“A Dạ.”
Giọng nói nàng khàn giọng, nhưng không thể giúp sức, trong thân thể, bản thân khế ước đang hoàn thành bước cuối cùng, cũng là bước mấu chốt nhất, trong nháy mắt tâm thần khuấy động, thân thể của nàng trong nháy mắt bị kích động, dường như trong lòng không thể hô hấp được.
Thân thể nàng không thể động đậy, nhìn thân thể nho nhỏ nhiễm đầy vết máu cùng tro bụi ngã trên mặt đất kia, lần đầu tiên, đau khổ như vậy, căm hận bản thân mình vô lực.
Ánh mắt nàng nhìn chòng chọc vào thân thể nho nhỏ té xuống dường như không một tiếng động đó, lại không thể phát ra âm thanh nào, bên mép không ngừng có máu tràn ra, lưu lại dọc theo cái bớt hồng của nàng, rồi từ từ chảy xuống cổ nàng, trong nháy mắt bị ngọn lửa vàng thiêu nóng bay hơi, chỉ để lại một vết máu khô màu đỏ sậm, cùng cái bớt hòa lẫn vào nhau, dường như không nhận rõ dấu vết.
Sắc mặt nàng bỗng chốc biến đổi không màu, trắng bệt như tuyết.
A Dạ, hài tử kì lạ kia, hài tử trầm mặc mà kiêu ngạo kia, hài tử đơn thuần mà trưởng thành sớm kia, sau khi nàng sống lại, là hài tử lần đầu tiên dành cho nàng sự ấm áp…
Trong mắt nàng càng thêm đỏ hơn, trợn to hai mắt, dường như chảy ra huyết lệ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân đã từng ngông cuồng cùng tàn khốc lãnh ngạo và ngang ngạnh, cũng sẽ có một ngày, vì một hài tử mới quen biết mấy ngày mà trở nên bi thương và phẫn nộ.
“Phượng Trường Duyệt, có trời chứng kiến, ta cùng ngài, từ đây mạch máu tương liên, cùng nhau sống chết.”
Giọng nói kia lần nữa vang lên từ đáy lòng, đem toàn bộ ngũ thức của Phượng Trường Duyệt đóng kín, khiến cho nàng phải toàn tâm toàn ý hoàn thành khế ước. Lúc này nàng mới phát hiện, trước mắt xuất hiện một con ma thú.
Cả người trắng như tuyết, đầu sư tử thân báo, khí thế hồn nhiên, một đôi mắt màu vàng óng chói mắt tựa như ánh mặt trời, nhưng không khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Phượng Trường Duyệt nhanh chóng tìm kiếm ký ức trong đầu, nhưng trong ký ức chưa từng thấy ma thú nào như vậy.
Cho dù toàn bộ sách về ma thú cũng không có ghi chép.
Thế nhưng trong lòng Phượng Trường Duyệt biết rõ, ma thú này tuyệt đối không phải đẳng cấp bình thường, nàng rõ ràng cảm nhận được khí tức cực kỳ cường hãn giống như đến từ viễn cổ.
“Ầm.”
Đạo kình phong kia đem Hiên Viên Dạ đánh bay, thẳng tắp đánh vào bên trên vách núi phía trên Phượng Trường Duyệt, trong nháy mắt một cái lỗ thủng to xuất hiện, tảng đá bốn phía bắn tóe vỡ vụn.
Thân thể Hiên Viên Dạ ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
Tư Mã Dương một kích thành công, rên lạnh một tiếng: Muốn đấu cùng hắn, muốn chết.
Hắn không lãng phí thời gian nữa, lắc người một cái, đã đến được cửa sơn động.
Lúc này ngọn lửa màu vàng trong hang núi không ngừng nhảy lên, nhiệt độ cực cao. Cho dù là hắn, trong nháy mắt tiến vào trong cũng sợ hết hồn.
Lửa này…
Thiên đường hỏa.
Đôi mắt già nua vẩn đục của hắn lập tức phát sáng, khuôn mặt vốn mấy phần thanh cao biểu hiện tham lam trong thật buồn nôn.
Quá tốt rồi. Quá tốt rồi.
Lại là Thiên đường hỏa.
Vốn chỉ là một con thần thú, ai ai cũng muốn, thế mà còn phối hợp thêm cả Thiên đường hỏa.
Đây đúng là vận may ngất trời.
Hắn có thể tưởng tượng ra thăng chức ngày sau sẽ rất nhanh.
Hắn bị Thiên đường hỏa gây chấn động không ngớt, một lát sau thoảng qua mở ra tâm tình, nhìn kỹ lại mới phát hiện, bên trong dường như có…
Một người?
Trong lòng hắn sinh nghi, Thiên đường hỏa này uy lực cực lớn, hơi tới gần đã cảm thấy nóng rực không chịu nổi, làm sao có thể có người chịu đựng thiêu đốt ở bên trong?
Vậy mà lúc này đầu óc hắn đã bị làm cho choáng váng, đầu đầy suy nghĩ sau khi tới đây sẽ lấy được thứ tốt, chưa từng nghĩ tới năng lực của mình có thể lấy được thần thú cùng Thiên đường hỏa bên trong hay không.
Ngàn năm Thiên đường hỏa chưa từng hiện thế, tuy rằng nghe nói nó rất lợi hại, nhưng Tư Mã Dương cũng không có để trong lòng.
Lấy năng lực linh hoàng tám sao của hắn, còn không bắt được Thiên đường hỏa sao?
Hắn cười khẩy, trong tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm đen cực kỳ lạnh giá.
Huyền Băng hắc kiếm này, là đòn sát thủ của hắn, nếu phát huy đầy đủ thì thậm chí có thể phát huy ra năng lượng linh bảo Địa cấp.
Thiên địa huyền hoàng, là vì phân biệt đẳng cấp.
Hai tay hắn cầm thật chặt hắc kiếm, giơ lên kém, chém về phía ngọn lửa màu vàng.
Phượng Trường Duyệt có thể cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, nhưng không cách nào tỉnh lại, cuối cùng nghĩ đến thân thể nho nhỏ của Hiên Viên Dạ, trong lòng lửa cháy bừng bừng dường như thiêu đốt.
Hắc kiếm vung lên, thậm chí không gian chung quanh còn mơ hồ chập chờn.
Đòn đánh này, dường như là chém nứt ra. Có thể tưởng tượng được uy lực của nó.
Nếu là rơi vào trên người Phượng Trường Duyệt, khế ước mấu chốt nhất bị đứt đoạn, lần này bị trọng thương, chắc chắn phải chết.
Khóe miệng Tự Mã Dương nổi lên nụ cười đắc ý, ánh kiếm lấp lóe, chém xuống một kiếm.
…
“Ca.”
Một tiếng vỡ nát nhẹ nhàng vang lên.
Tư Mã Dương lại nghe thấy, hắn từ từ ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ không thể tin được, khiếp sợ không thôi, cuối cùng trở nên vô cùng hoảng sợ.
Mặt trên hắc kiếm, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện vài vết nứt nho nhỏ.
Cả người hắn run rẩy, sợ hãi không ngớt. Đây là cảnh giới cỡ nào, lại có thể dễ dàng đánh nát hắc kiếm của hắn.
Ý thức hắn không ổn định, ngay lập tức muốn bỏ trốn.
Tuy rằng bảo vật mê người, thế nhưng mạng người chỉ có một.
Hắn lập tức xoay người.
Chính vào thời khắc này, khế ước của Phượng Trường Duyệt cũng hoàn thành bước cuối cùng.
Trong nháy mắt, quanh thân Phượng Trường Duyệt rừng rực ánh vàng.
“Khế ước thành công.”
Khế ước giáng lâm, dưới người nàng, rõ ràng hiện lên hào quang màu bạc sáng sủa.
Ở đại lục này, hết thảy người tu hành đều có cơ hội khế ước ma thú bản mệnh. Ở một mức độ nào đó khế ước cùng ma thú, có thể tăng lên sức chiến đấu của người tu hành, bởi vậy có thể tìm được một ma thú cao cấp hợp ý đều được không ít người tu hành cực kỳ coi trọng.
Một tiếng quát khẽ vang lên, bên trong thân thể nàng trong nháy mắt giống như mở ra một cánh cửa, linh lực bất tận điên cuồng cuồn cuộn tràn vào toàn thân nàng, khuấy động thân thể nàng dục hỏa trùng sinh.
“Thương… bái kiến chủ nhân.”
Nàng nghe được trong đầu vang lên giọng nói ma thú kia.
Nhưng nàng chưa kịp đi để ý tới, cảm giác có thể nhúc nhích, nàng lập tức xoay người, cuối cùng cách một tầng ngọn lửa màu vàng nhìn ra phía ngoài.
A Dạ còn ở bên ngoài.
Nhưng mà ánh vào mi mắt nàng là một bóng lưng cao to.
Người đó toàn thân một màu đen, đai lưng bên hông giắc sẵn hắc ngọc, tóc đen thật dài trút xuống, tựa như nước chảy.
Hắn chặn trước mặt nàng, quay lưng về phía nàng, nhưng mà nàng cảm thụ được sóng năng lượng mãnh liệt trong không khí, trong nháy mắt sáng tỏ, là người này cứu nàng.
Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng kia, nhất thời không cách nào nói được.
Sau đó, nàng nghe được một giọng nói lạnh lẽo thấu xương vang lên.
Bản thân nàng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại.
Người đó hơi nghiêng người, giọng nói ưu nhã trầm thấp mà thanh nhã tựa như đàn vi-ô-lông.
“Cố gắng sống tốt, chờ ta.”
Từng chữ gõ vào đáy lòng nàng, chấn động mà không hề có một tiếng động.