Phượng Trường Duyệt không nhúc nhích.
Nàng không thích người khác tới gần, thế nhưng hiện tại nam nhân này vô cùng nguy hiểm, mặc dù coi như hắn giúp nàng, thế nhưng không biết rõ hắn, nàng vẫn có thói quen hơi cảnh giác.
Trước mặt cường giả tuyệt đối mọi khôn vặt đều là tự tìm đường chết.
Hơn nữa… Nàng hiển nhiên bất ngờ cũng không căm ghét nam nhân kỳ quái mà xa lạ này.
Nam nhân nhẹ nhàng hôn lên gò má của nàng, đôi mắt luôn luôn lạnh lẽo vô tình không hề hiện lên sát ý mà còn ôn nhu, sau đó nơi cổ họng hắn bỗng dưng lan ra một vị ngọt, trong lồng ngực dấy lên một ngọn lửa bừng bừng.
Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệt, thân thể cũng khẽ run.
Phượng Trường Duyệt cảnh giác ngón tay hơi giật giật.
Nam nhân cảm nhận được cả người nàng căng thẳng, khóe môi khẽ nhếch, hiện ra một độ cong mê người.
Đột nhiên hắn nắm chặt tay nàng, Phượng Trường Duyệt cả kinh, nhưng cảm giác được đột nhiên trong tay có thêm món đồ gì, thời điểm lúc nàng ngây người, nam nhân đã buông nàng ra nàng, đi lùi về phía sau.
“Trong vòng ba thước không được để nam nhân khác tới gần nàng, đây là yêu cầu thứ nhất của ta. Còn lại hai cái… Lúc gặp lại lần sau hãy nói.”
Thân hình hắn chớp lóe, nhanh chóng lùi tới cửa sơn động, biến mất không còn tăm hơi.
Phượng Trường Duyệt không biết mình có phải nhìn lầm hay không, càng cảm thấy thời điểm nam nhân cuối cùng biến mất kia, tựa hồ một góc áo bào đen trở nên hơi trong suốt?
Xác định mãi đến tận người thực sự đi rồi, đột nhiên nàng mới thở phào nhẹ nhõm, giơ lên bàn tay, một viên thuốc màu trắng đang lẳng lặng nằm bên trong.
Nàng không chút do dự, đem viên thuốc cho vào trong miệng Hiên Viên Dạ.
Nàng chăm chú dõi theo hắn, dường như ở trên người hắn muốn nhìn ra được một cái động, chỉ lo bản thân bỏ qua chút biến hóa nào.
A Dạ hắn… Sẽ ổn chứ?
…
Trong rừng cây xanh um, yên tĩnh vô cùng, đột nhiên, không khí hơi gợn sóng, dần dần hiện lên một bóng người màu đen.
Hắn ho khan một cái, thân hình cũng có hơi trong suốt, dường như sắp sửa biến mất.
Đồng thời hình như, trước người của hắn, bỗng một người xuất hiện, quỳ trên mặt đất, giọng nói nghiêm túc, thái độ khẩn thiết.
“Chủ thượng, thân thể người đã không cho phép người còn biến đổi như vậy, có điều chỉ là một nữ nhân, người hà tất…”
“Mặc Tứ, ngươi nhiều lời như vậy lúc nào thế.”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, khiến cho trán nam nhân quỳ trên mặt đất trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
“Thuộc hạ quá phận. Xin chủ thượng trách phạt.”
Nam nhân đang đứng lại cúi đầu ho khan vài tiếng, mới ngẩng đầu lên…
Cũng là nam nhân thần bí vừa nãy cứu Phượng Trường Duyệt.
Mặt mày hắn lúc đó mệt mỏi, dường như rất uể oải.
“Bản quân làm việc, tự có chừng mực. Lần sau tái phạm, tự mình đi đại tù trạch lĩnh phạt đi. Còn nữa…”
Mặt mày hắn thu nhỏ lại, trong mắt phượng tựa như gió nhẹ ngày xuân, mang theo ấm áp, từ tốn nói.
“Từ hôm nay trở đi, nàng là nữ nhân của bản quân. Chờ sự tình đến, bản quân sẽ đưa nàng trở về.”
Trong rừng cây bỗng dưng yên tĩnh một cách chết chóc.
Nam nhân quỳ trên mặt đất kinh ngạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt không thể tin được.
Chủ thượng làm sao vậy? Vì sao lại coi trọng một nữ tử vô dụng mà xấu xí như vậy?
Lấy thân phận chủ thượng, không biết thiếu bao nhiêu nữ tử muốn đòi gặp hắn mà không được, muốn dạng nữ tử nào mà không có?
Mê hoặc, thanh thuần, hiểu lễ nghĩa có tri thức, quyến rũ tự nhiên… Mập mập hay thon gầy, mỗi người mỗi vẻ, đều là chủ thượng liếc mắt nhìn cũng không nhìn tới nhanh chóng phái người đuổi đi rồi.
Mà hiện tại, chủ thượng lại coi trọng một nha đầu xấu đến không thể hơn được nữa?
Cô gái kia mặc dù có ơn cứu giúp đối với chủ thượng, nhưng cũng không đến nỗi khiến chủ thượng nhìn với con mắt khác như vậy.
Huống chi… Chủ thượng còn muốn dắt nàng trở về?
Đúng rồi… Nếu không coi trọng, làm sao đến mức chủ thượng liều lĩnh nguy hiểm lớn như vậy, hiện ra chân linh cứu giúp?
Lần này bọn họ đến đây, vốn là cực kỳ bí mật, thân thể chủ thượng càng…
“Để Mặc Thất dành thời gian, tăng cường phòng vệ, cần phải nhanh chóng tìm ra đồ vật.”
“Vâng.”
Nam nhân thần bí nhắm mắt lại, thân thể càng suy yếu, nhìn giống như nửa trong suốt vậy, lay động ở trong không khí.
Đây vốn là chân linh của hắn, mạnh mẽ rút ra, duy trì thực thể, cực kỳ tiêu hao linh lực. Dù cho có là hắn, cũng phải trả cái giá cực lớn.
Ánh sáng quanh người hắn lóe lên, đột nhiên biến mất.
Mặc Tứ cúi đầu: “Cung tiễn chủ thượng.”
…
Phượng Trường Duyệt ôm Hiên Viên Dạ, lẳng lặng ngồi, đầu hơi buông xuống.
Nàng đã đợi một canh giờ, thế nhưng Hiên Viên Dạ vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì, thân thể tuy rằng không lạnh đi, nhưng cũng chưa tỉnh lại.
Nàng cố chấp chờ đợi, chờ hắn tỉnh lại.
Không biết tại sao, nàng tin tưởng nam nhân thần bí không biết tên kia.
“Khụ khụ…”
Đột nhiên, một trận ho khan vang lên, khiến Phượng Trường Duyệt đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn về Hiên Viên Dạ trong lồng ngực nàng.
“A Dạ. Đệ tỉnh rồi.”
Nàng tuy rằng cao hứng, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng, sợ làm A Dạ sợ hãi, ánh mắt cũng nhìn hắn chăm chú.
Lại là vài tiếng ho khan suy yếu, mắt Hiên Viên Dạ rốt cuộc từ từ mở ra, vừa mở mắt ra, nhìn thấy chính là Phượng Trường Duyệt.
Ánh mắt nàng còn mang theo tơ máu màu đỏ, nhưng mà một khắc hắn tỉnh lại đó, rõ ràng nàng bùng nổ kinh hỉ rất lớn.
Trong lòng hắn lại ấm áp, nhưng trên mặt vẫn không có vẻ mặt gì như cũ.
“Ta không có chuyện gì.”
Phượng Trường Duyệt nghe thấy giọng nói non nớt mà lạnh nhạt của hắn, tuy rằng suy yếu, nhưng cũng khiến nàng yên tâm không ít.
“Chúng ta nhanh chóng trở về, tỷ nghĩ cách giúp đệ chữa thương.”
Phượng Trường Duyệt nói trầm thấp, không có tâm tình gì, cũng không nhìn ra một điểm lúc trước nàng đã từng vì hắn lòng như lửa đốt.
Hiên Viên Dạ cũng không nói toạc ra, hai người dường như tạo thành một loại hiểu ngầm, đối với chuyện vừa nãy đã xảy ra đều có ý định tránh né.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, liền dọc theo đường xuống núi, trở về Phượng gia.
…
“Tam tiểu thư. Ngài trở về rồi.”
Phượng Trường vừa về tới chỗ ở của mình, liền nhìn thấy trước cửa, một mặt Phượng Thương lo lắng chờ đợi nàng.
Phượng Trường Duyệt đi lên phía trước, khẽ cau mày.
Không đợi nàng mở miệng, lập tức Phượng Thương liền tiến lên một bước, lo lắng nói rằng:
“Tam tiểu thư, ngài đi đâu? Lại biến mất ba ngày ba đêm. Tỷ thí gia tộc đã bắt đầu rồi. Gia chủ khắp nơi phái người tìm ngài đấy.”
Phượng Trường Duyệt cau mày, bất ngờ lần này, đã ba ngày rồi sao?
“Tam tiểu thư, ngài… Ngài vẫn nên mau tìm một chỗ trốn đi.”
Phượng Trường Duyệt nhíu mày: “Tại sao?”
Phượng Thương nóng lòng không thôi, nhìn khuôn mặt non nớt kia, cũng không biết nên nói nàng ngây thơ hay là nghé con mới sinh không sợ cọp đây.
“Tam tiểu thư…” Phượng Thương hít sâu một hơi, nói rất nhanh, rất gấp, “Lúc trước ngài ở Quý gia cùng Quý Minh Thành cá cược, nói muốn trong cuộc tỷ thí gia tộc phân cao thấp, thực sự quá kích động. Thiên phú Quý Minh Thành tuyệt hảo, ta nghe nói có cao nhân chỉ điểm phía sau, nói không chắc mấy ngày đã sớm đột phá… Lấy thực lực của ngài, cùng hắn chính diện tiến hành chiến đấu thực sự không thích hợp…”
Mặt hắn lập tức già nua hơn rất nhiều, giọng nói run rẩy: “Trước đây ngài si ngốc ngơ ngác, tuy rằng đôi mắt trầm tĩnh, nhưng cũng có nguy hiểm đến tính mạng, có thể an ổn một đời vượt qua… Ngài là huyết mạch duy nhất của thiếu gia, tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy. Ta đã an bài xong rồi, ngài đi ra ngoài từ hậu môn, sẽ có người tiếp ứng, hiện tỷ thí gia tộc chỉ mới vừa bắt đầu thôi, chỉ cần một hồi kéo dài, đủ thời gian cho ngài trốn đi… Xin ngài…”
“Thương thúc.”
Phượng Trường Duyệt ngắt lời hắn, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, nhướng mày cười.
“Ta biết là ngài vì tốt cho ta, sợ ta nói toạc ra khiến càng nhiều người ghi hận hơn, vì thế mà chưa từng nhìn ta một chút. Thế nhưng lần này, ta sẽ không bỏ trốn.”
Phượng Thương chấn động nhìn nàng không nói gì, trong mắt bị sự kiên định kia đánh động.
“Ta không chỉ không trốn chạy, vào hôm nay còn có thể, đem toàn bộ sỉ nhục chịu đựng trước đây đòi lại từng cái.”