• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù đang là kỳ nghỉ đông, nhưng do ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, Hàn Giang Ngộ vẫn tỉnh dậy trước 7 giờ.

Thượng Thiên Tê, người tối qua ngủ quay lưng lại với hắn, lúc này lại đang bám chặt lấy hắn như một chú gấu túi koala. Hàn Giang Ngộ hài lòng nhìn hàng mi rủ xuống của Thượng Thiên Tê, mọi cảm xúc tồi tệ đều tan biến trong phút chốc.

Hắn ôm lấy eo Thượng Thiên Tê, vô thức xòe bàn tay ra, dùng ngón tay đo vòng eo nhỏ nhắn trong lòng bàn tay.

Đo xong, bàn tay lại luồn vào trong quần ngủ của cậu, x.oa n.ắn mông mềm mại.

Hắn nắm rõ từng kích thước của Thượng Thiên Tê, đến mức khi mua quần áo dù không cần thử cũng có thể chắc chắn size nào vừa vặn nhất với cậu.

Nghĩ vậy, Hàn Giang Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng ngủ.

Hắn nhanh chóng phát hiện ra nhiều điểm bất thường.

Ví dụ như, hai khung ảnh trên tủ đầu giường đã mất một cái, bức ảnh chụp chung của hắn và Thượng Thiên Tê không thấy đâu, chỉ còn lại ảnh gia đình nhà họ Thượng.

Lại ví dụ như, con gấu bông cáo hắn bắt cho Thượng Thiên Tê, cốc sứ hoạt hình, ống đựng bút hắn mua cho Thượng Thiên Tê đặt trên bàn học cũng biến mất.

Trong phòng ngủ này, dấu vết của hắn dường như đã bị cố tình xóa sạch.

Hàn Giang Ngộ đứng dậy lục tung từng ngóc ngách trong phòng ngủ, sau khi xác nhận sự thật này, sắc mặt hắn hơi tối sầm lại.

Hắn cẩn thận bước ra khỏi phòng, thăm dò hỏi thông tin từ bố Thượng đã dậy sớm, cuối cùng nhìn thấy chiếc thùng gỗ đặt trong góc nhà kho.

Thùng gỗ bị khóa chặt, Hàn Giang Ngộ không tìm thấy chìa khóa, bèn lấy một sợi dây thép loay hoay một hồi mới mở được thùng.

Khoảnh khắc chiếc thùng được mở ra, tất cả những thứ biến mất trong phòng ngủ của Thượng Thiên Tê đều hiện ra trước mắt.

Hàn Giang Ngộ ngồi xổm xuống bên cạnh, tìm thấy khung ảnh đặt dưới đáy thùng.

Khung ảnh được bọc cẩn thận bằng vải mềm, còn được cất trong một hộp giấy cứng.

Hàn Giang Ngộ nhìn chằm chằm vào khung ảnh được cất giữ cẩn thận, vẻ mặt trầm tư.

Hắn xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra gần đây, chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với Thượng Thiên Tê mà hắn không biết.

Hình như có điều gì đó hắn nên nắm bắt được, nhưng lại đã bỏ lỡ.

Trong phòng ngủ của Thượng Thiên Tê vang lên tiếng động nhỏ, chắc là cậu đã dậy, Hàn Giang Ngộ nhanh chóng đặt khung ảnh trở lại, đóng thùng lại và đặt về chỗ cũ.

Khi Thượng Thiên Tê bước ra khỏi phòng ngủ, Hàn Giang Ngộ đã vào bếp, cùng bố Thượng chuẩn bị bữa sáng.

Thượng Thiên Tê không phát hiện ra điều gì bất thường, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, gục đầu xuống bàn ăn, nghe tiếng động trong bếp, dần dần lại sắp chìm vào giấc ngủ.

Hàn Giang Ngộ rất muốn hỏi Thượng Thiên Tê tại sao lại cất đồ của họ đi, nhưng nghĩ đến việc tâm trạng của Thượng Thiên Tê gần đây luôn bất ổn, nên hắn giả vờ như không phát hiện ra gì.

Hắn bưng ra hai cốc sữa, một cốc đặt ở chỗ Thượng Thiên Tê, một cốc đặt ở chỗ mẹ Thượng.

Sau đó, hắn vòng tay qua vai Thượng Thiên Tê, nâng đầu cậu đang gục trên bàn ăn lên, giọng nói mang theo ý cười, nhẹ nhàng dỗ dành: "Dậy rồi à."

Thượng Thiên Tê dụi mắt: "Ừ."

"Nếu còn buồn ngủ thì ăn chút gì đó rồi về ngủ bù."

Mẹ Thượng đi tới, đề nghị: "Bé cưng đừng ngủ nữa, lát nữa đi siêu thị với anh Giang Ngộ của con."

"Mẹ thấy mấy đồ dùng hàng ngày trong phòng con cũ rồi, bố con nói mẹ mua không hợp ý con, nên bảo con về tự mua."

Thượng Thiên Tê mở mắt ra.

Còn chưa kịp nói gì, Hàn Giang Ngộ đã sảng khoái đáp: "Vâng ạ, chúng con n xong sẽ đi ngay."

"Dì và chú có cần mua gì không? Con mua luôn một thể ạ."

Bố Thượng bưng bữa sáng ra: "Chúng ta không cần mua gì cả."

"Hai đứa nửa năm không về, nhớ nhà rồi chứ? Mấy hôm nay cứ đi chơi cho đã, bên cạnh có trung tâm thương mại mới mở..."

Thượng Thiên Tê nghe cuộc trò chuyện thân thiết qua lại, bỗng cảm thấy chán nản.

Cậu suýt quên mất, Hàn Giang Ngộ đã trở thành một phần trong gia đình cậu, hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này.

Sau khi ăn sáng xong, dưới sự thúc giục của bố mẹ Thượng, Thượng Thiên Tê và Hàn Giang Ngộ ra khỏi nhà, đi dạo quanh khu phố, thấy quả thực có nhiều thay đổi.

Tiệm cắt tóc đã đóng cửa được thay thế bằng phòng tập gym, cửa hàng nhỏ đổi thành điểm giao nhận hàng, trung tâm thương mại, quán karaoke mới mở...

Hai người đến siêu thị lớn mà trước đây thường xuyên lui tới, siêu thị vẫn vậy, nhưng cách bài trí bên trong đã thay đổi, lại thêm sắp Tết, có rất nhiều chương trình khuyến mãi, trong siêu thị vô cùng náo nhiệt.

Hàn Giang Ngộ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, Thượng Thiên Tê đi bên cạnh, họ không có mục đích cụ thể, cứ đi đến đâu xem đến đó.

Đi được một lúc, Hàn Giang Ngộ đột nhiên sáng mắt lên, sải bước về phía trước.

Khi Thượng Thiên Tê nhìn sang, Hàn Giang Ngộ đang cầm trên tay hai đôi tất giống nhau.

Một đôi dài, một đôi ngắn, đều màu hồng, hơn nữa họa tiết trên đó là kiểu cặp đôi, chỗ cổ tất còn đính thêm tua rua lông giống như tai, nhìn kỹ thì thấy cũng là một đôi.

Hàn Giang Ngộ vui vẻ nói: "Tê Tê, hai đôi tất này thế nào?"

Hắn chỉ vào đôi tất có kích thước nhỏ hơn: "Đôi này cậu đi chắc chắn sẽ rất hợp."

Thượng Thiên Tê không hiểu nổi gu thẩm mỹ của Hàn Giang Ngộ, thích mua đồ cho cậu thì thôi đi, lại còn cứ thích mua màu hồng.

Giờ thì hay rồi, mua hẳn một đôi, lại còn toàn màu hồng.

Thượng Thiên Tê không thể tưởng tượng nổi cảnh Hàn Giang Ngộ cũng đi một đôi tất hồng, quá không hợp với hình tượng của hắn.

Bản thân cậu tuy cũng mặc không ít quần áo màu hồng mà Hàn Giang Ngộ mua cho, không đến nỗi lạc quẻ, cho dù có đi tất hồng cũng chẳng sao.

Nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là, cậu không muốn đi tất đôi với Hàn Giang Ngộ.

Cậu lập tức nghiêm mặt, giật lấy hai đôi tất trong tay Hàn Giang Ngộ đặt lại chỗ cũ: "Không đẹp."

Hàn Giang Ngộ ngạc nhiên: "Không đẹp sao?"

Thượng Thiên Tê gật đầu.

Hàn Giang Ngộ cũng không dây dưa, nhưng vẫn tiếp tục ở khu vực tất, rất nhanh lại chọn ra hai đôi tất khác.

Vẫn là kiểu cặp đôi.

"Đôi này thì sao? Đôi này thế nào?"

Bị Thượng Thiên Tê phủ quyết, Hàn Giang Ngộ lại chọn ra một đôi tất khác.

Thượng Thiên Tê thấy hắn cứ khăng khăng chọn đồ đôi, bèn từ bỏ việc phản đối.

Nhân lúc Hàn Giang Ngộ bỏ đôi tất cuối cùng chọn được vào xe đẩy, cậu lấy hai đôi tất không phải đồ đôi nhưng cũng rất đẹp, tìm cơ hội tráo ra.

Sau đó, hai người đến khu vực đồ dùng hàng ngày, chọn hai bộ dầu gội, sữa tắm giống nhau.

Hàn Giang Ngộ lại chọn bàn chải và cốc đánh răng.

Hắn vẫn chọn kiểu cặp đôi, hai cốc đánh răng hình dạng bất quy tắc, nhưng có thể khớp với nhau một cách hoàn hảo.

Chọn xong, hắn lại hỏi ý kiến Thượng Thiên Tê.

Thực ra, gu thẩm mỹ của Hàn Giang Ngộ không tệ, hơn nữa, mười mấy năm gắn bó khiến hắn chọn đồ gần như đều hợp ý Thượng Thiên Tê.

Thượng Thiên Tê nhìn hai chiếc cốc sứ xinh xắn, sau chuyện đôi tất vừa rồi, cậu biết dù bây giờ có phản đối, Hàn Giang Ngộ cũng sẽ lại tìm ra một đôi cốc khác.

Vì vậy, cậu liền nói thích.

Niềm vui của Hàn Giang Ngộ lập tức hiện rõ trên mặt, hắn cúi người xuống bỏ cốc sứ vào xe đẩy, nhưng khóe mắt lại liếc thấy hai đôi tất bị Thượng Thiên Tê tráo ra.

Động tác của hắn khựng lại, trong mắt thoáng qua vẻ u ám, nhưng rất nhanh chóng biến mất, lúc đứng dậy vẫn là vẻ vui vẻ, không để Thượng Thiên Tê phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.

Nhưng Hàn Giang Ngộ vẫn vô thức siết chặt nắm đấm.

Tại sao Thượng Thiên Tê lại đổi tất của hắn? Không thích?

Không thể nào, nếu không thích, Thượng Thiên Tê sẽ nói thẳng. Hơn nữa, hắn rất tự tin, đồ hắn chọn được chín mươi phần trăm là hợp ý Thượng Thiên Tê.

Vậy là không muốn đi tất đôi với hắn?

Tại sao?

Chẳng lẽ lại là vì cái tên "người yêu" chết tiệt kia?

Hàn Giang Ngộ kìm nén cơn bực tức, khoác vai Thượng Thiên Tê, vẫn như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: "Lát nữa đi trung tâm thương mại dạo nhé, năm mới mặc đồ mới, mua quần áo mới cho Tê Tê."

Thượng Thiên Tê không từ chối.

Hai người dạo xong siêu thị, đẩy xe ra bãi đậu xe dưới tầng hầm, mua hai túi đồ lớn, chất đống ở ghế sau xe.

Thượng Thiên Tê ngồi ở ghế phụ, Hàn Giang Ngộ lái xe.

Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, họ đã cùng nhau thi bằng lái xe, nhà cũng mua xe cho cả hai, nhưng bằng lái của Thượng Thiên Tê gần như không dùng đến, đi đâu cũng đều là Hàn Giang Ngộ lái xe.

Đến trung tâm thương mại, Thượng Thiên Tê nhanh chóng phát hiện ra, Hàn Giang Ngộ lại chọn đồ đôi.

Cậu bị Hàn Giang Ngộ kéo vào phòng thử đồ, Hàn Giang Ngộ tràn đầy năng lượng, lại còn rất tích cực, sau khi giúp cậu thay quần áo, bản thân hắn cũng thay bộ đồ đôi được chọn kỹ lưỡng kia.

Hắn đẩy Thượng Thiên Tê đến trước gương lớn, tự mình đứng bên cạnh Thượng Thiên Tê.

Hai người trong gương mặc áo khoác dáng dài cùng màu, cùng kiểu dáng, ngoại hình lại vô cùng nổi bật, người đẹp vì lụa, lụa lại càng tôn người, nhìn rất đẹp đôi.

Hàn Giang Ngộ hài lòng cúi người xuống, dùng áo khoác bọc lấy Thượng Thiên Tê trước mặt: "Thế nào, thích không?"

Thượng Thiên Tê nhìn Hàn Giang Ngộ trong gương, vai rộng, chân dài, dáng người cực phẩm, khí chất lạnh lùng, độc đáo, áo khoác dáng dài mặc trên người hắn, càng thêm phần quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.

Thượng Thiên Tê cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hàn Giang Ngộ, tại sao... cậu lại cứ chọn đồ đôi?"

"Hả?" Hàn Giang Ngộ như không hiểu câu hỏi của cậu, xoa má cậu, cười nói: "Chúng ta đẹp đôi thế này, đương nhiên phải mặc đồ đôi rồi."

Hắn đặt tay lên ngực Thượng Thiên Tê: "Đi ra ngoài như thế này, mọi người nhìn vào sẽ biết ngay chúng ta thân thiết cỡ nào."

"Cũng để tránh mấy kẻ không biết điều cứ chen vào giữa chúng ta."

Thượng Thiên Tê: "Cậu làm vậy, người ta sẽ hiểu lầm cậu và tôi là đồng tính luyến ái."

"Thì sao? Tôi mặc kệ họ nghĩ gì."

"Nhưng chẳng phải cậu là trai thẳng sao? Tôi thấy cậu rất bài xích đồng tính luyến ái, trước đây Vu Phàm hỏi cậu có phải là gay không, hình như cậu còn nổi giận."

Hàn Giang Ngộ gãi đầu, nhắc đến chuyện này, hắn hơi bực bội.

"Đó là vì, chỉ cần nghĩ đến việc có đàn ông dùng ánh mắt dâm tà nhìn tôi, tôi đã thấy ghê tởm rồi."

Đầu ngón tay Thượng Thiên Tê lạnh toát: "Tôi cũng là đàn ông."

"Cậu khác."

"..." Thượng Thiên Tê rất muốn hỏi, khác ở chỗ nào.

Nếu Hàn Giang Ngộ biết, cậu cũng từng dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn, thì hắn sẽ nghĩ sao?

Chắc chắn cũng thấy ghê tởm như vậy.

Thượng Thiên Tê chỉ nghĩ thôi đã thấy trong lòng khó chịu.

"Tôi thấy..."

Thượng Thiên Tê còn muốn nói gì đó, Hàn Giang Ngộ đã vòng ra trước mặt cậu, giúp cậu chỉnh lại tay áo, cổ áo.

"Chọn bộ này nhé?" Hàn Giang Ngộ nhìn cậu với vẻ mặt vừa hài lòng vừa mong đợi, "Vợ yêu~"

Thượng Thiên Tê nhìn hắn chằm chằm.

Lại gọi cậu là "vợ", cái cách gọi dễ gây hiểu lầm này.

Thời mới biết yêu, cậu luôn nghĩ rằng Hàn Giang Ngộ cũng có cùng tâm trạng với mình, cậu rung động, bồn chồn, rồi lại thất vọng hết lần này đến lần khác.

Đến bây giờ, cậu đã không còn thất vọng nữa.

Cậu chán ghét cách gọi này.

Rõ ràng là không thích cậu.

Hàn Giang Ngộ thấy Thượng Thiên Tê không còn vì lời trêu chọc của hắn mà lộ ra vẻ mặt xấu hổ hay luống cuống như trước, ngược lại ánh mắt cậu bình tĩnh, gần như lạnh lùng.

Đôi mắt xinh đẹp ấy như ngọc bích phủ bụi, xám xịt.

Cậu nói không chút cảm xúc: "Trò đùa này không vui đâu, sau này đừng gọi tôi như vậy nữa."

Tim Hàn Giang Ngộ đột nhiên thắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK