“Quốc Huy! Mày đi đâu đấy?! Mau lên phang nó đi!”
“Mày bị cái quần gì vậy?! Die mẹ nó rồi!”
Khi Nguyễn Lam Ân về gần đến cửa lớp đã nghe thấy tiếng mấy nam sinh chơi game la ó. Nghe cũng biết người nói bị ức chế thế nào.
“Không chơi nữa. Cuối tuần này là Tết Trung thu, có muốn đi đâu chơi không?”
“Cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, chơi Trung thu cái gì mà chơi.”
“Muốn đi chơi thì nói đi, còn ở đó mà trung với chả thu.”
“Hahahah”
“Hửm? Lam Ân về rồi kìa.” Một người phát hiện hô lên.
Những người khác cũng nhìn theo, thấy hai người đang vào lớp học.
“Sao về nhanh vậy? Bọn tôi mới đánh một trận thôi mà.”
“Đi tham quan một vòng, có gì đâu mà lâu.” Nguyễn Lam Ân kéo ghế ngồi, nói: “Nghỉ chơi rồi à? Tôi còn định tranh thủ đánh một trận đây.”
Đỗ Đức Huy liền chạy chân chó: “Chơi chơi chơi, cậu vào thế chỗ Lâm Quốc Huy đi, tôi bị kéo xuống một sao rồi.”
Lâm Quốc Huy đang muốn gào lên với Đỗ Đức Huy thì chạm mặt Cao Bách Dương về chỗ ngồi, nhìn thấy hắn khẩu khí của cậu ta liền tuột dốc không phanh, chỉ có thể ngồi tại chỗ oán trách.
“Tôi đã nói tôi không farm rừng được rồi, tại các cậu cứ ép tôi.”
“Tay phế chính là tay phế, lớp trưởng có thể gánh bất cứ vị trí nào, đây mới chính là đại lão.”
Nguyễn Lam Ân đã vào phòng chờ, cậu đọc ID phòng cho bọn họ vào: “Mau vào xếp đội đi.”
“Rồi, rồi.”
“Lớp trưởng cậu chọn trước đi.”
“Quillen hả?”
“Tôi đi rừng.”
Mọi người chọn tướng xong, thời gian đếm ngược hết, giao diện trên điện thoại chuyển, bắt đầu tải vào trận đấu.
Đội hình đối phương phân chia vai trò rất hợp lý, đội hình của các cậu đương nhiên cũng không kém cạnh.
Trận đấu bắt đầu.
Vài phút đầu sóng yên biển lặng, năm người chia ra hành động.
Nguyễn Lam Ân điều khiển tướng farm rừng bên mình, an an nhàn nhàn ăn được bùa đỏ.
Có vẻ như cậu không hăng hái lắm, quanh quẩn trong rừng bên mình. Khi đối phương lên cao, cậu mới lén tập kích, farm ăn lính ép đối phương lùi về nhà.
Theo thời gian nhiệt lên cao, Nguyễn Lam Ân ăn xong bùa đỏ, nhìn lên bản đồ nhỏ trên góc thấy phe hai bên đang chuẩn bị battle đường rồng, cậu liền xuống trợ giúp.
“Lên! Lam Ân đang đến rồi.” Đỗ Đức Huy nói.
“Được.”
Mai Trúc Khả hỗ trợ cho Đỗ Đức Huy, hắn lên cậu ta cũng lên theo.
Địch có ba người, bên bọn họ cũng có ba người. Nguyễn Lam Ân gia nhập vào cuộc chiến, hỗ trợ một mạng, ngón tay lướt nhanh kỹ năng di chuyển bắt ad của đối phương, một đòn chí mạng.
Sp phía đối phương cũng phải dâng lên cho cậu một mạng.
“Tuyệt vời ông mặt trời!”
Nguyễn Lam Ân tiện thể ở lại diệc rồng hắc ám, nhân lúc tướng rừng của đối phương đang chờ hồi sinh, cậu farm rừng của đối phương ăn được bùa xanh.
Cậu một bên xuất chiêu, một bên lên giáp cho tướng của mình.
Sáu phút trôi qua, Nguyễn Lam Ân đã ám sát thành công 9 mạng, hỗ trợ 3 và chưa chết lần nào.
“Lớp trưởng! Lớp trưởng mau đến đây! Nó rượt theo tôi kìa!”
“Để cho tôi.”
“Ố ye! Lớp trưởng thật cừ!”
“Thấy chưa Lâm Quốc Huy? Xem học hỏi đi.”
Lâm Quốc Huy đã đi sang ngồi bên cạnh Ngô Nam Trung từ lúc nào, số liệu của Nguyễn Lam Ân thật sự như đâm một nhác xuyên tim cậu ta, trong lòng đau lắm.
“Chuẩn bị ăn Tà thần.” Nguyễn Lam Ân nói, giọng điệu như ra lệnh cho người khác.
Ngô Nam Trung và Trần Hiền Tân liền đi tiếp ứng. Đỗ Đức Huy thì đang ở đường rồng cùng ad đối phương đánh solo.
Máu tà thần dần bị ăn mòn, lúc tà thần sắp bị diệt thì quân địch xuất hiện.
“Đông quá rồi, chiến luôn không?”
“Làm sao đây?! Làm sao đây?! Sắp bị người ta ăn mất rồi!”
Nguyễn Lam Ân nhếch môi đầy chế giễu: “Muốn cướp đồ trên tay tôi? Không có cửa đâu.”
Năng lực của cậu xứng với khẩu khí.
“Còn muốn chạy?” Kẻ định muốn chạy, cậu làm sao cho bọn họ cơ hội này, một đường đuổi theo tiễn đối phương về điếm số tiếp.
“Giết! Giết! Giết! Aaaaaa! Lớp trưởng quá đỉnh!” Lâm Quốc Huy xem đến hưng phấn hét lên.
Ngô Nam Trung há hốc mồm: “Trời ơi! Đây là trâu bò cỡ nào? Gặp phải tử thần rồi!”
Đỗ Đức Huy nhìn số liệu của cậu, nhíu mày bất mãn: “Lam Ân, mặt mũi của tôi bị cậu đạp nát rồi. Cậu farm mạng nhiều vậy làm gì?”
Hắn chơi ad, nhưng Nguyễn Lam Ân còn giết nhiều người hơn hắn.
“Hôm nay tôi gánh team, cậu tranh nổi không?” Nguyễn Lam Ân vô tư nói.
Đỗ Đức Huy vừa rút máu trụ vừa đáp: “Không nổi, không nổi. Hoàng thượng đích thân lâm trận chỉ tội cho quân địch phải bị đánh cho tan tác.”
Cuộc chiến cũng đến hồi gây cấn, trụ phía đối phương đã dần bị bên cậu đánh sập từng cái một, liên tục đồn ép đối phương.
“Rừng bên ấy bạo quá, tha cho tôi có được không?” Không biết là ai bên đối phương mở mic nói chuyện.
“Ai đó? Chắn chắn không được rồi, đầu hàng đi bạn ơi.” Trần Hiền Tân mở mic trả lời.
Bởi vì đang ở trong lớp học, chỉ có mấy người bọn họ chơi game nên mới mở loa ngoài nghe cho đã, bình thường đều tắt âm thanh hoặc đeo tai nghe, mở mic cũng tương đối ít.
“Sao lại kêu bọn họ đầu hàng? Tôi còn đánh chưa đã tay mà.” Ngô Nam Trung đạp ghế ngồi của cậu ta trách.
Một cuộc chiến mở ra, Nguyễn Lam Ân không quản bọn họ nói cái gì, ngón tay điêu luyện thực hiên thao tác, đem cuộc hỗn chiến đánh cho tơi bời, tiễn đối thủ về với đất mẹ. Đỗ Đức Huy có làm thể nào cũng không giành mạng lại cậu.
“Lam Ân, hôm nay cậu chiến quá rồi có phải không? Đây không phải cách làm thường ngày của cậu.”
Nguyễn Lam Ân cho hắn một ánh nhìn khen ngợi: “Giờ cậu mới nhận ra sao? Hôm nay tôi muốn đại khai sát giới.”
“Thì ra trước giờ lớp trưởng dấu nghề! Có thể nào dẫn theo tôi leo rank không?”
“Tôi nữa, tôi nữa. Cầu hoàng thượng ban ân đức!”
“Tập trung đánh đi.”
Người vừa mở mic lúc nãy lại mở mic nói: “Tôi là Kriknak, nghe giọng cậu non quá, vẫn là học sinh sao?”
Trần Hiền Tân trả lời: “Học sinh thì sao? Đừng có khinh địch.”
“Không, tôi không có ý đó.”
Một người khác phía đối phương cũng mở mic nói: “Bọn tôi cũng mới là sinh viên thôi. Thành viên trong team cậu đều quen biết với nhau sao?”
Một giọng nam khác nói: “Người chơi Quillen bên cậu chơi rất tốt, có thể giao lưu vài câu không?”
Chơi chán rồi, Nguyễn Lam Ân nói với bọn họ: “Đừng nói nhảm nữa, kết thúc được rồi.”
Trần Hiền Tân không nói nữa, đi theo cậu đột nhập vào trụ chính của đối phương.
Phe địch bị đánh cho không còn sức hoàn thủ, chống cự đều vô ích, chỉ mười giây sau trận đấu liền kết thúc.
Nguyễn Lam Ân nhận được huy hiệu MVP và chuỗi trận thắng.
“Đối phương mời lập đội này.”
“Tôi không chơi nữa.” Cậu thao tác vài lần, thoát game.
Đỗ Đức Huy cũng thoát game: “Tôi cũng không chơi nữa.”
Đỗ Đức Huy nghỉ chơi, Mai Trúc Khả cũng cất di động đi.
Quân chủ lực đều không chơi, những người khác không muốn dâng mạng cho người khác cũng lần lượt thoát game.
“Lam Ân, lần sau có thể dẫn tôi leo rank với không?”
“Đúng đó lớp trưởng, cậu nghĩ tình anh em dắt tôi theo với!”
“Tùy tâm trạng đi.” Nguyễn Lam Ân khoát tay đáp.
Lâm Quốc Huy lia mắt qua người hoàn toàn im lặng bên cạnh, suy nghĩ một chút nuốt nước bọt mở lời: “Bách Dương, cậu có chơi AOV không? Lần sau chúng ta cùng lập đội.”
“Đúng nha, cậu có chơi không?” Trần Hiền Tân quay xuống nhìn hắn hỏi.
Chơi game chung chính là một trong những cách giúp con trai mau chóng thân thiết với nhau nhất. Sao bọn họ không sớm nghĩ đến cách này chứ?
Ván game của bọn họ, Cao Bách Dương vẫn luôn nghe từ đầu tới cuối, từng âm thanh đều lọt vào tai hắn không sót.
Lâm Quốc Huy không ngừng luyên thuyên bình phẩm cuộc chiến, chỉ cần nghe thôi cũng biết cậu ta phấn khích đến mức nào.
Cảnh tượng này hắn đã thấy nhiều lần, nhiều học sinh trốn học vào quán net chơi.
Trước giờ hắn đều không có hứng thú với loại trò chơi hợp tác với nhau này.
Hắn không ngờ tới, bạn cùng bàn của hắn sẽ mời hắn chơi chung. Tình cảnh này thật lạ lẫm.
Cao Bách Dương thả giọng nói: “Tôi không chơi.”
“Sao lại không? Đừng suốt ngày chỉ vùi đầu vào sách vở, chúng ta chơi game giải trí thôi, không ảnh hưởng gì đâu.” Lâm Quốc Huy nhiệt tình lôi kéo thêm đồng bọn.
Nếu hắn chưa từng chơi, vậy không phải sẽ có người gà hơn cậu ta sao? Đây là lý do mà cậu ta nhiệt tình như vậy.
“Ý kiến này hay đó, cậu về tải xuống di động đi, lần sau chúng ta cùng nhau chơi.” Nguyễn Lam Ân nghiêng đầu xuống nói với hắn.
“Tôi có thể chỉ cậu chơi, dễ lắm.”
Mỗi người nói một câu, cuối cùng Cao Bách Dương cũng gật đầu đồng ý với bọn họ.
Đây xem như là một bước tiến lớn hòa nhập với bạn mới.
Chủ đề game kết thúc, không biết lại là ai nhắc đến chuyện chơi Trung thu.
Tết Trung thu là lễ hội cho thiếu nhi, hầu hết trường cấp 3 đều không làm hoạt động gì trong trường nữa. Đây cũng không phải là ngày được nghỉ, ban ngày họ vẫn phải đi học như bình thường.
Nguyễn Lam Ân không có hứng thú, thẳng thắn biểu thị mình không đi.
Lâm Quốc Huy hỏi thử Cao Bách Dương một lần, kết quả hiển nhiên là “không đi.”
Đám anh em thân thiết đều không ai muốn đi, cậu ta cũng không còn hứng thú nữa. Quyết định ở nhà giải bài tập vậy.
Lần lượt có bạn học vào lớp, trong lúc không để ý thì giờ nghỉ trưa đã sắp kết thúc.
Sân trường dần đông đúc, tiếng nói chuyện khuếch đại vây xung quanh.