• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hữu nhấc chai champagne ra, quơ quơ với Lục Thanh Nham, “Tối nay làm ly nha?”

Lục Thanh Nham: “Với tửu tượng một ly là gục của ông thì uống cái gì.”

Lâm Hữu bĩu môi, nhét lại chai champagne vào tủ, thầm nghĩ vậy thì tối nay tui cứ uống đó.

Hai người cất đồ đạc xong bèn xuống dưới ăn trưa.

Trong làng nghỉ mát có rất nhiều nhà hàng, đây là một tòa nhà ba tầng riêng biệt, mỗi tầng đều có đặc điểm khác nhau. Lục Thanh Nham và Lâm Hữu lượn một vòng, cuối cùng quyết định ăn đồ Thái ở tầng hai.

Vừa ăn cơm, Lâm Hữu vừa quan sát bố cục khu nghỉ mát này.

“Lục Thanh Nham, chỗ này có cả chỗ cưỡi ngựa này, trong khách sạn cũng có suối nước nóng nữa, tối nay chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi.” Lâm Hữu giở bản đồ, cho Lục Thanh Nham xem, “Anh ông không có lòng gì hết, biệt thự chỗ anh ông với anh tôi có ở suối nước nóng trong nhà cơ.”

Lục Thanh Nham thầm nghĩ, thế này đã kêu không có lòng, vậy là ông chưa thấy bản chất bụng dạ gian xảo của anh tôi rồi.

May mà Lâm Hữu cũng chỉ xoắn xuýt hai giây rồi cũng thôi đấu tranh.

Người ta đã là chồng chồng hợp pháp tương lai rồi, anh trai cậu cũng tình nguyện, quả thật không đến lượt đứa le ve như cậu phản đối.

Cơm nước xong xuôi, họ đến thẳng trường đua ngựa sau khu nghỉ mát.

Vừa hay đi bộ tới đó thì cơm cũng đã xuôi, Lâm Hữu hào hứng chạy đi chọn ngựa. Có lẽ bẩm sinh cậu đã được động vật yêu thích, một con ngựa trắng cao to dụi đầu vào tay cậu vô cùng ngoan ngoãn, khiến Lâm Hữu thật sự rất ngạc nhiên.

Nhân viên bên cạnh mỉm cười giới thiệu với họ, ở đây có hai loại lựa chọn là ngựa nhanh và ngựa chậm, con ngựa dụi Lâm Hữu kia chính là ngựa chậm.

“Nó tên là Terra, tính nó vốn đã ngoan rồi, nhưng cũng hiếm khi thấy nó quấn người như vậy.” Nhân viên nói.

Thật ra Lâm Hữu muốn chọn ngựa nhanh cơ, nhưng cậu lại không nỡ bỏ con ngựa trắng gần gũi với mình như vậy, cuối cùng cậu vẫn chọn Terra.

Khi Lâm Hữu trèo lên người Terra, cậu còn cười nói với Lục Thanh Nham, “Ai đặt tên cho nó là Terra vậy nhỉ, đọc nhanh một xíu là thành Rất Cay rồi.”

Note: Terra tiếng Trung đọc là [tàilā], Rất Cay là [tàilà].

Lục Thanh Nham chọn một con ngựa siêu lớn màu đen, anh nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, hoàn toàn không cần giúp đỡ.

Anh vốn đã cao, vóc dáng cũng đẹp, khi cưỡi con ngựa đen này lại càng thêm vẻ mạnh mẽ. Hôm nay anh khoác một chiếc áo màu đen, xỏ một đôi giày, dáng lưng thẳng tắp, tóc tai gọn gàng, mặt mũi sắc sảo, có vẻ chững chạc và cứng cỏi vượt xa tuổi tác của anh.

Mấy Omega xung quanh vẫn luôn nhìn về phía họ, đều tưởng rằng anh là Alpha, còn xì xào với nhau rằng “Đẹp trai quá”.

Lâm Hữu nghe được tiếng thì thầm nói chuyện xung quanh, cậu khẽ vỗ lên Terra, cưỡi nó đến bên cạnh Lục Thanh Nham, nhỏ giọng nói: “Mấy Omega đằng kia đều đang nhìn ông kia.”

Khi nói chuyện, cậu nghiêng người về phía Lục Thanh Nham, đầu hai người tựa rất gần nhau.

Không hiểu vì sao, rõ ràng Lâm Hữu có dán miếng ngăn mùi, nhưng Lục Thanh Nham vẫn ngửi được rõ rệt mùi hoa lan thanh thanh, rất ngọt, cũng rất ướt át, tí tách rơi xuống như mưa xuân.

Lục Thanh Nham không khỏi nhìn ra sau cổ Lâm Hữu, xác nhận miếng dán ức chế màu trắng kia vẫn còn yên vị trên đó.

Anh nâng eo Lâm Hữu dậy, chỉnh cho cậu ngồi thẳng, “Ngồi tử tế đi, đừng có ngã xuống đấy.”

Lâm Hữu cạn lời, “Ông tưởng tôi cũng cưỡi ngựa nhanh như ông sao, em ngựa này của tôi hiền lành lắm luôn.”

Nhưng cậu lại hơi thèm khát nhìn con ngựa đen mà Lục Thanh Nham chọn, con ngựa đen này ngầu bá cháy, cực kỳ khí thế, xứng danh kỵ sĩ ngựa.

Có điều cậu xoa xoa lớp lông màu trắng của Terra dưới thân, thầm nghĩ em ngựa trắng này cũng được mà, hiếm thấy động vật lớn nào gần gũi với cậu như vậy.

Đến khi Lục Thanh Nham cưỡi ngựa phóng đi, Lâm Hữu cũng chỉ có thể trợn trắng mắt thèm thuồng nhìn mông ngựa.

Lục Thanh Nham từng tập cưỡi ngựa, vậy nên anh hoàn toàn không cần nhân viên đi theo. Anh giục ngựa chạy vài vòng quanh trường đua, nhìn dáng cưỡi ngựa vô cùng nhuần nhuyễn, phóng khoáng. Mấy Omega vốn còn rụt rè bên cạnh cũng bắt đầu hét mấy tiếng khe khẽ, họ dứt khoát không đi nữa, ngồi luôn ở đó quan sát.

Mặc dù Lâm Hữu cũng biết cưỡi ngựa, nhưng Terra cậu đang cưỡi lại chậm chạp bẩm sinh, cứ đi từng vòng như bà cụ đi dạo vậy, thường xuyên không chịu nhúc nhích.

Cuối cùng khi đã xuống ngựa, Lâm Hữu vỗ lên mặt Terra, nghiêm túc nói, “Tao cảm thấy nhân viên ở đây hiểu lầm mày rồi, có thể không phải mày hiền lành đâu, mà mày lười đó.”

May sao Terra không hiểu cậu đang nói gì hết, còn thân thiết cọ lên mặt Lâm Hữu.



Sau khi cưỡi ngựa, họ lại đi trèo bè trúc thêm một lát nữa. Nước trong làng nghỉ mát trong veo, phong cảnh bên bờ cũng rất đẹp, nhưng dù sao cũng là hồ nhân tạo, không lớn lắm, đi không bao lâu đã hết đường.

Có điều nền trời lúc này cũng đã dần dần tối đi rồi, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu lại quay lại nhà hàng ăn tối, định bụng ăn tối xong sẽ ngâm suối nước nóng.

Giữa chừng Lục Thanh Nham còn gọi điện cho anh trai mình, hỏi hắn có muốn đi ăn cùng không.

Ai ngờ lần gọi đầu tiền không có người nghe máy.

Cuộc gọi thứ hai vang lên hồi lâu mới có người bắt máy.

Lục Thanh Nham còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Lục Bắc Danh ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi nói: “…Thằng ranh con, mày ngon mày gọi lại lần nữa xem, về nhà anh sẽ xiên luôn em ruột.”

Lục Thanh Nham lập tức nhận thấy có điều gì đó vi diệu.

Hình như anh nghe thấy tiếng rên nức nở.

“Bụp”, Lục Bắc Danh dứt khoát cúp điện thoại.

Lâm Hữu vẫn còn ngây thơ nhìn Lục Thanh Nham, “Sao thế, anh tôi với anh ông không ăn à?”

Lục Thanh Nham thong thả nhét điện thoại vào túi, vô cùng bình tĩnh nói: “Họ đã ăn rồi, anh tôi bảo chúng ta tự ăn đi, dịch vụ bên biệt thự của họ còn đầy đủ hơn chúng ta nhiều.”

Lâm Hữu “Ò” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục chăm chú đọc thực đơn.

Nhưng Lục Thanh Nham lại nhìn Lâm Hữu ngồi dưới ánh đèn.

Bởi vì lát nữa họ định đi ngâm suối nước nóng, Lâm Hữu đã thay một bộ quần áo trắng, cổ áo hơi rộng, anh có thể thấy rõ xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp, cùng với cần cổ tựa thiên nga.

Từ nhỏ Lâm Hữu đã nghịch ngợm, khác với kiểu “xấu bụng” như Lục Thanh Nham, có chuyện gì cậu cũng viết hết lên mặt, lại hay ồn ào, từ nhỏ đã là đại ca cả khu nhà.

Nhưng ai cũng phải thừa nhận rằng vẻ ngoài của cậu hoàn toàn đối nghịch với tính cách, khuôn mặt xinh đẹp lại khiến người yêu thương này, khi cậu không nói gì chắc chắn là người tình trong mộng của các Alpha, nhất là đôi mắt dịu dàng trong veo, hàng mi dày cong vút, khi cậu chăm chú nhìn người khác sẽ có vẻ rất thâm tình.

Lục Thanh Nham uống một hớp trà.

Anh nhớ đến anh trai mình với anh trai Lâm Hữu, hai người họ một là Alpha, một là Omega, trúc mã trúc mã, một cặp trời sinh.

Trong xã hội hiện giờ, mặc dù càng lúc hôn nhân càng nhiều khía cạnh, nhưng ghép cặp AO từ lâu đã ăn sâu vào tư tưởng của mọi người. Một Omega có pheromone cấp bậc vĩ đại, cuối cùng thường sẽ kết hôn với một Alpha xuất sắc không kém.

So với tình cảm rung động lòng người, sự thu hút mạnh mẽ xuất phát từ bản năng giữa AO, những Beta vẫn luôn lý trí, không bị cuốn hút dù có xuất sắc đến thế nào, cũng vẫn có vẻ nhạt nhòa.

Alpha và Omega là một cặp trời sinh, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.

Lục Thanh Nham lẳng lặng uống cạn một cốc nước lạnh.

Anh thầm nghĩ, hiện giờ Lâm Hữu đã phân hóa thành Omega, lại còn là loại pheromone cao cấp H8901, có phải một ngày nào đó cậu cũng sẽ bị một Alpha thu hút không?

Sau đó yêu nhau, kết hôn, đánh dấu.

Tựa như Lục Bắc Danh và Lâm Tư Dư.

Không hiểu vì lẽ gì, khi nghĩ đến một ngày nào đó sẽ có một Alpha lạ mặt đứng bên cạnh Lâm Hữu, bàn tay đang cầm cốc trà của anh bỗng bất giác siết chặt.

Có thể Lâm Hữu sẽ bị một Alpha đánh dấu.

Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, cảm giác khó chịu không thể nói rõ bỗng dâng lên trong lòng anh, thậm chí còn xen lẫn tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK