Lúc này cậu mới chịu dừng tay.
Từ trên cao nhìn xuống, cậu nhìn kẻ thất bại bên dưới như nhìn con gián con chuột trong cống rãnh đầy sự chán ghét.
“Không muốn ngày mai phải lăn lộn đầu đường xó chợ thì sống an phận lại, đừng để tôi biết các người ở sau lưng tôi làm chuyện tìm đường chết. Còn không kéo người đi?” Cậu liếc mắt qua hai người kia.
Hai người lập tức khôi phục tinh thần, ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ Lâm Quốc Thịnh lên đi khỏi tầm mắt cậu.
“Tao đã nói không nên chọc vào cậu ta rồi mà, mày cứ muốn đâm đầu tìm chết.”
“Người ta không có tin tức tố nhưng người ta có tiền, tiền có thể đè chết mày rồi. Người nhà họ Nguyễn là người có thể để cóc nhái như mày trêu chọc sao?”
Vừa đi, mỗi người một câu nhỏ giọng nói.
Lúc này, Nguyễn Lam Ân quay đầu nhìn về phía Cao Bách Dương, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của hắn. Cậu thu lại biểu cảm sắc bén tàn nhẫn, đi đến bên cạnh hắn hỏi thăm: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Cao Bách Dương cụp mắt đáp, cơ thể được thả lỏng.
Quan sát một lượt, trên người hắn không có thương tích gì nghiêm trọng, chỉ có trầy xước ngoài da một chút.
“Có muốn đến phòng y tế xử lý một chút không?” Cậu nhìn vết trầy gớm máu hỏi.
Cao Bách Dương mím môi, chủ động nói nhiều hơn: “Tôi không sao, không cần phiền phức.”
Trong mắt Nguyễn Lam Ân lóe lên ý cười, nghe hắn nói vậy cũng không miễn cưỡng.
Cậu nhìn hắn, trong lòng không ngừng đánh giá. Người này rõ ràng là một Alpha, bị người ta dùng tin tức tố áp chế tại sao không dùng tin tức tố đáp trả? Chẳng lẽ cấp bậc thấp hơn? Cậu không cảm ứng được tin tức tố nên không biết ở hiện trường có bao nhiêu luồn tin tức tố cấu xé nhau, nhưng quan sát biểu tình của hắn thì rõ ràng hắn đã bị áp chế.
Nguyễn Lam Ân giải thích: “Những người kia có thể là nhắm vào tôi, ngày khai giảng tôi từng chạm mặt với họ. Có thể vì thế họ mới tìm cậu gây sự, lần này tạo rắc rối cho cậu rồi. Xin lỗi.”
“Không phải lỗi của cậu.” Người đánh tôi là bọn họ, không phải cậu rồi cũng sẽ có nguyên nhân khác.
Cao Bách Dương nhìn cậu, khẽ nói.
Giờ hắn mới chú ý đến trên người cậu dính tin tức tố của đối phương. Những tin tức tố này dùng để công kích hắn, nhưng do cậu cùng gã giáp chiến, có sự tiếp xúc gần nên tin tức tố không chịu khống chế cũng dính trên quần áo của cậu.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại khó giải thích được hắn thế mà cảm thấy khó chịu vô cớ. Hắn nheo mắt, dời tầm nhìn đi chỗ khác, xem nhẹ cảm giác kỳ lạ kia.
Hai người trở về lớp học, đám người Đỗ Đức Huy đang trong trận mới.
“Mùi gỗ cháy? Lam Ân, trên người cậu là tin tức tố?” Ngô Nam Trung ở gần nhất lên tiếng trước.
Đỗ Đức Huy và Mai Trúc Khả lập tức nhìn qua. Đỗ Đức Huy phản ứng trước: “Gỗ cháy? Không phải tin tức tố của cái người trong căn tin hôm nay sao?”
Vừa nói xong, hắn lại nhíu mày: “Hèn gì tôi thấy quen quen, không phải của cái người trước đây gây phiền phức cho cậu sao?”
“Chính là người lần trước, hôm nay gã bắt nạt thành viên lớp chúng ta.” Nguyễn Lam Ân thừa nhận.
Mọi ánh mắt tập chung về người đứng phía sau cậu.
“Đệch! Là tên nào không có mắt đến như vậy?!” Trần Hiền Tân không quan tâm đến tướng trong tay sắp bị đánh chết, đập bàn mắng một tiếng.
“Bách Dương, cậu không sao chứ? Có bị thương đâu không?” Lâm Quốc Huy quan tâm hỏi.
“Tôi không sao.” Âm điệu nhu hòa hơn ngày đầu.
“Không cần bận tâm, đã bị tôi tẩn cho một trận, về sau chắc sẽ biết cụp đuôi lại.” Nguyễn Lam Ân cười nói.
Nhìn dáng vẻ của cậu, vài người rùn mình, chắc chắn tên ngu ngục đó bị thương không nhẹ. Tính cách của cậu lắm lúc rất tùy tiện, đôi khi không chút dong dài lý lẽ, giới hạn cũng rất nhiều, chỉ cần chạm vào giới hạn liền không cho đối phương cơ hội.
Ai bảo cậu có đủ tư cách làm những điều này.
“Nếu tôi có mặt nhất định dạy nó cách khống chế tin tức tố, đừng có ra ngoài phóng lung tung.”
“Tôi sẽ dạy nó cách làm người, đừng như động vật hành xử không biết suy nghĩ.”
Chuyện này cậu đã giải quyết, bọn họ đành dùng lời nói xã giận. Tiếng cười đùa xua đi bầu không khí không tốt, Nguyễn Lam Ân cũng không cản bọn họ nói năng khoác lác.
Đoạn, Nguyễn Lam Ân thử ngửi áo mình, bất chợt hỏi: “Chỉ có một loại tin tức tố thôi sao?”
Mai Trúc Khả vừa định đến gần cậu xem xét thì bị Đỗ Đức Huy kéo lại, một Omega đi ngửi tin tức tố Alpha còn ra thể thống gì chứ?
Hắn nghiêng đầu khó hiểu: “Chỉ có một loại, có vấn đề gì sao?”
“Không có gì, ngoài tên Alpha này còn hai người nữa, không có tham gia thì tốt, xem như hai người này có mắt.” Nguyễn Lam Ân không để ý nói.
Vấn đề cậu để ý đương nhiên không phải cái này, từ lúc bước vào bọn họ chỉ nói đến mùi gỗ cháy mà không đề cập đến mùi khác, cậu mới hỏi một câu để xác nhận. Nếu chỉ có một loại tin tức tố như Đỗ Đức Huy nói, vậy chứng tỏ Cao Bách Dương không để rò rỉ một chút tin tức tố nào để đáp trả.
Bản năng của Alpha là không chịu khuất phục, bài xích Alpha khác, vậy mà hắn có thể nhẫn nhục đến mức này.
Tại sao lại giữ kín đến vậy? Vì khó ngửi sao?
Trong lúc cậu suy tư, Mai Trúc Khả nghe cậu nói liền hoảng hốt thốt lên: “Cái gì? Có 3 người?”
Những người khác cũng nhôn nhao.
“Lớp trưởng như vậy không được, dù cậu lợi hại đến đâu thì một đánh ba cũng ít nhiều có thương thích a. Lần sau nhớ phải gọi chúng tôi.”
“Đúng vậy. Thân thể Hoàng thượng tôn quý, sao có thể để ngài bị thương được chứ?”
“Cậu cũng không xem cậu là ai? Lỡ có chuyện gì nhất định gà chó không yên.”
“Tôi biết các cậu lo lắng,” Nguyễn Lam Ân không chịu được, ngăn cản mấy lời sến súa của bọn họ: “Nhưng tôi tự có chừng mực, lần trước hai người kia cũng không có làm gì nên tôi mới nắm chắc phần thắng. Nếu không tôi cũng không làm chuyện để mình chịu thiệt.”
Từ trước đến nay, chuyện cậu không nắm chắc tám chín phần thắng lợi thì cậu sẽ không làm, đã làm thì tuyệt đối không có gì ngoài ý muốn.
"Defeat"
Đúng lúc này một âm thanh máy móc vang lên, là từ di động của bọn họ phát ra.
Thông báo thua trận.
Vì lo chú ý chuyện của cậu mà cả năm người đều không để ý đến trận game nữa, kết quả bị đối phương chuyển bại thành thắng.
“Đệch!”
“Hahaha! Để cho đối phương được lợi rồi.”
“Lần sau tôi sẽ kéo các cậu lên lại.” Nguyễn Lam Ân áy náy nói.
“Có câu này của lớp trưởng là tôi yên tâm rồi.”
Nguyễn Lam Ân nhìn qua Cao Bách Dương đang ngồi, hỏi: “Bách Dương, cậu đã chơi thử chưa? Cùng chơi không?”
Nghe có người gọi tên mình, Cao Bách Dương mới hồi phục tinh thần.
Khi nghe cậu hỏi về tin tức tố trên người, trong lòng hắn có một loại cảm giác không ổn, giống như đã bị cậu nhìn ra gì đó. Nếu những người kia sử dụng bạo lực thì khi cậu xuất hiện hắn cũng không chật vật như thế. Nhưng tên cầm đầu kia lại sử dụng pheromone để công kích.
Từ khi Cao Bách Dương phân hóa thành Alpha, chỉ trừ thời gian đầu chưa kiểm soát được việc thu phóng tin tức tố, vô tình làm tin tức tố bị rò rỉ ra ngoài thì về sau hắn luôn kiểm soát không để lộ tin tức tố của mình.
Cũng may là hắn có thể hoàn hảo khống chế, khiến nhiều người nhìn qua cho rằng hắn chỉ là một Beta.
Giống như lần đầu Đỗ Đức Huy cố tình thăm dò, hắn cũng bị lừa cho rằng Cao Bách Dương chỉ là một Beta có thể trạng tốt.
Hôm nay Nguyễn Lam Ân đã nhìn thấy hắn bị tin tức tố ảnh hưởng, đã biết hắn là Alpha. Nhưng cậu không nói gì, cố ý che giấu giúp hắn trước mặt những người khác.
Đâu mới là tính cách của cậu?
Cao Bách Dương âm thầm gạt bỏ những suy nghĩ dư thừa trong lòng, trả lời vấn đề của cậu: “Chưa, không có thời gian.”
“Không sao, tôi có thể cho cậu mượn di động.”
“...” Đối diện với lời mời của cậu, hắn thế nhưng cảm thấy lời từ chối lại khó nói ra khỏi miệng.
Nếu là trước đây, Cao Bách Dương không cần nghĩ ngợi đã thẳng thừng cho đối phương một chữ “không” rồi không quan tâm, nhưng hiện tại lại chần chừ không nói ra. Hoặc là nói, hắn không nghĩ từ chối ý tốt của cậu, cảm xúc xao động kỳ lạ lại một lần nữa dâng lên, xúi giục hắn nhận lời.
Hai người rõ ràng chưa tiếp xúc được mấy lần, nhưng lần đầu tiên nhìn đến bóng lưng của cậu thì hắn đã bị cậu thu hút, ánh mắt dừng lại trên người cậu đã lâu hơn những người khác.
Vì cậu có vẻ ngoài đẹp mắt hơn những người khác, tính cách thẳng thắn nhưng mang theo thiện ý và đôi mắt màu hạt dẻ khi cười khi không kia. Không phải, hắn đã thấy nét mặt lạnh lùng, lời nói trào phúng sắc bén, ánh mắt xem thường người khác, bộ dáng của một bá vương không hợp với vẻ ngoài của cậu. Dù là con người nào cũng khiến hắn phải tĩ mĩ nhìn lâu hơn một chút.
Chẳng lẽ là sự chào đón mọi người dành cho cậu làm hắn ngưỡng mộ? Hắn và cậu là hai loại người khác nhau hoàn toàn.
Nguyễn Lam Ân là một Beta, không nhạy cảm với tin tức tố, không ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của Alpha nhưng Cao Bách Dương dường như đã bị ảnh hưởng.
Sau đó, cậu nhường di động của mình cho hắn chơi thử. Có người mới chơi, các cậu chỉ đánh thường 5vs5. Trận đầu chưa quen tay, những người khác cũng không nói gì như khi bị Lâm Quốc Huy kéo chân. Về sau, khả năng tiếp thu của hắn cực mạnh, ván thứ hai đã cải thiện thành tích rõ rệt.
Đương nhiên kế hoạch của Lâm Quốc Huy không thành, so với người mới chơi còn không bằng nên lại bị đám anh em cây khế lấy ra cười nhạo.