Trong lúc ngồi thiền, nàng rơi vào huyễn cảnh. Một nữ tử vận y phục xanh lam đang đứng quay lưng lại phía nàng:
- Tiểu Nhã, ta chính là cô. Cô chính là ta. Chúng ta là một.
- Cô là ai?
Nữ tử kia quay mặt lại, nàng ta không ai khác chính là Bích Dao. Tiểu Nhã tròn mắt hết sức ngạc nhiên. Còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Bích Dao đã biến thành một luồng sáng màu xanh lam tiến vào cơ thể nàng không lưu lại một dấu vết.
Nàng toát mồ hôi lạnh tỉnh dậy. Chợt nghe tiếng gõ cửa
"Cộc cộc cộc"
Nàng ra mở cửa, người đến là Tần Vô Viêm. Hắn nhìn nàng khẽ cười, không có ác ý.
- Ngươi đến có việc gì?
Tần Vô Viên chắp tay khẽ cúi đầu:
- Ta đến để xin lỗi. Lúc nãy đã mạo phạm cô nương. Mong cô nương lượng thứ.
"Hắn đến chỉ thế thôi ư? Chẳng phải họ vừa đi thăm Bích Dao sao? Chẳng lẽ...."
- Bích Dao vẫn còn ở đó chứ?
- Vẫn còn, vẫn còn. Là ta sơ ý tin lời của sư phụ.
"Ta đang ở đây, thì Bích Dao ở đâu? Kì lạ. Bên trong chắc chắn có chuyện gì đó. Tối ta đến đó thăm dò chút mới được!"
- Xin hỏi, cô nương tên họ là gì? Ở môn phái nào?
- Ta tên Tiểu Nhã. Không ở môn phái nào cả!
- oh
Tần Vô Viêm chỉ oh một cái rồi không nói gì. Nàng nhân cơ hội đuổi khéo:
- Ta còn phải tịnh dưỡng. Nếu không còn gì thì ta đi nghỉ ngơi nhé?
Tần Vô Viêm khẽ cười:
- vậy tại hạ không làm phiền cô nương nghỉ ngơi nữa!
Sau khi Tần Vô Viêm rời đi, nàng ở trong phòng đến tối chờ thời cơ đến chỗ Bích Dao.
Trưa đến, U Cơ có mang thuốc cho nàng.
- Đến giờ uống thuốc rồi!
Tiểu Nhã xuống giường, vừa bưng chén thuốc lên định uống thì bị U Cơ cản lại:
- Đừng uống!
- U Cơ!
Thanh Long từ cửa bước vào nhắc nhở U Cơ.
U Cơ không nhìn hắn, lúng túng cầm chén thuốc của Tiểu Nhã:
- Thuốc nguội rồi, để ta đi hâm nóng lại.
Thanh Long khẽ nhíu mày:
- Không cần đâu! Cô nương, ở đây có quen không?
Tiểu Nhã vừa mở miệng định đáp lại thì chỉ nói được mỗi chữ "ta" đã bị Thanh Long ra tay ném viên thuốc màu đỏ vào miệng. Nàng không chú ý nên thuận thế nuốt xuống.
- khụ khụ....
- Như vậy là được rồi. Không cần đi hâm lại thuốc nữa!
Dứt lời Thanh Long bước ra ngoài, không nói thêm gì nữa. U Cơ nhìn nàng có chút lo lắng, sau đó cũng rời khỏi phòng!
"Chuyện gì thế chứ, hai người này thật kì lạ. Đây giống như tình huống hạ độc trong phim vậy. Không lẽ, họ hạ độc mình ư? Nhưng mình đã làm gi đâu chứ?"
Tối đến, nàng lẻn vào động chỗ lúc trước nàng đi sống lại. Đến cửa động, cẩn thận ngó vào trong, nàng nói một mình:
- Không có người? Thế Tần Vô Viêm nói Bích Dao vẫn ở đây là sao?
Đột nhiên một luồng sáng tím quất mạnh về phía nàng, thân thể đều bị trói, không thoát ra được. Là ai tính kế nàng?
- Ai?
Người vừa ra tay không ai khác chính là U Cơ. Bên cạnh còn có Thanh Long. Thanh Long nói:
- Ngươi đã biết điều mà ngươi không nên biết. Giữ ngươi lại còn có ích gì!
U Cơ đang định ngăn lại thì Quỷ Lệ từ đâu tiến tới cản hắn.
- Ai cho phép ngươi ra tay với nàng ấy?
- Quỷ Lệ, cứu ta.
Thanh Long định nói gì đó nhưng lại thôi. U Cơ thu dây trói lại giải thích:
- Bọn ta thấy có người lạ bước vào nên mới đề phòng. Không có ý muốn hại cô ấy.
Tiểu Nhã nhanh chóng chạy lại chỗ Quỷ Lệ, núp sau lưng hắn. Quỷ Lệ không nói gì nắm tay nàng ra ngoài. Thanh Long dùng thuật truyền âm nói với nàng:
" Ngươi đã trúng đôc của ta, nếu ngươi dám nói chuyện Bích Dao với Quỷ Lệ. Ta sẽ để ngươi thất khứu chảy máu, lục phủ ngũ tạng bị rối rữa mà chết. "
Truyền âm thuật nàt chỉ nàng mới nghe thấy, nàng khẽ giật mình
"Quả nhiên, viên thuốc trưa nãy là độc dược"