- Mấy nay cậu đi đâu mà không thấy học ở trên trường nữa vậy?
- À.. ừm.. tao.. tao.. ốm!
- Ốm? - Nó ngạc nhiên. - Người như cậu mà cũng ốm sao?
- Thì đi mưa nhiều nên ốm thôi, mày quan tâm làm gì?
Thấy tôi có vẻ không muốn trả lời, Di cũng chẳng buồn hỏi nữa. Chắc nó đã quen với việc tôi tỏ thái độ trước mấy câu hỏi nhạt thếch của nó.
Nhưng trái lại với vẻ ngoài vô tâm, bên trong của tôi vẫn cố tìm hiểu về Di và gia đình nó nhiều hơn để góp manh mối cho quá trình phá án. Nếu không phải là vì bí mật kia, có khi tôi cũng chẳng có động lực đến nhà thầy Phúc để nghe giảng về mấy bài đại số tuyến tính khô khan như bây giờ.
Còn Dạ Quang thì vốn đã xuất chúng nên dù có biết về chuyện kia hay không, nó vẫn sẽ đến học như một thú vui. Nhưng tôi đã không biết nó còn đến học vì một lý do khác nữa.
- Tao thích Di mày ạ!
- Sao?
- Tao bảo tao thích Di. Thật đấy!
Tôi không tin khi đứa bạn "đồng phá án" với mình lại đi thích đứa bạn thân của mình. Trước kia tôi tưởng nó chỉ thích chơi với Di thôi, ai ngờ trong đầu nó còn nhiều hơn thế. Mà Di là bạn tôi, dù tôi không hề thích nó nhưng không dễ gì tôi để cho một người khác thích mà chưa "xin phép" tôi được! Nhớ dạo nào có một anh chàng ở lớp học vẽ đến tán tỉnh Di, tôi đã tìm đủ mọi cách để anh ta "thua" một vố thật đau. Vài ngày sau đó, tôi thậm chí không thấy anh chàng quay lại học nữa.
Nhưng dù sao Dạ Quang cũng là bạn đồng hành với tôi, từng giúp tôi tìm ra căn nhà của người tác giả kia, cùng tôi chịu lời nguyền mà có lẽ cả đời tôi chưa bao giờ nghe tới. Nó cũng là người nói cho tôi biết cụ thể câu chuyện xoay quanh cái chết của mẹ và anh trai Di, nếu bây giờ tìm cách cho nó nghỉ học ở đây thì cũng giống như tôi đang tự đánh mất vật quý giá nhất của mình!
- Nếu mà một trong hai phải chết.. thì để tao chết cho! - Quang đã từng nói với tôi sau khi nghe thấy lời sấm truyền từ tờ giấy trong căn phòng người tác giả.
- Mày nói luyên thuyên cái gì vậy? - Tôi nạt. - Không ai phải chết cả!
- Biết đâu ông ta không đùa..
- Không! Mày còn nói vậy nữa thì đừng gọi tao là bạn!
Tôi biết Quang chỉ đang đùa. Cả chuyện nó thích Di nữa, ai mà biết đó chỉ là cách để nó giỡn với tôi trong những giờ học. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lo. Nếu Dạ Quang thích Di thật thì sao? Nếu điều này đến tai thầy Phúc, chẳng biết chừng thầy sẽ đuổi nó ra khỏi lớp học thêm. Vậy thì sẽ chẳng có ai chia đôi tiền học phí với tôi nữa! Hơn cả, Di là bạn thân tôi, nghe có vẻ ích kỉ nhưng tôi chưa từng muốn nó có bạn trai. Mấy đứa có bạn trai bạn gái hầu hết chỉ quấn lấy người yêu mà dành ít thời gian cho bạn bè. Ngay từ lúc Dạ Quang đến và thường xuyên rủ Di đi chơi thì tôi đã cảm thấy khó chịu rồi. Chẳng hiểu sao!
- Nhưng nhìn Di đáng yêu thật mày ạ! Nhất là lúc nó cười..
Dạ Quang làm bộ dạng mặt khiến tôi phát ghét. Tôi thù nhất mấy kiểu tỏ ra dễ thương này kia mặc dù có thể trông nó dễ thương thật. Nhưng chưa bao giờ tôi muốn có ai đó sẽ thích bạn tôi.
- Hồi nhỏ nó hay cậy gỉ mũi ra ăn đấy! - Tôi chêm vào.
Tôi nghĩ sau khi nói điều đó ra, Dạ Quang sẽ từ bỏ ý định cưa cẩm Di vì thấy.. "tởm". Ai dè, càng nói thì nó càng không chịu khuất phục:
- Làm vậy thì sao chứ? Ai mà chả có tuổi thơ ngố tàu, miễn là bây giờ khác là được!
- Bây giờ còn ghê hơn. Nó còn nghịch nước mưa mà về không thèm tắm kìa!
- Vẫn bình thường chán, miễn có thay quần áo là ok rồi!
- Không! Nó mặc nguyên bộ đồ đó đi ngủ luôn!
- Sao mày biết được? Mày ngủ với nó rồi à?
- Nó kể cho tao nghe mà!
- Mặc kệ, dù mày có nói gì đi nữa thì tao vẫn thích Di!
Sự cố chấp của Dạ Quang khiến cho bao nhiêu dẫn chứng của tôi đều đổ sông đổ bể. Giữa lúc chúng tôi đang lo sợ về lời sấm truyền kia, việc biết Dạ Quang thích Di khiến đầu óc tôi không còn tập trung vào giải mã bí ẩn được nữa. Lúc nào nằm ở nhà, tôi cũng lo Dạ Quang sẽ tới nhà thầy Phúc ngay cả lúc không học thêm để rủ Di đi chơi hoặc tiếp cận nó theo một cách nào đấy. Vậy nên tôi đã nhân một ngày chủ nhật lén tới nhà Di mà không báo trước để xem Dạ Quang định "giở trò" gì.
Vẫn như những lần trước, tôi tiếp tục đợi cho thầy Phúc đi ra khỏi nhà rồi mới dám bấm chuông vào vì không muốn bị thầy phá hỏng kế hoạch. Lần này, kế hoạch của tôi không phải liên quan đến vụ án cái chết của cháu ngoại và con gái của thầy mà là liên quan đến cô cháu gái duy nhất đang sống với thầy.
Trong suy nghĩ của tôi, Di sẽ không có ở nhà do nó đang đi chơi cùng với Dạ Quang, vậy nên tôi chỉ vu vơ bấm chuông cửa rồi để đó xem có ai ra mở không. Nào ngờ, Di vẫn ra mở cửa như thường ngày, kèm theo đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía tôi:
- Nay có học đâu?
Nhưng tôi đã chuẩn bị trước những câu trả lời cho những câu hỏi như này lúc ở nhà:
- Tao đến hỏi thầy chỗ chưa hiểu trong bài!
Không chần chừ, Di cho tôi vào nhà ngay lập tức. Vừa mở cửa, nó vừa thông báo:
- Ông ngoại đang đi mua ít đồ, cậu cứ vào ngồi đợi đi!
Tôi không làm như Di nói ngay mà đảo mắt khắp phòng khách một lượt. Tôi khiến nó ngạc nhiên:
- Cậu tìm gì vậy?
- Dạ Quang đâu? - Vừa nói, tôi vừa soi đèn pin do trong nhà nó lúc nào cũng tối om mặc dù là ban ngày.
- Dạ Quang? - Di tỏ vẻ khó hiểu.
- Ừ! Nó không đến đây rủ mày đi chơi thì chắc chắn phải "nấp" đâu đó quanh căn nhà này!
- Cậu bị điên à? - Bỗng dưng nó nạt lên. - Tìm Dạ Quang thì đến nhà bạn ấy mà tìm! Tớ đâu có "tàng trữ" bạn ấy mà tìm ở đây?
Tôi biết những điều này là vội vàng và không đúng phong thái của tôi bình thường khi phá án, nhưng đứng trước Di, tôi không thể bình tĩnh được. Một khi tôi chưa cho phép thì nó không có quyền yêu đương "bất hợp pháp" với Dạ Quang.
- Cậu thấy Dạ Quang là người như thế nào? - Đột nhiên tôi hỏi.
Di đứng ngẩn người ra một lúc lâu. Chắc nó đang cố nhớ đến những lúc mà nó đi chơi với Dạ Quang hay kể cả những lúc Dạ Quang học ở đây.
- Một người bạn tốt! - Nó đáp cụt lủn.
- Bạn tốt?
- Ừ!
- Sao mày lại nghĩ thế? Mày đâu có tiếp xúc với nó nhiều?
Di hướng mắt qua cửa sổ:
- Vì tớ cảm thấy thế. Dạ Quang sẵn sàng kể cho tớ nghe tất cả những câu chuyện của bạn ấy.
- Vì thế nên mày mới kể cho nó nghe chuyện của mẹ và anh trai mày?
Nói xong câu đó, tôi mới phát hiện mình đã nói điều không nên nói, nhưng không thể rút lại được nữa. Di cũng đã nghe thấy và nó cũng biết rằng sẽ có ngày Dạ Quang kể hết cho tôi nên không tỏ ra bất ngờ gì.
- Tớ đã shock khi nghe Dạ Quang nói hiện tại bạn ấy không sống cùng với bố mẹ nữa và phải đi làm thường xuyên để kiếm tiền, vậy nên mới bị trượt môn đến lần thứ sáu!
Gì vậy? Di vừa nói cho tôi một điều mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Kể từ lúc Dạ Quang đến đây và tôi bắt đầu làm quen với nó, tôi vẫn nghĩ nó là đứa trẻ được sống trong một cuộc sống sung túc, chỉ phải ăn chơi mà chẳng phải lo nghĩ gì đến học hành nhiều như tôi. Dè đâu, hóa ra nó phải học đi học lại một môn là vì nó còn phải bận đi làm kiếm sống cho bản thân. Thảo nào hôm đầu tiên nó đã nói với tôi rằng "Mấy lần trước đi thi tao toàn quên giờ hoặc ngủ trong phòng thi, tao học lại cho vui thôi!".
Ngày hôm đó, Di đã kể cho tôi chi tiết hơn về Dạ Quang nhờ vào tất cả những gì nó được nghe Dạ Quang nói hôm đi chơi. Tôi biết cả Di và Dạ Quang đều không nói dối. Bản thân tôi sau khi biết chuyện cũng không muốn dối lòng mình thêm một chút nào nữa, nhưng từ nay tôi không biết nên phải đối xử với Dạ Quang như nào cho phải. Nó thậm chí chỉ dám kể hết sự thật cho Di mà không phải là tôi- cái đứa học cùng nó ở lớp học thêm.
Và tôi cũng vô tình quên đi chuyện điều tra xem Dạ Quang có thích Di thật hay không. Trong mắt tôi bây giờ, Dạ Quang là một người đáng thương và cần được trân trọng nhiều hơn chỉ không chỉ là quý ở mức bạn bè nữa.
Buổi học hôm đó, tôi đến muộn hơn Dạ Quang. Vừa nhìn thấy tôi, nó đã nheo mắt cười:
- Tưởng mày không đến?
- Tao phải ở nhà làm nốt bài tập nên đến muộn chút! - Tôi giả vờ.
- Thầy bảo ngồi ôn lại bài cũ trong lúc đợi thầy đi vắng.
Dạ Quang bảo ngồi ôn bài nhưng tâm trí tôi lúc này không để vào bài vở được. Tôi chỉ nghĩ xem nên nói như nào với Dạ Quang sau khi biết lý do thực sự của việc nó phải đến đây.
- Tao sẽ giúp mày cưa đổ Di! - Tôi hít vào một hơi thật sâu.
- Hả?
- Tao bảo tao sẽ giúp mày cưa đổ Di!
- Mày nói thật không? - Mắt Dạ Quang thể hiện rõ sự vui sướng.
- Thật! Tao là bạn thân của nó nên sẽ dễ thôi!
- Cảm ơn mày nhiều!
Khi nói câu đó, đồng thời Dạ Quang ôm chầm lấy tôi một cách bất ngờ. Tôi cũng không hiểu sao nó phải làm thế nhưng không đẩy nó ra vì nhớ tới câu chuyện Di kể về nó ngày hôm trước.