- Bích Dao, qua đây ăn nào!
Người hắn gọi không phải nàng nhưng nàng lại như bị mê hoặc đi tới bên hắn, thời gian như ngừng lại giây phút này. Bỗng chốc cảnh vật thay đổi, hắn bây giờ vận hắc y đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí tiến tới bóp cổ nàng:
- Trả Bích Dao lại cho ta, trả ta....trả ta....
Hai chữ "trả ta" cứ in sâu trong tâm trí nàng. Tiểu Nhã bật dậy:
- Đừng giết ta, ta không biết gì cả!
Một nữ tử vận y phục màu tím tay bưng bát thuốc mở cửa phòng bước vào:
- Cô tỉnh rồi, mau lại uống thuốc đi
- Cô là....U Cơ?
U Cơ đặt bát thuốc xuống bàn:
- Cô biết ta à?
Tiểu Nhã bước xuống giường nhìn xung quanh, nàng nhắm mắt lại một lúc dò xét kí ức của Bích Dao xem thử đây là đâu. Chợt nàng mở mắt sợ hãi nói không nên lời:
- Đây....Đây là Quỷ Vương Tông....
"Phòng này là của Bích Dao, người mặc y phục tím này chính là Dì U Bích Dao"
- Đúng vậy. Thanh Long nói với ta cô vì cứu Quỷ Lệ nên bị thương. Quỷ Lệ vốn đưa cô về thành Du đô trị thương trước nhưng đám người Thanh vân môn đó kì thị Quỷ Lệ nên hắn đưa cô về đây. Uống thuốc đi.
Tiểu Nhã cầm bát thuốc đưa lên miệng vừa uống vừa suy nghĩ
"Cái gì, ta trăm phương nghìn kế tìm cách thoát khỏi đây, cuối cùng lại về lại đây. Lần này thì xong rồi, chết đến nơi rồi"
U Cơ nhìn nàng một lúc, muốn hỏi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Cô quen Quỷ Lệ lúc nào?
Hỏi vậy thì nàng biết trả lời thế nào? Nàng đặt bát thuốc xuống ho khàn vài tiếng vì bị sặc:
- Khụ khụ....Cái đó... Ta quen hắn từ lúc gặp ở đầm lầy tử vong.
U Cơ vẫn còn nghi ngờ, định hỏi tiếp thì Tần Vô Viêm bước vào:
- U Cơ, Thanh Long đại ca tìm cô có việc
U Cơ đáp:
- Ta biết rồi.
Trước khi đi U Cơ còn liếc nhìn nàng một lần. Tần Vô Viêm từ lúc vào phòng tới giờ vẫn luôn nhìn nàng. Nàng cảm thấy khí lạnh bao trùm cả căn phòng. Cuối cùng nàng không nhịn được lên tiếng trước:
- Cái đó.... còn việc gì nữa sao?
Tần Vô Viêm không nói không rằng đột nhiên ra tay hướng mặt nàng. Điều nàng lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Lúc trong bảo tàng lão già Vạn độc môn đã nhìn thấy mặt nàng, nàng biết lão sẽ trốn thoát sau đó bị Tần Vô Viêm đón đầu hút cạn cổ trùng trong người để giải độc. Có lẽ trước khi chết lão già đó đã nói bí mật của nàng cho Tần Vô Viêm để đổi lấy một con đường sống.
Nàng nhanh chóng né được bàn tay hắn rồi đứng dậy, lúc nãy nàng né chiêu đó đã đụng đến vết thương trên vai, vết thương bắt đầu đau nhức. Nàng ôm bả vai nói:
- Tần Vô Viêm, ngươi đừng để sư phụ mình lừa. Bích Dao sao có thể tỉnh lại được.
Tần Vô Viêm khẽ cười:
- Vậy cô tháo mặt nạ đó xuống để ta xem thử diện mạo của cô thế nào là biết ngay
Hắn không ngừng tay mà tiến đến đánh nàng. Nàng giữ tay hắn lại gằn từng chữ:
- Tần! Vô! Viêm!
- Dừng tay!
Người vừa nói là Quỷ Lệ. Tiểu Hôi cũng theo hắn chạy vào bổ nhào lấy mặt Tần Vô Viêm khiến hắn đành buông tay cầm Tiểu Hôi ném lại chỗ Quỷ Lệ. Nàng nhân cơ hội đó chạy ra phía sau Quỷ Lệ chốn.
- Quỷ Lệ, hắn bắt nạt ta
Nàng vờ ủy khuất. Nhìn bộ dáng của Tiểu Nhã, Tần Vô Viêm không nghi ngờ nữa. Bích Dao sao có thể mặt dày như nàng làm nũng với Quỷ Lệ như thế này chứ, xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.