên ắng, cảnh sắc ngoài cửa sổ có phần tiêu điều. Nếu gặp lúc mưa rơi, những giọt nước từ trên mái nhà nhỏ xuống mặt hồ, tí ta tí tách, khiến cảnh vật nơi đây đẹp theo một phong vị hoàn toàn khác.
Mỗi lúc trời mưa, Tư Hành Phong thường một mình đứng bên cửa sổ, lặng nhìn mưa bay lất phất bên ngoài, cũng chỉ có những lúc thế này ngài mới có thể một mình tận hưởng cảm giác đơn côi, chiếc bóng.
Cư Viên Tu hoàn toàn khác biệt so với những quan viên khác, sau hơn hai tháng tiếp xúc, có thể nhận thấy đây là người trọng tình trọng nghĩa, lần này tới chỉ vì muốn tìm một nơi tĩnh lặng vừa dùng bữa vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Tư Hành Phong liền chiều theo ý khách, chọn ngay địa điểm Thính Vũ Hiên, nơi thường ngày vẫn một mình tận hưởng không khí tĩnh tại.
Cư Viên Tu đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cảnh đẹp tinh tế, liền tán thưởng “Hồ không sâu lắm, xanh thẳm tuyệt vời. Cảnh tuy không nhiều, tinh mỹ là được. Nghe mưa rơi ở Thính Vũ Hiên, đúng là thú vui tao nhã.”
“Cảm ơn lời tán thưởng của Cư đại nhân, xin mời thượng tọa.” Cư Hành Phong mời Cư Viên Tu ngồi xuống rồi sai người mở cửa sổ cả bốn phía ra, cảnh đẹp tuyệt mỹ của hồ sen hiện lên rõ nét. Lúc này cảnh vật vẫn đang đợi chờ bước sang mùa hè, vầng trăng trên cao in bóng xuống mặt hồ, khiến cho mùa đông lạnh lẽo mang một nét đẹp lạ thường.
Cảnh Trung tiến lên rót rượu cho chủ nhân và Cư Viên Tu, Cư Viên Tu thấy Cảnh Trung thân người vạm vỡ, cao to lại làm chuyện chẳng phù hợp với tướng mạo của mình chút nào, bất giác bật cười thành tiếng nói “Phủ Hầu gia không chỉ có cảnh đẹp đặc sắc mà ngay cả người rót rượu cũng khác với người thường.”
Tư Hành Phong khẽ chau mày, nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của Cư Viên Tu, liền đánh mắt ra hiệu cho Cảnh Trung. Cảnh Trung không tiếp tục làm việc rót rượu hay rót trà gì nữa, chỉ im lặng rút ra khỏi Thính Vũ Hiên.
Hạ Phẩm Dư đã quét dọn đám cánh hoa xác lá thành một đống, đang định dọn vào trong thùng rác liền thấy Xảo Nhi hớt hải chạy tới, hổn hà hổn hển nói “Phẩm Dư tỷ tỷ, đừng làm việc này nữa, Hầu gia dặn dò bảo tỷ tỷ đến Thính Vũ Hiên hầu hạ ngài dùng bữa.”
“Hả?” Hạ Phẩm Dư có phần kinh ngạc khi nghe Xảo Nhi nói vậy.
Hàng ngày mỗi lần mời khách dùng tiệc, trong phủ bỗng dưng có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Lúc ban đầu nàng không biết lí do, sau này nghe Xảo Nhi nói mới biết những người này đều do Hoàng thượng ban thưởng cho Hầu gia, tài sắc vẹn toàn, chỉ là hàng ngày Hầu gia không thích giữ những người phụ nữ trẻ tuổi trong phủ, cho nên sắp xếp cho họ ở biệt viện ở vùng phía Tây, khi nào trong phủ có khách quý thì mới đón về phủ hầu cận.
Xảo Nhi nhận ra nghi hoặc của nàng liền nói “Muội không biết tại sao ngài lại triệu tỷ đến hầu dùng bữa. Hiếm khi Hầu gia mời khác quý đến dùng bữa tại Thính Vũ Hiên, có lẽ do vị khách hôm nay khác biệt với những đại nhân khác chăng? Dù gì muội cũng cảm thấy ngài ấy khác biệt với những quan viên khác, trông hơi ngô nghê. Thôi được rồi, tỷ tỷ mau theo muội đi.” Xảo Nhi xưa nay tính tình đều nóng vội, liên kéo Hạ Phẩm Dư rời đi.
“Ta vẫn chưa dọn sạch cái sân này…”
“Không cần lo, sẽ có người xử lí nốt cho tỷ.”
“Vậy còn chiếc chổi này…”
“Không mất được đâu.”
Khi đến Thính Vũ Hiên, nàng thấy Cảnh Trung đang đứng đợi. Thấy nàng, Cảnh Trung liền khẽ gật đầu ra hiệu rồi cả hai bước vào bên trong.
Rượu trong ly được rót đầy, Cư Viên Tu bàng hoàng nhận ra người rót rượu là Hạ Phẩm Dư, lập tức ngước mặt nhìn Tư Hành Phong. Qua thần sắc trên khuôn mặt của Tư Hành Phong, Cư Viên Tu dường như đã hiểu ra mọi chuyện. Xem ra là Tư Hành Phong đang chiều theo lòng khách quý.
Ngài nhấc ly rượu lên nói “Đa tạ ý tốt của Hầu gia.”
Tư Hành Phong nhấc ly rượu lên đáp lễ, kính lại, hợp một hụm rồi nói “Đây là điều đương nhiên mà, Cư đại nhân là khách quý của Tư mỗ, nếu Cư đại nhân cảm thấy không thoải mái khi để một người đàn ông đứng cạnh bên hầu rượu, Tư mỗ đã biết làm sao có thể để khách quý mất nhã hứng được chứ?”
“Hầu gia nặng lời, nặng lời rồi.” Cư Viên Tu nhấc ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn, sau đó quay sang nhìn Hạ Phẩm Dư, bất giác hiếu kì lên tiếng “Tại sao Phẩm cô nương đột nhiên lại xuất hiện ở phủ Hầu gia?”
Hạ Phẩm Dư bỗng ngây người, khẽ ngước mắt thấy Tư Hành Phong đang cau chặt đôi mày, không dám tùy thiện lên tiếng, mím chặt môi, lặng lẽ rót đầy ly rượu.
Tư Hành Phong đưa mắt liếc qua nàng, khóe miệng nhoẻn cười nói với Cư Viên Tu “Cư đại nhân dường như rất hứng thú với nha đầu trong phủ của ta, có phải đã ưng ý với nha đầu này hay không?”
“Để Hầu gia phải chê cười rồi.” Hai vành tai Cư Viên Tu đỏ ửng lên, Tư Hành Phong hỏi thẳng vậy, cho dù ngài ưng ý Hạ Phẩm Dư đến mức nào cũng không thể mở miệng khẳng định được.
Tư Hành Phong mỉm cười, lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ gần một tháng nay không gặp mặt. Y phục màu xanh, búi tóc giản dị, hai lọn tóc cong cong vén bên tai, vẫn là bộ dạng tầm thường của một tháng về trước. Ngài đã tìm hiểu vài chuyện liên quan đến nàng, cũng biết nàng đã hầu bên cạnh Tây Lăng Xuyên nhiều năm, không những giữ được tấm thân trinh tiết, lại còn an nhàn, bình an tới mức chỉ cần đợi thêm nửa năm nữa là có thể xuất cung. Trong khi Cư Viên Tu chẳng qua mới gặp nàng có hai lần, vậy mà đã ấn tượng sâu sắc đến vậy. Khuôn mặt tầm thường ấy, dù nhìn từ góc độ nào ngài cũng cảm thấy nhan sắc chẳng có gì nổi trội.
Nghe như một câu nói đùa, nhưng Hạ Phẩm Dư có thể hiểu ẩn ý bên trong lời nói của Tư Hành Phong, nàng khẽ ngước mắt lên, quả nhiên không sai, vừa hay bắt gặp đôi mắt lạnh lùng cười nhạo của ngài. Nụ cười dịu nhẹ bên môi ngài đã biến mất và thay vào đó là ý dò thăm, mỉa mai.
Nàng lại cúi đầu, nắm chặt lấy bình rượu, lặng lẽ đứng hầu cạnh bên.
Tư Hành Phong thu lại ánh mắt, quay sang mỉm cười với Cư Viên Tu “Phẩm Dư là do Hoàng thượng ban tặng cho Tư mỗ, nếu Cư đại nhân cảm thấy sống ở Bạch Hổ cô đơn, lẻ loi, thì mấy hôm nữa, ta sẽ sai người chọn vài mỹ nhân đến cho Cư đại nhân giải sầu.”
Riêng người phụ nữ này, đừng nói là Cư đại nhân, e là Hoàng thượng lúc này hạ chỉ đòi về, ngài cũng tuyệt đối không bao giờ đồng ý. Để bắt được Hạ Chi Lạc, ngài đã mất khoảng thời gian năm năm, đợi lần sau bắt lại có lẽ phải mất thêm khoảng thời gian năm năm nữa. Trong khoảng thời gian đó, nỗi thống hận của ngài phải trút ra kiểu gì đây?
“Hầu gia đúng là thích nói đùa, Viên Tu nhận lệnh của hoàng đế, tới quý quốc làm việc. Giờ công việc vẫn chưa hoàn thành, nào dám tư tưởng đến những việc phong hoa tuyết nguyệt?” Thứ mà Cư Viên Tu thích chính là mùi hương dịu nhẹ trên người Hạ Phẩm Dư, khiến cho ngài cảm thấy hiếu kì muốn tìm hiểu tâm tư của nàng. Nếu tặng cho ngài mỹ nhân, chẳng thà mỗi ngày lang thang trên đường, tận hưởng phong thổ nhân tình ở nước Bạch Hổ còn hơn.
Tư Hành Phong mỉm cười nói “Sau này nếu Cư đại nhân có yêu cầu gì xin cứ nói ra đừng ngại. Xin mời.”
“Xin mời.” Cư Viên Tu lại nâng ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
Mùa hè sắp tới, vầng trăng sáng trên bầu trời soi bóng xuống mặt hồ tuyệt đẹp, tràn đầy thi vị. Cảnh đẹp tình dâng khiến Cư Viên Tu cao hứng, bất giác xuất khẩu thành thơ, lấy rượu trợ hứng, còn Tư Hành Phong hết lời tán tụng.
Cư Viên Tu tửu lượng không cao lại công thêm việc Hạ Phẩm Dư đứng bên rót rượu, cho nên lúc này ‘Rượu không say, người tự say trước. Cảnh không mê, người tự đắm chìm.’ Sau mấy lần đối ẩm, cả hai đều bắt đầu lơ mơ, loạng choạng. Cư Viên Tu nâng ly rượu đứng dậy, nghiêng ngả, liêu xiêu tiến đến phía Hạ Phẩm Dư. Ngài nheo đôi mắt đã mơ màng, nhìn nàng thật kĩ, rồi than dài một tiếng.
“Đâu chỉ trong mộng ương tư nàng?
Tương tư cả gốc hoa mai thắm.
Lại thấy giai nhân đứng bên cây.
Mỉm cười nghênh tiếp khách phương xa.”
Ngâm thơ xong, Cư Viên Tu liền ngửa cổ cạn hết ly rượu rồi đặt lên bàn, lắc lư nghiêng ngả đi về chỗ ngồi, vẫn nhìn Hạ Phẩm Dư bằng đôi mắt si mê.
Hạ Phẩm Dư khẽ mím đôi môi hồng, khép hàng mi dài, trốn tránh ánh nhìn đó không chút kiêng kị. Tư Hành Phong lại nhìn Hạ Phẩm Dư bằng đôi mắt lạnh lùng, hai môi mím chặt, sau đó quay sang Cư Viên Tu “Biết rõ tương tư khổ, sao còn khổ tương tư?”
“Sao còn khổ tương tư … ha ha …” Cư Viên Tu bật cười vài tiếng, nằm thượt xuống mặt bàn, chìm vào giấc ngủ.
Tư Hành Phong quay sang bên cạnh hạ lệnh “Cư đại nhân say rồi. Cảnh Trung, ngươi mau đỡ Cư đại nhân về phòng dành cho thượng khách nghỉ ngơi đi.”
Cảnh Trung nhận lệnh liền đỡ Cư Viên Tu rời khỏi Thính Vũ Hiên.
Hạ Phẩm Dư và Xảo Nhi ở lại dọn dẹp tàn cuộc.
Tư Hành Phong ngồi bên cửa sổ, mượn cơn gió đêm lạnh để đầu óc tỉnh táo. Ngài bê bình trà đặt trên bàn, ánh mắt bất giác nhìn về phía Hạ Phẩm Dư vẫn đang bận rộn thu dọn bát đũa. Từ đầu chí cuối, nàng chẳng khác nào một bức tượng lặng lẽ, thế nhưng lại chú ý, rót rượu rất đúng lúc, thậm chí sau đó khi ngài đã bắt đầu ngà ngà say, còn Cư Viên Tu đã say mềm, nàng liền bảo Xảo Nhi bê một bình trà giải rượu đặt lên bàn.
Tư Hành Phong nheo mắt lại, khẽ hớp một ngụm trà để tinh thần tỉnh táo, bất giác lại đưa mắt nhìn vào bàn tay và khuôn mặt của Hạ Phẩm Dư.
Nàng là một người phụ nữ biết cách quan sát nét mặt người khác. Thế nhưng điều khiến ngài cảm thấy hiếu kì nhất chính là tại sao một người có dung mạo tầm thường đến vậy mà có thể hầu hạ tại cung Ngọc Trì bên cạnh Tây Lăng Xuyên lâu đến vậy. Tính cách yêu cái đẹp đến cuồng dại của Tây Lăng Xuyên bá quan văn võ không ai không biết, những người hầu cận bên cạnh cho dù là nam hay nữ đều phải là những người thanh tú, xinh đẹp. Trong khi người phụ nữ tướng mạo tầm thường này ngoại trừ lúc cười, trên mặt ẩn hiện hai chiếc lúm đồng tiền đáng yêu ra thì thực sự là một hiện tượng dị thường. Có nhiều lúc, ngài thực sự không hiểu nổi con người Tây Lăng Xuyên, phong cách hành sự vô cùng kì quái, những chuyện triều chính, Tây Lăng Xuyên chỉ cần ngước mắt liếc qua là có thể nắm được suy nghĩ của thần tử, thế nhưng trong đời sống riêng tư, lại khiến người khác khó lòng đoán biết được ý tứ.
Hơn một tháng trước, lúc ngài đến tìm Tây Lăng Xuyên xin người, Tây Lăng Xuyên ngây ra một lúc lâu mới như bừng tỉnh đại ngộ, tiếp đó bật cười vui vẻ nói “Ái khanh ưng ý với người cung nữ tướng mạo có tác dụng nhắc nhở người khác đó sao? Ở trong thâm cung này lâu năm, thực ra nhìn thấy quá nhiều cung nga mỹ nữ, tuyệt đại giai nhân, yểu điệu thục nữ, duyên dáng diễm lệ, cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Cho nên, giữ lại bên cạnh một người để nhắc nhở bản thân, thi thoảng cảnh tỉnh, cũng không tệ lắm đâu. Ái khanh nói xem có phải không? Nếu ái khanh đã thích vậy thì cứ lấy đi. Chỉ có điều bên cạnh quả nhân thiếu đi một cung nữ nhắc nhở sẽ mất hứng lắm. Thế nên sau này ái khanh không thích nữa thì hãy trả lại cho quả nhân. Quả nhân biết vẹn toàn mỹ ý cho người khác, ái khanh cũng phải nhớ thường xuyên vào tán gẫu cùng quả nhân đấy.”
Mất hứng? Đích thực là vô cùng mất hứng!
Nỗi hận trong lòng không biết trút vào đâu, làm sao ngài lại không cảm thấy mất hứng? Có điều, vẫn may là sau này sẽ có một người phụ nữ có tác dụng 'nhắc nhở' ở bên cạnh.
Tư Hành Phong từ từ đứng dậy, xua tay ra hiệu cho những người khác lui hết ra ngoài. Rất nhanh, cả Thính Vũ Hiên rộng lớn chỉ còn lại mình ngài và nàng.
Ngài từ từ bước lại bên cạnh nàng, cúi người thì thầm bên tai nàng “Tám tuổi mất cha, chín tuổi mẹ cũng qua đời, gia sản bị người ta chiếm đoạt, mười tuổi mạo danh thay người khác vào cung, mười lăm tuổi bắt đầu hầu hạ tại điện Phi Vân, bị Tây Lăng Xuyên cười chê tướng mạo tầm thường, có điều sau đó lại được Tây Lăng Xuyên phong thành Chưởng Y, chuyên trách hầu hạ tại cung Ngọc Trì, mãi cho tới tận năm mười chín tuổi rưỡi, chỉ còn nửa năm nữa là có thể xuất cung. Trong chín năm rưỡi hầu hạ trong cung, không điều tiếng gì, hai tháng rưỡi trước thay cung nữ Yên Chi tới hầu hạ tại cung Ngọc Hoa, bị phạt, sau đó đẩy vào Thượng Y Cục làm việc nặng nhọc.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói khiến Hạ Phẩm Dư không khỏi giật mình kinh hãi. Sau khi nghe rõ nội dung, cả người nàng cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt. Nàng ngưng thu dọn bát đũa, quay đầu lại nhìn sang người đứng cạnh bên. Khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú kề ngay sát, tuy làn da hồng hào vì uống hơi nhiều rượu, khóe miệng cong lên mỉm cười, đôi mày thanh tú, cương nghị, có điều ánh mắt hiện rõ nét mỉa mai, chế giễu.
Làm sao mà ngài có thể biết rõ về thân thế, cuộc đời của nàng đến vậy? Ngay cả những việc trước khi vào cung như cha mẹ mất, gia sản bị chiếm đoạt, rồi thay người khác nhập cung ngài cũng biết cả. Còn nữa, không ngờ ngài còn dám gọi thẳng tên úy của Hoàng thượng.
Hạ Phẩm Dư nhìn ngài, thực lòng không hiểu ngài đang muốn làm gì.
“Đang kinh ngạc vì thấy ta gọi trực tiếp tên của Tây Lăng Xuyên và cả chuyện tại sao ta có thể nắm rõ chuyện của ngươi rõ ràng đến vậy đúng không?” Ngài đưa mắt nhìn ra chỗ khác, bật cười lạnh lùng “Cho dù đứng trước mặt Tây Lăng Xuyên ta cũng dám gọi thẳng tên úy của hắn, hẳn cũng chẳng làm gì ta hết cả. Ngươi cho rằng ta có thể tùy tiện để một người lai lịch không rõ ràng vào trong phủ của mình sao? Hơn nữa đó còn là người bên cạnh Tây Lăng Xuyên? Trước khi ta đến chỗ Tây Lăng Xuyên xin người, thì ta đã cho người đi nghe ngóng, điều tra rõ ràng mọi chuyện liên quan đến ngươi. Ngươi vô thân vô thích, không có chút dây mơ rễ má gì, sau này cho dù chết đi cũng gọn gàng, nhanh chóng.”
Thân người nàng khẽ run rẩy, sắc mặt càng lúc càng thêm nhợt nhạt.
Ngài lại bật cười lạnh lùng nói thêm “Mạo danh thay người khác nhập cung là phạm vào tội chết. Ngươi nói xem, có phải ta đã cứu ngươi một mạng?”
“Đa tạ Hầu gia tha mạng.” Nàng nhanh chóng quỳ xuống trước mặt ngài.
Tư Hành Phong nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân mình, không biết có phải vì men rượu không mà tâm trạng của ngài lúc này rất tốt. Ngài ngồi xuống, đưa tay nâng cằm của Hạ Phẩm Dư, dung mạo bình thường như vậy, thế nhưng lại để lộ ra khí chất thanh tao, thảo nào Tây Lăng Xuyên lại cảm thấy nàng có tác dụng 'nhắc nhở'. Ngài lại bật cười một tiếng rồi nói “Có biết tại sao hôm nay ta lại kêu ngươi tới Thính Vũ Hiên hầu hạ không?”
Chiếc cằm đang bị nắm chặt, Hạ Phẩm Dư nghiến răng, quay mắt sang phía khác, bình thản lên tiếng “Nô tì không biết.”
“Hay cho câu không biết. Ở bên cạnh Tây Lăng Xuyên mười năm trời mà vẫn còn nguyên vẹn, chẳng qua là mới gặp mặt có hai lần đã khiến cho Cư đại nhân của hoàng triều Kim Bích phải say mê điên đảo, ngươi đích thực là không đơn giản.” Giọng nói lạnh lùng, bàn tay lại càng siết chặt hơn trước.
Nàng khép mi lại, nghiến răng, không dám nhìn ngài, lại càng không dám lên tiếng.
“Nếu ta đem ngươi tặng cho Cư đại nhân thì ngươi có bằng lòng?”
Nghe thấy vậy, nàng bỗng ngây lặng người ra.
Các quan viên đem nô tì xinh đẹp, trẻ trung tặng cho khách quý tới viếng thăm là chuyện rất bình thường, cho dù tặng chính thê thiếp của mình cũng không có gì quái lạ. Thân là nô tì thấp hèn, nàng hoàn toàn không hề có quyền tự chủ. Nàng đâu phải là cái gì, thậm chí còn chẳng xứng làm người hầu kề cận bên ngài, nói thuận tai đoi chút thì là a hoàn giúp việc. Nàng không xinh đẹp, được khen là 'thanh tú' coi như cũng đã được người ta tân bốc quá lời.
Ngài muốn đem nàng tặng cho ai là quyền quyết định của ngài, chỉ là nàng thực sự căm ghét cảm giác bị người ta đẩy qua đẩy lại không khác nào món hàng ngoài chợ.
Hạ Phẩm Dư chau mày, cúi đầu một lúc rồi mới lên tiếng “Phẩm Dư không có suy nghĩ gì hết, tất cả đều do Hầu gia làm chủ.”
“Xem ra, ngươi rất thích được đi theo Cư đại nhân.” Tư Hành Phong nhíu chặt đôi mày, đưa lời mỉa mai.
Nàng mím môi, không nói câu nào.
Ngài lại cười lạnh lùng nói “Hạ Phẩm Dư, nếu ta đã xin ngươi từ chỗ Tây Lăng Xuyên về thì đương nhiên không dễ dàng tha cho ngươi. Kể từ khi cha mẹ ngươi qua đời, một mình đơn độc suốt mấy năm trời, đến nay vẫn có thể bình an vô sự, qua đấy có thể thấy ngươi là người có khả năng nhẫn nhịn giỏi, thậm chí còn vượt qua mức độ chịu đựng của người thường. Điểm này không khác ta là mấy. Ta có thể sống tới tận giây phút này, trở thành một Bình Viễn Hầu gia đứng dưới một người, trên hàng vạn người chính là vì ta có thể nhẫn nhịn những chuyện mà người khác không nhịn được. Ngươi nói xem, người mà ta một lòng muốn giày vò, hành hạ đã chạy mất rồi, nỗi căm hận, oán thán trong lòng biết trút vào đâu đây? Ta phải làm gì?”
Nàng im lặng, nhưng đã thấy ngài tiếp tục nói “Ngươi mang họ Hạ đương nhiên không phải lỗi của ngươi, thế nhưng đáng tiếc ngươi lại biết được quá nhiều chuyện không nên biết, ngươi nói xem, liệu ta có dễ dàng tha cho ngươi?”
Nàng vẫn mím môi không nói gì, nỗi hoảng sợ, hoang mang trong lòng càng lúc căng lớn, nhẫn nhịn một lúc lâu rồi mới lên tiếng ”Hồi bẩm Hầu gia, nô tì thực không biết gì cả. Nô tì chỉ muốn sống một cách an lành, vô sự, ngoài ra không còn mong muốn gì khác.”
“Sống? Ta cầm cự được đến tận lúc này cũng chỉ có một chữ 'sống' mà thôi, nhẫn nhục cầu sinh, đã sống được trọn vẹn sáu năm trời rồi đấy. Cuộc sống nhẫn nhục cầu sinh này, ngươi cũng đã từng trải qua.” Ngài mỉm cười đầy khổ sở, dường như đang tự cười nhạo chính mình, có điều vài giây sau, giọng nói lạnh lùng đã như trước “Hạ Phẩm Dư, ngươi nghe cho kĩ đây, cái mạng này của ngươi là thuộc về ta, ta sẽ không dễ dàng để cho ngươi rời khỏi đây hoặc chết đi, ngươi nhất định phải tiếp tục sống. Nếu ngươi chết đi hoặc bỏ đi, cuộc sống của ta sẽ rất vô vị, rất mất hứng. Cho nên ta cảnh cáo ngươi, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, ta tuyệt đối không phải là người nhân từ. Đối đã với kẻ thù, ta chưa bao giờ mềm lòng, nhất định sẽ dùng thủ đoạn độc ác nhất khiến cho kẻ đó muốn sống chẳng được, muốn chết không xong. Co người thời gian một khắc về tắm rửa sạch sẽ. Ta sẽ chờ ngươi ở biệt viện Thanh Phong. Hôm nay nãy hầu hạ ta cho cẩn thận. Ngươi có thể học theo Hạ Chi Lạc mắng nhiếc ta là kẻ điên, cầm thú, thậm chí là vô nhân tính.” Ngài dí sát mặt vào khuôn mặt nàng, hơi thở ấm nóng phảng phất mùi rượu phả trên da nàng.
Tư Hành Phong mỉm cười, buông bàn tay đang nắm chặt lấy chiếc cằm của nàng ra, đứng dậy rồi rời khỏi Thính Vũ Hiên.
Thân thể cứng đờ của Hạ Phẩm Dư bỗng mềm nhũn, cứ quỳ mãi đấy, lúc này ngay cả sức lực đứng dậy cũng chẳng có.
Nàng biết, họ Hạ này sẽ còn mang lại nhiều phiền phức cho cuộc sống sau này của mình, thế nhưng nàng hoàn toàn không thể ngờ, ngai lại bắt nàng đến hầu hạ ban đêm. Hạ Phẩm Dư cứ tưởng sau lần ấy, ngài sẽ không thèm nhìn nàng lấy một lần.
“Phẩm Dư tỷ, tỷ làm sao thế?” Xảo Nhi bước từ bên ngoài vào, thấy nàng đang ngồi bệt trên mặt đất liền quan tâm hỏi.
Nàng định thần, đứng dậy nói “Không có chuyện gì cả, có lẽ do đứng lâu quá nên chân hơi tê, ta ngồi xuống xoa chân chốc lát, ai ngờ lại thành ngồi bệt xuống thế này.”
Xảo Nhi thở phào nhẹ nhõm “Hầy, chân của muội đã tê từ lâu rồi, từ trước đến giờ muội chưa bao giờ đứng lâu như vậy cả. Tối hôm nay, Hầu gia đung là cao hứng quá. Hiếm khi thấy ngài vui vẻ như vậy, có điều hình như ngài uống không ít rượu, lúc nãy muội thấy bước đi của ngài không vững, Cảnh đại ca định lại gần đỡ mà ngài không chịu.”
Hạ Phẩm Dư cắt ngang lời của Xảo Nhi “Xảo Nhi, mau thu dọn nhanh lên, rồi quay về nghỉ ngơi sớm.”
Nàng vẫn còn suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Vừa rồi, có phải ngài đã say, cho nên mới nói với nàng nhiều chuyện như vậy? Lại còn bảo nàng tới biệt viện Thanh Phong để hầu hạ, có lẽ đây đều là những lời nói sau khi say rượu mà thôi. Biệt viện Thanh Phong, chỉ cần nghi đến chỗ đó thôi là nàng lại thấy rùng mình, sợ hãi.
Xảo Nhi đột nhiên bật cười, đưa tay huých nhẹ vào người nàng “Ấy? Tại sao tỷ phải vội vã thế? Muội biết thừa tỷ tỷ đang vội tới hầu hạ Hầu gia.”
Thân người nàng bỗng cứng đờ lại, trợn tròn mắt nhìn về phía Xảo Nhi, tại sao Xảo Nhi lại biết được chuyện này?
Xảo Nhi lại tiếp tục cười nói “Lúc nãy khi đi ra ngoài, Hầu gia đã đưa lời dặn dò bảo tỷ tỷ đến biệt viện Thanh Phong hầu hạ ngài.”
Sắc mặt của Hạ Phẩm Dư ngày càng trắng bệch, ngài thực sự say rồi sao?
“Phẩm Dư tỷ thẹn thùng rồi. Được rồi, được rồi, muội không cười tỷ nữa là được chứ gì. Mau thu dọn các thứ lại, đi tắm rửa sạch sẽ, nhất định phải để cơ thể thơm phức rồi hãy đến gặp Hầu gia. Hi hi…” Xảo Nhi cong miệng mỉm cười.
Hai bên má Hạ Phẩm Dư bỗng nhiên nóng bừng, bất giác đưa lời mắng Xảo Nhi “Con nha đầu nhiều chuyện!”
Sau khi dọn dẹp chiếc bàn, lau dọn sạch sẽ Thính Vũ Hiên, nàng mới từ từ quay về căn phòng của mình.
Vừa nghi tới việc một lúc nữa phải tới biệt viện Thanh Phong, nàng liền liều mình lấy nước nóng tắm rửa. Sau khi tắm giặt xong xuôi, nàng thay bộ y phục rồi chậm rãi tới biệt viện Thanh Phong.
Lần này, khi quay lại biệt viện Thanh Phong, Hạ Phẩm Dư cảm thấy vô cùng hoảng hốt, sợ hãi.
Cây cỏ hoa lá xào xạc trong làn gió đêm, nàng thấy sao mà khó thích ứng với tiếng động này thế. Phía xa xa, đèn đuốc sáng rực. Rất nhanh, nàng bước tới trước cửa phòng chinh của biệt viện Thanh Phong.
Thời gian một khắc mà Hầu gia định cho nàng đã qua từ lâu. Từ tận đáy lòng, nàng hy vọng lúc này Hầu gia đang say rượu đến độ bất tỉnh nhân sự.
Nàng gõ nhẹ lên cánh cửa, nhưng không ai đáp lời. Đắn đo một lúc, nàng liền đẩy cửa phòng ra. Bên trong là một khoảng tối tĩnh lặng, nàng liền châm đèn, trong phòng trống rỗng, không có một ai. Hạ Phẩm Dư lại bước vào bên trong, cũng chẳng hề thấy bóng dáng của Tư Hành Phong, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ lúc nãy ngài say quá nên nói bừa vậy thôi, là nàng đã suy nghi quá nhiều, đáng lẽ nàng không nên tới đây. Thế nhưng, nếu câu nói đó của Hầu gia là thật, thì nàng không thể tự ý rời khỏi. Huống hồ những người đứng hầu bên ngoài Thính Vũ Hiên điều biết chuyện Hầu gia ra lệnh cho nàng tới đây hầu hạ. Nếu nàng tự ý rời đi, thì sẽ chống lại mệnh lệnh của Hầu gia.
Nhìn chiếc bóng chập chờn của mình in trên tường, nàng lặng lẽ ngời trước chiếc bàn tròn, an phận ngồi đợi Tư Hành Phong tới.
Chỉ là đợi rất lâu mà nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tư Hành Phong đâu cả.
Đêm càng lúc càng khuya, tiết trời càng lúc càng lạnh, nàng xoa hai bàn tay vào nhau, không ngừng vuốt mạnh lên tay áo, hy vọng có thể làm cho người mình ấm hơn một chút. Thế nhưng làm sao có thể dễ dàng chống chọi lại thời tiết giá lạnh ban đêm thế này chứ? Nàng lại không thể vượt quyền leo lên giường ngủ, điều duy nhất có thể làm là ôm lấy thân mình tựa vào bàn, nghỉ ngơi đôi chút.
'Rầm' một tiếng, nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cơn gió lạnh lùa từ bên ngoài vào, thổi mạnh vào người nàng, khiến cả thân người nàng run lên liên tục. Nàng đưa hai tay lên ôm lấy thân người, đứng dậy, đưa tay đóng cửa lại, bất giác nhìn thấy vầng trăng đang treo lên bên góc phía trời tây, bây giờ có lẽ vừa qua giờ Sửu.
Thì ra nàng nghỉ ngơi giây lát mà trời đã qua giờ Sửu.
Nhìn về phía chiếc giường trống, quả nhiên nàng đã suy nghĩ quá nhiều, Hầu gia vì say rượu nên mới nói những lời đó, cho dù không phải là vậy thì có lẽ là đang muốn trừng phạt nàng nhưng chẳng có lí do gì mà thôi. Ai bảo nàng mang họ Hạ? Đợi đến lễ Thanh Minh, nàng phải đến hỏi cha mẹ một câu, liệu có thể đổi họ được không, chỉ e là cha mẹ sẽ tức giận mà nhảy bật ra khỏi mộ mất. Nói đi nói lại đây đều là ý trời sắp đặt cả, không thể nào trốn tránh, nên nàng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Nàng nghiêm mặt nắm chặt bàn tay, thổi tắt đèn rồi rời khỏi biệt viện Thanh Phong.
Trong thư phòng, Tư Hành Phong nằm ngủ gục trên thư án, mãi cho tới khi chiếc áo bông đắp trên người rơi xuống đất, ngài mới tỉnh dậy.
Thấy Cảnh Trung đứng canh ở trước thư án nãy giờ, ngài bất giác cau mày hỏi ”Tại sao ngươi vẫn chưa đi nghỉ?” Vừa nói ngài vừa vuốt dọc thoe cánh tay đang tê dại của mình.
Cảnh Trung mở miệng, định nói điều gì đó lại thôi, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng. Thế nhưng khi mở miệng ra một lần nữa, lời nói mắc nghẹn ở cổ họng, liên tục như vậy mấy lần, sau cùng, đành im lặng không nói gì thêm.
Tư Hành Phong thấy vậy bất giác nhiếu mày hỏi “Có điều gì thì cứ nói. Muốn nói nhưng lại không nói ra, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?”
“Dạ có.” Cảnh Trung không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, liền lên tiếng “Phẩm cô nương… hình như đã đợi ở biệt viện Thanh Phong rất lâu rồi…”
Tư Hành Phong nghe vậy, cau chặt đôi mày, lạnh lùng lên tiếng “Ả cũng nghe lời quá nhỉ? Đã tới đó bao lâu rồi? Bây giờ đã rời khỏi chưa?”
“Cô nương ở đó mãi tới tận giờ Sửu, vừa mới rời đi thôi!” Cảnh Trung đáp.
“Bây giờ là giờ gì rồi?”
“Giờ Dần một khắc”
“Ngươi vẫn luôn đứng canh ở đây sao?”
“Dạ…”
“Xem ra ngươi cũng rất để tâm đến ả đấy chứ?” Tư Hành Phong lại lạnh lùng mỉa mai, vừa nhìn qua đã đoán biết được tâm tư của Cảnh Trung.
Cảnh Trung lập tức quỳ xuống, khuôn mặt ửng đỏ đáp “Hầu gia, ngài hiểu lầm rồi, thuộc hạ tuyệt đối không dám có ý đó.”
Tư Hành Phong phẩy tay rồi nói “Mau đứng dậy đi, đừng có động một tí là quỳ xuống thế. Ta đã nói với ngươi và Quan Quần bao nhiêu lần rồi, những lúc hai ngươi ở cùng với ta không cần phải giữa nhiều lễ tiết, nam nhi đầu gối giá ngàn vàng*. Huống hồ, ta vẫn chưa trách tội ngươi, ả ở trong cung suốt mười năm trời mà vẫn có thể bình an vô sự, Cư Viên Tu mới chỉ gặp có hai lần đã hết lòng nhung nhớ, người phụ nữ này đích thực không đơn giản. Nếu ngươi vẫn còn áy náy chuyện ở Bách Hoa Đường thì không cần thiết, nói cho cùng thì người gây chuyện cũng là ta. Đây là việc của ta.”
*Ý nói đàn ông con trai không thể tùy tiện quỳ gối.
Cảnh Trung liền đứng dậy, nói “Thuộc hạ hiểu rồi!”
“Đến bao giờ thì Quan Quần mới quay về?” Tư Hành Phong lại hỏi.
“Dạ sắp rồi, chỉ vài ngày nữa là sẽ về tới phủ. Lúc chiều muộn, thuộc hạ nhận được tin tức của huynh ấy, người mà Hầu gia muốn tìm đã tìm được rồi. Người này do làm ăn lụn bại nên cơ nghiệp chế tác ngọc sụp đổ, để trốn nợ, đã đem theo người nhà chạy về nương tựa đại ca chuyên khai thác vàng tại huyện Ngọc Bi.
Vài năm trước, dưới sự trợ giúp của đại ca, người này đã lập được một xưởng khai thác khoáng sản ở vùng ven đô, nhưng mãi chẳng thành công được. Vào khoảng tháng ba năm trước, xưởng của họ đào được mỏ vàng, còn đại ca của người này một hôm uống rượu say, ban đêm đột ngột qua đời, cho nên tất cả gia sản đều thuộc sở hữu của người này. Sau đó việc làm ăn ngày càng lớn, năm ngoái lại chuyển vào kinh thành Kim Bích, mở mấy tiệm vàng, nạp thêm bốn tiểu thiếp nữa để duy trì nhang khói, thế nhưng vẫn chỉ có mỗi một người con gái.”
Tư Hành Phong nghe xong, liền rút tờ giấy từ trong ngăn kéo ra, lật giở từng tờ một. Trên những tờ giấy này có viết rất nhiều cái tên được gạch bằng mực đỏ, chỉ có điều ở trang cuối cùng, vẫn còn mấy cái tên chưa bị gạch.
Chỉ có đúng một người con gái? Là do đã làm quá nhiều chuyện thất đức, bỉ ổi cho nên mới bị báo ứng. Ông trời đã định sẵn tên súc sinh này phải tuyệt tử tuyệt tôn. Thảo nào mà bao năm nay ngài mới tìm thấy, thì ra lẩn về huyện Ngọc Bi đào vàng, xưởng chế tác ngọc sụp đổ giờ lại có tiệm vàng? Ngài nhất định phải khiến tên súc sinh này mất hết tất cả.
Cảnh Trung liền nói “Thuộc hạ chờ lệnh của Hầu gia bất cứ lúc nào.”
Ngài liền xua tay “Cảnh Trung, ngươi nên quay về phòng nghỉ sớm đi, ta cho phép ngươi được nghỉ sáng ngày mai.”
“Đa tạ Hầu gia.” Cảnh Trung hành lễ rồi lui ra khỏi thư phòng.
Tư Hành Phong đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ, nhìn về vầng trăng tròn chênh chếch bên phía Tây, lẩm bẩm một mình “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, cơn ác mộng của ta rốt cuộc sắp sửa kết thúc rồi…”