• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười lăm phút sau, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu cùng ngồi ăn khuya trong phòng khách.

Sau khi Lâm Hữu bị đánh thức, cậu chớp mắt một hồi, bỗng thấy đói meo. Cậu cũng không biết mệt là gì, chạy lung tung khắp phòng khách tìm đồ ăn, cuối cùng lục ra được hai hộp lẩu tự sôi. Lâm Hữu rót nước vào hộp, “thành kính” chờ đợi khoảnh khắc mở nắp.

Lục Thanh Nham không thấy đói chút nào, anh đơn giản chỉ muốn ở bên Lâm Hữu.

Cứ ăn hai miếng lại liếc nhìn Lâm Hữu một lần, anh cảm thấy dáng vẻ vùi đầu ăn của Lâm Hữu, có nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Có lẽ con người là như vậy, khi tự lừa mình dối người còn che giấu được, giả vờ như tình cảm này không phải yêu thích, chỉ là tình cảm anh em.

Lúc này đã chắc chắn rồi, ánh mắt của anh hoàn toàn dính chặt vào Lâm Hữu, không thể rút lại được nữa.

Lâm Hữu làm đại việc gì đó cũng có thể khiến lòng anh ngứa ngáy như bị mèo cào.

“Đúng rồi, ông không tham gia tiết tự học tối này, ngày kia lại kiểm tra định kỳ rồi.” Lâm Hữu bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, “Vừa nãy Thái Nồi Nhỏ lải nhà lải nhải suốt mười phút luôn.”

Kiểm tra định kỳ tháng nào cũng có, Lục Thanh Nham cũng không quan tâm, anh chỉ “ừm” đáp lại.

“Nhưng mà trọng điểm không phải là kiểm tra.” Lâm Hữu vươn mũi chân khẽ đá Lục Thanh Nham, “Sau khi làm bài kiểm tra tháng xong, ba giờ chiều thứ sáu đã tan học rồi, lớp mình bao rạp xem phim, xem xong sẽ cùng đi ăn một bữa, ông có đi không?”

“Các ông định giấu Thái Nồi Nhỏ đi quẩy à?” Lục Thanh Nham cười hỏi.

“Nói thừa, từ tuần sau đã không còn hai ngày nghỉ nữa rồi, lỗ kinh.” Lâm Hữu bĩu môi, chuyện này mới được thông báo từ cuối tuần trước, bắt đầu từ cuối tuần sau, học sinh lớp mười hai chỉ được nghỉ một ngày, lớp mười một thì còn một ngày rưỡi.

Lục Thanh Nham vừa nhìn Lâm Hữu đã biết cậu muốn đi. Không nói đến những sở thích khác, riêng chuyện hóng hớt chắc chắn không thể thiếu chân Lâm Hữu, thậm chí hồi nhỏ cậu còn bắc ghế ra cửa ngồi, xem các bác hàng xóm cãi nhau.

“Được, đi đi.” Lục Thanh Nham nói.

Lâm Hữu lập tức cười toe, “Thế nhá, để tôi nói với Bạch Lộ, bảo cậu ấy tính thêm hai chúng ta.”

Cậu nhanh nhẹn ăn sạch suất lẩu của mình, sau đó vỗ cái bụng tròn xoe, hài lòng thở phào.

“Tôi đi ngủ đây.” Lâm Hữu đứng dậy, cậu dụi mắt, vào phòng tắm đánh răng.

Nhưng không bao lâu sau, Lục Thanh Nham cũng chen vào phòng. Hai chàng trai cùng đứng trong phòng tắm không rộng lắm, nhất là người cao to khổng lồ như Lục Thanh Nham, căn phòng bỗng hơi chật chội.

Lâm Hữu kỳ thị nhìn Lục Thanh Nham, cậu ngậm đầy bọt trong miệng, ậm ờ nói: “Sao ông nhất quyết phải tranh chỗ với tôi vậy?”

Cậu vừa nói vừa nhích sang bên cạnh, nhường chỗ cho Lục Thanh Nham.

Hai người họ cùng đứng đánh răng trước gương, lúc này hai người đang mặc đồ ngủ đôi, một bộ là màu xanh sẫm, một bộ là màu xanh nhạt, cả hai đều do mẹ Lục Thanh Nham mua cho họ, thoạt trông cực kỳ giống đồ tình nhân.

Kỳ thi định kỳ lần này, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu một người là hạng ba toàn khối, một người hạng bốn toàn khối, vừa hay ngồi bàn trước bàn sau.

Giờ thi buổi chiều, Lục Thanh Nham làm bài thi tiếng Anh xong vẫn còn thừa hơn nửa tiếng, anh bất giác ngẩn người nhìn Lâm Hữu ngồi trước mình.

Tầm này thời tiết đã trở lạnh, Lâm Hữu mặc một chiếc áo len đỏ, da cậu rất trắng, mặc trang phục có tông màu nóng thế này lại càng khiến cậu có vẻ xinh đẹp, cổ áo len rất rộng, cần cổ thon gầy hở ra.

Cây bút trên tay Lục Thanh Nham xoay một vòng, sau đó rơi “cạch” xuống mặt bàn.

Anh không còn tâm trạng kiểm tra lại bài thi tiếng Anh của mình, mà suy nghĩ…

Anh có nên tỏ tình với Lâm Hữu không?

Tiết trời ngoài cửa sổ dần tiêu điều, lá trên cây đã sắp rụng hết, chỉ còn lại thân cây màu nâu xám. Giám thị chăm chăm nhìn học sinh hồi lâu cũng thấy chán, uể oải ngáp dài, học sinh trong phòng đều đang cắm đầu vung bút, tranh thủ viết thêm vài chữ trước khi chuông reo.

Nhìn quanh phòng học, chỉ riêng hai học sinh ngồi hàng đầu ngay sát cửa sổ là đang không làm bài tử tế.

Người ngồi hàng đầu mặc chiếc áo len màu đỏ đang lén lút gấp giấy nháp thành chú ếch nhỏ, cho nó nhảy tới nhảy lui.

Còn người ngồi đằng sau vẫn nhớ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng người hồi phía trước, suốt cả buổi vẫn chưa chịu dời mắt.

Thầy giám thị gõ cây thước trên tay, bắt đầu muốn gọi hai học sinh kia lên răn dạy một hồi, nhưng nhìn thấy bài thi đã điền kín của hai người, ông chỉ có thể nhịn xuống.

Còn năm phút nữa sẽ đến giờ thu bài, cuối cùng Lục Thanh Nham cũng thôi nhìn Lâm Hữu, anh nhìn sang con chim nhỏ lông xám đang nhảy nhót trên cành cây khô khốc ngoài cửa sổ.

Nghĩ mình đã sống bao nhiêu năm không chút sóng gió nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi con quỷ tình yêu, yêu người bạn thân nhất của mình.

Nhưng chuyện này không khiến anh khó xử.

Không có bộ luật nào trên thế giới quy định một người không được yêu bạn thân của mình.

Hôn nhân của Beta và Omega, dù không đánh dấu vẫn có thể dài lâu.

Điều thật sự khiến anh không biết làm thế nào, là có lẽ Lâm Hữu không thích anh.

Với hiểu biết của anh về Lâm Hữu, thậm chí có thể Lâm Hữu vẫn đang ngu ngơ mờ mịt, không biết yêu thích thật sự là gì.

Dù anh là Lục Thanh Nham chững chạc, chỗ dựa vững chắc trong mắt mọi người, dù anh tài giỏi xuất sắc, có thể tranh đấu với mọi Alpha.

Anh vẫn không thể giải quyết vấn đề này.

Tình cảm không phải một phương trình toán học, chỉ cần tình toán thì chắc chắn sẽ tính ra đáp án.

Lục Thanh Nham hiểu rất rõ điều này.

Nhưng bảo anh từ bỏ luôn tại đây, lẳng lặng ở bên Lâm Tư Dư như anh hắn, chờ đợi một cơ hội, chờ Lâm Tư Dư nhận ra tình cảm của mình, anh lại không làm được.

Anh là Lục Thanh Nham, anh không bao giờ là người bị động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK