Nhận ra còn có người thứ ba ở đó, mặt Thượng Thiên Tê lập tức đỏ bừng.
Cậu hơi bực mình vì sự không biết giữ chừng mực của Hàn Giang Ngộ, bèn nghiêm mặt hất tay Hàn Giang Ngộ đang đặt trên đùi mình ra, mặc kệ eo và chân đau nhức, lập tức quay về chỗ của mình.
Hàn Giang Ngộ thấy cậu giận, chỉ biết trơ mắt nhìn Thượng Thiên Tê đứng dậy rời khỏi giường mình.
Tâm trạng tốt đẹp lập tức rơi xuống đáy vực, Hàn Giang Ngộ bực bội lườm Vu Phàm đang ngây người ra.
Nếu không có Vu Phàm ở đây phá đám, hôm nay hắn và Tê Tê...!
Xem ra thật sự cần phải tìm nhà ở ngoài trường, dọn ra ngoài sống cùng Tê Tê.
Vu Phàm chạm phải ánh mắt như muốn hỏi tội của Hàn Giang Ngộ, lập tức lùi lại hai bước, giơ hai tay lên đầu, cười gượng hai tiếng, rồi lại vỗ vỗ môi mình, lớn tiếng tự kiểm điểm:
"Đều tại tôi, đều tại cái miệng của tôi, làm phiền hai người tình chàng ý thiếp rồi."
"Nói tôi làm gì mà ngạc nhiên, ha ha, ha ha ha, là tôi chưa trải sự đời thôi."
Tuy nói lời xin lỗi, nhưng trong lòng Vu Phàm lại thầm nghĩ.
Bạn bè đùa giỡn trên giường cũng không phải chuyện gì lạ, lấy bản thân anh ta làm ví dụ, lúc cao hứng, anh ta còn từng tụt quần Liễu Kha, đánh vào mông y.
Thượng Thiên Tê và Hàn Giang Ngộ thì sao, chẳng qua là ngồi trên eo thôi mà, chẳng qua là từ góc độ của anh ta nhìn thì giống như sắp làm chuyện ấy thôi mà? So với anh ta và Liễu Kha, chỉ là trò trẻ con.
Ờ... Vu Phàm vẫn không nhịn được mà gãi đầu.
Không biết nói sao cho đúng, nhưng tổng cảm thấy bầu không khí giữa hai người này sao lại kỳ lạ thế nhỉ?
Mặc dù chỉ nhìn hai cái, Vu Phàm đã có một cảm giác sai lầm, cảm thấy cả cái giường mà hai người đang nằm đều tỏa ra bong bóng màu hồng, hơn nữa, hình ảnh đó không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nóng máu, muốn chảy máu mũi?
Thật sự là làm anh ta muốn mù mắt.
Còn nữa, Hàn Giang Ngộ nhìn Thượng Thiên Tê bằng ánh mắt gì vậy? Giống như chó nhìn thấy xương, hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, Hàn Giang Ngộ có thù oán gì với người ta à?
"Cái đó..."
Vu Phàm gãi đầu, không nhịn được hỏi: "Anh Giang, tôi hỏi cậu nhé."
Hàn Giang Ngộ đang thấy anh ta chướng mắt, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
"Cái đó... Cậu là trai thẳng đúng không?"
Hàn Giang Ngộ nhướn mày, dường như không hiểu tại sao anh ta lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy.
"Không thì là gì?"
"Ồ ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt." Vu Phàm lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Giang Ngộ lại cau mày, nhìn anh ta với vẻ u ám: "Sao anh lại hỏi câu này? Chẳng lẽ anh cong rồi à?"
"Đương nhiên là không!" Vu Phàm lập tức nhảy dựng lên, liên tục phủ nhận.
"Tốt nhất là không," Hàn Giang Ngộ hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói cho anh biết nhé, nếu anh thích con trai, thì mau dọn ra khỏi ký túc xá đi."
"Tôi không thể chấp nhận ở chung một phòng với một thằng con trai thích con trai được."
Vu Phàm bị lời này của hắn kích động, hơi tức giận: "Đậu má, nói như thể trong ký túc xá chúng ta có ai thích con trai không vậy. Tôi cũng không chịu nổi được không?"
Thượng Thiên Tê đã nằm trong chăn, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, sắc đỏ trên mặt và tai hoàn toàn biến mất, mặt mày hơi tái nhợt, mím chặt môi.
Cậu co những ngón tay hơi lạnh lại.
Không may, cậu chính là người thích con trai trong ký túc xá này.
Thích, lại còn là Hàn Giang Ngộ cùng ký túc xá.
Hóa ra Hàn Giang Ngộ khó chấp nhận người đồng tính đến vậy, thậm chí còn không thể ở chung một phòng.
Vậy nếu là cậu thì sao? Hàn Giang Ngộ sẽ coi cậu là ngoại lệ không?
Thượng Thiên Tê không biết câu trả lời, cậu đã chuẩn bị tinh thần để tỏ tình, bây giờ chỉ có thể ép mình không được nghĩ lung tung, dùng những kỷ niệm đẹp đẽ cậu và Hàn Giang Ngộ cùng có để thay thế những suy đoán khiến cậu lo lắng.
Thượng Thiên Tê nhắm mắt lại, tự nhủ với bản thân, không sao đâu.
Hàn Giang Ngộ nhất định sẽ không ghét cậu.
Hàn Giang Ngộ rõ ràng thích cậu như vậy.
Tâm trạng Thượng Thiên Tê vẫn chưa bình tĩnh lại, thì trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay quen thuộc ấm áp chạm vào má cậu, hai ngón tay chụm lại, véo nhẹ vào phần thịt mềm trên má cậu.
Thượng Thiên Tê không mở mắt.
Hàn Giang Ngộ chống tay lên thanh chắn ngang giữa hai giường, thái độ hoàn toàn khác với lúc đối mặt với Vu Phàm, cả người dịu dàng hơn mười độ, cẩn thận thăm dò: "Giận rồi à?"
Thượng Thiên Tê không để ý đến hắn, tiếp tục giả vờ ngủ.
Hàn Giang Ngộ bị cậu phớt lờ cũng không nản lòng, tiếp tục dỗ dành: "Tôi sai rồi được chưa?"
"Tôi đảm bảo, tuyệt đối không có lần sau."
Ừ, không có lần sau.
Tê Tê da mặt mỏng, hơn nữa có người thứ ba ở đây quả thật ảnh hưởng đến bầu không khí, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không chọn làm chuyện này trong ký túc xá nữa.
Hàn Giang Ngộ nằm sấp trên thanh chắn ngang, ghé sát vào mặt Thượng Thiên Tê, ở gần như vậy, làn da mịn màng, sống mũi cao thẳng, thậm chí cả những sợi lông tơ nhỏ trên dái tai của Thượng Thiên Tê đều nhìn rõ ràng.
Hàn Giang Ngộ không nhịn được đưa ngón trỏ ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt hàng mi dày và cong vút của cậu.
"Tê Tê, cậu nói chuyện với tôi đi mà."
Vu Phàm vừa mới chọc giận Hàn Giang Ngộ, nên bây giờ, mặc dù rất muốn cười nhạo Hàn Giang Ngộ bị phớt lờ, nhưng chỉ có thể nhịn.
Liễu Kha bước vào, vừa đúng lúc thấy Hàn Giang Ngộ ghé sát đầu vào Thượng Thiên Tê không biết đang làm gì, y không hề cảm thấy bất ngờ, bình tĩnh đi đến chỗ của mình, Vu Phàm đang nháy mắt với y.
Liễu Kha lập tức trợn trắng mắt, Vu Phàm bị y ghét bỏ, tâm trạng rất khó chịu, lập tức xị mặt xuống, xông lên đánh nhau với Liễu Kha.
Thượng Thiên Tê bị Hàn Giang Ngộ quấy nhiễu không ngừng, cậu trở mình, nằm ngửa mặt lên nhìn Hàn Giang Ngộ.
Hàn Giang Ngộ đang cúi người xuống phía trên cậu, thấy cậu mở mắt, vẻ mặt rõ ràng vui mừng hơn rất nhiều.
"Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi rồi."
Thượng Thiên Tê: "Đi ra."
Hàn Giang Ngộ càng hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống, dùng trán cọ vào trán Thượng Thiên Tê, giống như một chú chó to xác đang làm nũng với chủ nhân của mình.
"Tôi thật sự biết lỗi rồi, Tê Tê, cậu cho tôi một cơ hội sửa sai đi."
"Không thì, cậu đánh tôi cũng được."
Tóc ngắn của hắn hơi cứng, theo động tác cọ đầu, đuôi tóc cọ vào má Thượng Thiên Tê, cử chỉ thân mật khiến Thượng Thiên Tê hơi xao động.
Cơn tức giận tích tụ trong lòng lặng lẽ tan biến.
Cậu luôn không nhịn được mà mềm lòng với Hàn Giang Ngộ.
Hình như từ nhỏ đã như vậy rồi.
Thượng Thiên Tê hòa đồng với tất cả mọi người, nhưng rất khó để thiết lập quan hệ thân thiết với ai đó. Chính sự kiên trì và trước sau như một của Hàn Giang Ngộ đã phá vỡ bức tường dày đặc bao quanh cậu, trở thành ngoại lệ duy nhất.
Luôn bám lấy cậu, dù bị mắng cũng không đi, luôn đứng trước mặt cậu, làm người bảo vệ cậu.
Cứ như vậy, luôn luôn bên cạnh, cùng cậu trải qua xuân hạ thu đông.
Thích Hàn Giang Ngộ, dường như là một chuyện rất tự nhiên.
Hàn Giang Ngộ đưa cánh tay ra, để lộ cẳng tay thon dài rắn chắc, chỉ vào một mảng da nhỏ, giả vờ tố cáo: "Cậu xem, vừa rồi cậu đánh tôi đến đỏ cả tay này, cũng không quan tâm xem tôi có đau không."
Đương nhiên là không đau, nhưng Hàn Giang Ngộ lại cố tình nói dối là đau.
Vì Thượng Thiên Tê chắc chắn sẽ xót xa cho hắn.
Thượng Thiên Tê nhìn chằm chằm vào mảng da hơi đỏ đó một lúc, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, cúi đầu cắn xuống.
Cậu không hề nương tay, Hàn Giang Ngộ nhanh chóng cảm thấy đau, nhưng khi nhìn sang khuôn mặt nghiêng của Thượng Thiên Tê, cơn đau đó bỗng chốc biến thành một cảm giác ngứa ngáy khó tả, như một dòng điện nhỏ, chạy dọc từ cánh tay lên ngực hắn.
Hơi thở Hàn Giang Ngộ trở nên nặng nề hơn, hắn nhìn chằm chằm Thượng Thiên Tê, quên cả cổ tay đang bị cậu cắn.
Như bị ma xui quỷ khiến, hắn cúi người xuống, dùng tay còn lại giữ lấy cằm và cổ Thượng Thiên Tê, buộc cậu hơi nghiêng về phía mình.
Thượng Thiên Tê hơi nới lỏng hàm răng, liếc nhìn hắn, đuôi mắt hơi xếch lên mang theo vẻ quyến rũ.
Hàn Giang Ngộ như bị hút hồn, vô thức tiến sát lại gần Thượng Thiên Tê, hơi thở càng thêm nặng nề.
Hắn cảm thấy, Thượng Thiên Tê thật xinh đẹp, thật hấp dẫn, tỏa ra mùi hương ngọt ngào đặc biệt, ánh mắt nhìn hắn như đang cố ý quyến rũ hắn làm gì đó với cậu.
Cả người Hàn Giang Ngộ dâng lên một cơn khát khô khó chịu, cơn khát đó không chỉ khiến cổ họng hắn khô rát, mà còn xâm chiếm cả hệ thần kinh của hắn.
Muốn làm gì đó quá...
Nhưng, nên làm gì đây?
Thượng Thiên Tê cũng nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn, buông hàm răng đang cắn cổ tay hắn ra: "Hàn Giang Ngộ, cậu sao--ưm--"
Thượng Thiên Tê còn chưa nói xong, Hàn Giang Ngộ đã cúi đầu xuống, không nói không rằng cắn lên má cậu.
"Này..." Thượng Thiên Tê sững sờ, má cậu vốn đã bị Hàn Giang Ngộ véo một miếng thịt mềm, giờ lại bị cắn.
Không đau, nhưng chỗ da bị cắn lại ngứa ran, khiến cậu luống cuống đưa tay đ.ẩy ng.ực và vai Hàn Giang Ngộ.
Hàn Giang Ngộ dễ dàng giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của cậu, khống chế hành động của cậu, tiếp tục c.ắn má cậu.
Giống như một miếng bánh nếp dẻo dai.
Thật đáng yêu.
Hàn Giang Ngộ thầm nghĩ, hắn không nhịn được đưa đầu lưỡi li.ếm má Thượng Thiên Tê, ánh mắt dần dần di chuyển xuống, dừng lại trên môi cậu.
Đôi môi đỏ mọng căng mọng, hé mở lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi.
Hàn Giang Ngộ cảm thấy càng khát hơn.
"A a..." Thượng Thiên Tê liên tục đẩy hắn ra, nhưng lại giống như cừu non rơi vào miệng sói, không có sức phản kháng.
Cuộc ẩu đả của Liễu Kha và Vu Phàm bên cạnh cũng dừng lại vì động tĩnh của hai người, hai người kẹp chân vào nhau, tay móc tay nhau, đứng đực ra như người dính liền, đồng loạt nhìn về phía hai người trên giường.
Vu Phàm đúng là kiểu người không nhớ lâu, suýt chút nữa thì kích động vỗ tay cho hai người: "Woa! Anh Giang, Tiểu Tê."
"Tôi đây là có phúc gì, mà được hai người diễn cho xem một màn kịch tính nóng bỏng thế này!"
Liễu Kha dẫm lên chân anh ta một cái.
"Buông ra, buông ra..."
Cả người Thượng Thiên Tê cuộn tròn lại, không chỉ má, mà cả cổ và vùng da ẩn hiện dưới xương quai xanh đều chuyển sang màu hồng như hoa anh đào.
Mãi đến khi bị cậu túm tóc lung tung, Hàn Giang Ngộ mới bừng tỉnh, buông miệng ra.
Hắn ngây người nhìn dấu răng mờ nhạt và vết nước rõ ràng trên má Thượng Thiên Tê, lần đầu tiên nói năng lộn xộn.
"Tê... Tê Tê..."
Thượng Thiên Tê lúng túng ngồi dậy, che chỗ da đang nóng ran, mặt và cổ cậu đều đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Hàn Giang Ngộ.
"Hàn Giang Ngộ...!" Giọng cậu run rẩy.
Sao có thể quá đáng như vậy chứ!
Tuy cậu cũng đã cắn tay Hàn Giang Ngộ, nhưng Hàn Giang Ngộ... sao Hàn Giang Ngộ có thể cắn cậu chứ?
"Cậu..." Thượng Thiên Tê nhất thời không biết nên nói gì.
Hàn Giang Ngộ lại đột nhiên cúi đầu, lớn tiếng nói: "Xin lỗi! Vợ à, anh sai rồi!"