Tiếng gió bên ngoài, cùng tiếng mưa rơi trên mái nhà, trên cành cây ngọn cỏ, trên cánh hoa chớm nở, tạo thành những thanh sắc vui tai, khiến Hạ Phẩm Dư không thể ngủ nổi.
Nàng khoác một tấm áo mỏng, bước lại gần cửa sổ, vén rèm, đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Trong màn đêm đen tối, cơm mưa càng lúc càng mau hạ, mịt mùng, mơ màng, cây cỏ lá hoa rung rinh, không ngừng nương theo làn gió ngả bóng, in trên bờ tường, bóng hình chập chờn, léo lắt.
Nàng ngước mắt nhìn những giọt mưa lách ta lách tách chảy từ trên mái nhà xuống, chẳng khác nào giọt lệ tinh khiết của thượng đế ban xuống nhân gian. Đôi môi xinh xắn của nàng khẽ cong lên để lộ ra nụ cười ấm áp, dịu dàng. Không để tâm đến cái lạnh của đêm xuân, nàng đưa tay hứng lấy những giọt mưa sáng trong, lấp lánh như đá quý. Cảm giác lạnh giá trên lòng bàn tay khiến Hạ phẩm Dư nhất thời hoang mang thu tay lại, khi bất giác nhận ra sự ấu trĩ, trẻ con của mình, nàng liền đóng cửa sổ lại.
Đứng trước chiếc bàn nhỏ, Hạ Phẩm Dư nhìn chăm chăm vào bức tranh vẫn chưa hoàn thành, nhẹ mím chặt đôi môi. Sau lần mạo hiểm, đội trận tuyết lớn, ra khỏi cung mua mực rồi bất cẩn làm đổ đó, nàng vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Nàng từng nhiều lần nhờ vả các công công khác lúc ra ngoài hành sự, tiện đường nghe ngóng xem ngoại trừ Tụ Mặc Hiên, trong kinh thành Vân Hổ, có cửa tiệm nào khác bán loại mực này không? Thế nhưng tất cả đều chỉ có một câu trả lời, hết hàng, muốn có phải chờ một vài tháng nữa.
Mang theo tâm trạng tiếc nuối, nàng khẽ cuộn bức tranh lại đem cất vào một góc.
Vẫn không thể nào chợp mắt, Hạ Phẩm Dư ngồi dậy, bước tới bên thư án, cầm bút, mài mực, tùy ý viết lên giấy dòng thơ:
“Mưa bụi ướt áo chưa từng gặp
Hoa rơi khắp đất vẫn im lìm.”
Dần dần, nàng cảm thấy toàn thân giá rét, khẽ hít sâu một hơi, nàng xoa hai bàn tay vào nhau, bất giác đưa mắt nhìn qua chiếc lò sưởi được ban tặng trước đó. Đúng như những gì đã nghĩ, những người có địa vị thấp hèn như nàng không có tư cách sử dụng những đồ vật quý giá nhường này. Và chẳng phải giờ nàng chỉ có thể đặt nó ở một góc phòng làm vật trang trí thôi sao?
Đứng dậy, Hạ Phẩm Dư định thổi tắt nến đi nghỉ sớm bỗng nghe thấy tiếng gọi cửa gấp gáp.
Muộn thế này rồi, là ai tới đây tìm nàng thế chứ?
Nàng cau chặt đôi mày, khoác chiếc áo ngoài vào, đi ra mở cửa. Khoảng khắc cửa phòng mở ra, gió đêm lạnh lùng thổi vù vù vào bên trong phòng, tuy rằng trong gió có mang theo hương thơm dịu nhẹ, thanh nhã, thế nhưng nàng vẫn không khỏi rùng mình vì lạnh.
“Phẩm Dư tỷ...” Giọng nói ai oán mà gấp áp hòa cùng tiếng gió, tiếng mưa truyền vào bên tai.
“Yên Chi?” Hạ Phẩm Dư ngây người nhìn thân hình ướt đẫm nước mưa bên ngoài, thấy nàng ta nước mắt đầm đìa, bất giác cau chặt đôi mày. Khó khăn lắm nàng mới có được quãng thời gian an lành, tĩnh mịch, xem ra lại có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi.
“Phẩm Dư tỷ...” Yên Chi gọi nàng, nước mắt lại càng tuôn chảy nhiều hơn.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cứ bình tĩnh vào trong phòng rồi nói sau.” Hạ Phẩm Dư kéo Yên Chi vào phòng, rồi đóng cửa lại. Nàng lấy ra một chiếc khăn khô, sạch sẽ đưa cho Yên Chi.
Thế nhưng Yên Chi đẩy chiếc khăn ra, đột nhiên nắm lấy bàn tay của nàng. Lúc bàn tay lạnh giá của Yên Chi chạm tới cơ thể, Hạ Phẩm Dư không khỏi rùng mình, giống như thể nàng đang chạm vào một dòng nước giá băng. Cảm giác cực kì không thoải mái khiến Hạ Phẩm Dư nhanh chóng rút tay lại, nghiêm nghị hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Phẩm Dư tỷ, tỷ hãy cứu lấy Yên Chi. Yê Chi không muốn chết đâu...” Yên Chi đã khóc đến mức thương cảm.
“Muội mau thay y phục ướt ra rồi nói tiếp.” Hạ Phẩm Dư vừa nghe thấy chữ 'chết' liền ngắt lời Yên Chi. Nếu Yên Chi không thay y phục ướt ra, chỉ riêng tiết trời lạnh giá đầu xuân này, cũng chẳng tốt lành hơn cái chết là bao.
Hạ Phẩm Dư ghét nhất là nghe thấy từ 'chết', đời người ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn có mấy chục năm, chưa biết liệu có kiếp sau hay không? Vậy mà... Muốn sống? Hà tất phải nhắc đến chữ 'chết'?
Yên Chi chìm trong im lặng, run rẩy thay bộ y phục, thế nhưng nước mắt lại bất giác tuôn trào khỏi mi, khóc thành tiếng rồi nghẹn ngào nói “Ngày mai Yên Chi... sẽ phải đi trực đêm ở điện Ngọc Hoa...”
Điện Ngọc Hoa? Vừa nghe thấy ba chữ 'điện Ngọc Hoa', Hạ Phẩm Dư bất giác hít một hơi thật sâu, trong lòng âm thầm cảm thấy tiếc nuối.
Trong cấm cung của kinh thành Vân Hổ, không một ai biết được hàm ý của ba chữ 'điện Ngọc Hoa'. Lúc này, ba chữ ấy lại càng trở thành cơn ác mộng đáng sợ đối với tất cả các cung nữ. Mấy năm trước, khi một người đàn ông tuyệt sắc được đưa đến đây, điện Ngọc Hoa không còn đơn giản mang nghĩa là điện thừa ân như trước nữa.
Cứ vào buổi sáng mùng sáu hàng tháng, đối với tất cả những cung nữ trực tại điện Ngọc Hoa trong buổi đêm hôm trước mà nói, ánh nắng ngày hôm đó dù có xán lạn, ấm áp đến đâu, cũng có khả năng là tia nắng cuối cùng của cuộc đời mình.
Điện Ngọc Hoa? Người đàn ông tuyệt sắc, Bình Viễn Hầu gia...
Hạ Phẩm Dư lại hít một hơi sâu, ngước mắt bình thản nói “Yên Chi, tỷ xin lỗi, chỉ bảy tháng nữa tỷ xuất cung rồi.”
Hạ Phẩm Dư vừa nói dứt câu, sắc mặt Yên Chi tức thì trắng bệch, cắt không còn một giọt máu, hai hàng mi chan đầy nước mắt, từ từ thuận theo gò má rơi xuống...
“Không...” Yên Chi không dám tin vào tai mình nhìn về phía Hạ Phẩm Dư, bản thân nàng còn chưa lên tiếng thỉnh cầu đã bị người ta từ chối. Nàng không khỏi chìm trong hoang mang, cùng lúc đôi tay lạnh như băng lại níu lấy y phục của Hạ Phẩm Dư, vội vã cầu khẩn ”Phẩm Dư tỷ, Yên Chi biết Phẩm Dư tỷ chỉ còn bảy tháng nữa sẽ được xuất cung, thế nhưng nếu lần này Phẩm Dư tỷ không chịu giúp Yên Chi thì sẽ chẳng còn ai có thể giúp đỡ Yên Chi nữa. Nếu chỉ là đi hầu hạ Hoàng thượng và các vị nương nương thì thôi cũng đành, thế nhưng ngày mai, người ở trong điện Ngọc Hoa lại là Bình Viễn Hầu. Hoa Quý phi trước nay chưa bao giờ tha cho bất cứ người phụ nữ nào có thể bình an ra khỏi đó, không một ai có thể rút lui an toàn. Cúc Hương tỷ đã phát điên, Hương Liên thì vừa mù, vừa điếc, vừa tàn phế, Thược Dược trực trong điện Ngọc Hoa vào mùng năm tháng trước đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh... Yên Chi không muốn chết, không muốn giống như bọn họ, Phẩm Dư tỷ...”
Hai bàn tay của Yên Chi càng lúc càng nắm chặt hơn. Thế nhưng Phẩm Dư vẫn bình thản như không liếc nhìn nàng.
Yên Chi không muốn chết, vậy có ai muốn chết chứ?
Hạ Phẩm Dư nở nụ cười lạnh nhạt, đẩy mạnh đôi tay đang nắm chặt lấy y phục của mình ra, quay người cúi đầu, tập trung thu dọn bút, giấy, nghiên mực đặt trên bàn lúc nãy.
Bỗng, chiếc áo khoác bên ngoài của Hạ Phẩm Dư rơi xuống, nàng than dài chán nản, dừng tay, quay đầu nhìn yên Chi đang quỳ duới chân mình, khóc lóc thảm thương “Phẩm Dư tỷ, coi như Yên Chi cầu xin tỷ đấy, cầu xin tỷ hãy cứu lấy Yên Chi. Yên Chi không muốn chết mà cũng không thể chết được, trong nhà Yên Chi vẫn còn mẫu thân ốm yếu bệnh tật. Nếu Yên Chi chết đi, mẫu thân chẳng thể nào sống tiếp. Phẩm Dư tỷ, coi như tỷ tỷ thương hạ cho muội đi mà, ngoại trừ tỷ ra, không còn ai có thể ra khỏi nơi đó an toàn vô sự. Nếu lần này tỷ tỷ chịu giúp Yên Chi, kiếp này cả kiếp sau nữa, Yên Chi xin làm trâu làm ngựa báo đáp cho tỷ tỷ. Phẩm Dư tỷ...”
Chỉ duy nhất nàng mới có thể giúp được Yên Chi?
Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn về phía Yên Chi đang khẩn thiết cầu cạnh mình phía trước, tướng mạo nàng ta xinh đẹp, lại lanh lợi đáng yêu, có thể được chọn tới hầu hạ tại điện Ngọc Hoa đương nhiên không thể dưới mức này được. Còn nhớ một ngày của nhiều năm về trứoc khi nàng vẫn còn hầu hạ việc ăn uống, đi lại, nghỉ ngơi cho Hoàng thượng tại điện Phi Vân, Hoàng thượng có nói một câu “Thượng cung sắp xếp thế này, chắc hẳn muốn dùng ngươi để nhắc nhở quả nhân đây.”
Sau khi nghe được câu nói này của Hoàng thượng, bản thân nàng không cần phải giống như những cung nữ khác, lo lắng, sợ hãi sống từng ngày. Thi thoảng Hoàng thượng chỉ giữ lại nàng ở trong điện để hầu hạ đèn đuốc, nhưng tuyệt đối chưa từng có ý định lâm hạnh, sủng ái. Bởi tướng mạo nàng bình thường, có thể bình an sống trong chốn cung đình long tranh hổ đấu, nguy hiểm trùng trùng đến tận lúc này, nàng thực sự cảm tạ cha mẹ vô cùng, bởi đã ban cho nàng một tướng mạo bình thường đến mức này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Phẩm Dư bất giác rùng mình, lặng nhìn Yên Chi đang quỳ trước mặt, không chút động lòng, vẫn bình thản, lạnh lùng nói một câu tương tự “Tỷ chỉ còn bảy tháng nữa là có thể xuất cung.”
“Không, Phẩm Dư tỷ...hu hu... hu hu...” Yên Chi khóc lóc thảm thiết, lắc đầu lên tục, lại nhìn vẻ lạnh nhạt, thản nhiên của Hạ Phẩm Dư, trong nỗi tuyệt vọng khốn cùng, nàng bất giác đứng dậy, ảo não lên tiếng “Được lắm! Nếu Phẩm Dư tỷ có thể vô tình, lạnh lùng đến mức này, vậy thì, thay vì chịu bị giày vò cho đến chết, chi bằng hôm nay, giây phút này Yên Chi chết ngay tại đâu cho xong.” Nói rồi, nàng liền đâm đầu thẳng vào bức tường phía trước.
Hạ Phẩm Dư không ngờ Yên Chi lại có hành động thiếu suy nghĩ đến vậy, bất giác thét lớn “Không được đâu! Yên Chi.”
May mà, Hạ Phẩm Dư kịp thời kéo lại, trán của Yên Chi mớ chỉ bị trầy xước đôi chút, sưng tấy ửng đỏ. Hạ Phẩm Dư lặng lẽ lấy thuốc bôi lên vết thương cho Yên Chi và Yên Chi cũng không nhắc tới chuyện phải trực đêm tại điện Ngọc Hoa nữa, chỉ lặng lẽ khóc mà thôi.
Sau khi bôi thuốc vào vết thương, Hạ Phẩm Dư thu dọn mọi thứ gọn gàng, một lúc lâu sau mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí “Ngoại trừ muội ra, ngày mai còn ai trực đêm ở đó nữa?”
Yên Chi nức nở, sau khi nghe thấy câu nói này củ Hạ Phẩm Dư, đôi mắt vốn đã thất thần, ảm đạm, sầu héo, lại sáng chói lên niềm hy vọng, lập tức đáp “Hàm Yên, ngoài muội ra vẫn còn Hàm Yên. Phẩm Dư tỷ, phải chăng tỷ đồng ý...”
Yên Chi còn chưa kịp nói hết câu, Hạ Phẩm Dư đã cắt ngang lời nàng “Đầu của muội bị thương rồi, ngày mai đương nhiên không thể đến điện Ngọc Hoa hầu hạ trực đêm được nữa, lúc này đến đến lượt ai tới trực thì thượng nghi sẽ tự sắp xếp thôi. Cũng muộn rồi, muội mau quay về nghỉ sớm đi.”
Yên Chi lau khô nước mắt, đáp lại một tiếng “Cảm ơn Phẩm Dư tỷ.”
Hạ Phẩm Dư không nhìn Yên Chi , bình thản nói “Muội không cần phải cảm ơn ta, mau quay về đi.”
Yên Chi nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy ra về.