Ba mẹ hắn, theo lẽ, đều lẳng lặng ra ngoài, còn tôi và hắn. Tôi nhìn hắn, đặt nhẹ bàn tay lên má hắn, cảm rõ hơi ấm.
Tôi đã nói những từ tận đáy lòng mình, nhưng..sao hắn không tỉnh. Tôi nghe nói hắn bị trấn thương đại não, hiện đang hôn mê sâu, có khả năng sống thực vật. Tôi nghe tin đó, tim đau lắm, tôi muốn khóc, nhưng lại muốn hắn làm chỗ dựa.
'Bíp! Bíp! Bíp!"
Tiếng từ máy đo nhịp tim kêu liên tục. Nhịp tim hắn, đang là 85, đột nhiên giảm xuống rất nhanh, xuống còn 46, rồi lại tiếp tục giảm.
"Bác sĩ, bác sĩ!!! Cứu cậu ấy với!"
Tôi bật khóc, bao kìm nén tận đáy lòng như bùng nổ... Hắn... Sắp chết rồi sao? Phải không? Tôi... Phải làm gì đây...
Bố mẹ hắn chạy vào cùng bác sĩ, kèm theo 2 cô y tá. Hai cô ây đẩy máy rung tim tới. Hãy cứu Thiên Thiên!
Bố mẹ cậu ấy trấn an tôi, kéo tôi ra ngoài. Ánh mắt tôi nhoè đi, nhìn còn không rõ, nhưng..thứ duy nhất tôi nhìn thấy... Đó là hắn...hắn đang nằm đó, mắt nhắm, nhưng lại có thứ gì đó...như muốn nói với tôi "Vi Anh! Đừng sợ! Tôi sẽ ổn thôi!"
Tôi dựa vào bờ vai của mẹ hắn mà khóc. Khóc lớn, khóc đến mệt lả rồi thiếp đi....
---------------------------------------------
Xuyên suốt giấc ngủ, tôi...chỉ mơ về hắn!
Tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên, là muốn tìm hiểu xem, hắn đã chết chưa? Môi tôi khô cong, mở lời ra là chảy máu nơi khoé miệng, còn mắt tôi, do khóc quá nhiều mà mắt nhoè đi, rất ngứa. Tôi lấy tay dụi dụi mãi. Tôi...cứ tưởng tượng ra đủ thứ, nhưng chủ yếu của hắn, lúc ánh mắt hắn gặp ánh mắt tôi lúc chọn đồ, rồi lúc hắn ôm tôi... Tự hứa can đảm, vậy mà khi nhớ nụ cười tươi ấy của hắn, tôi lại bật khóc nức nở. Biết khóc cũng chẳng được gì, chỉ tổn hại sức khoẻ, nhưng tôi thực sự không kìm nổi lòng mình.
[Lời kể của Thiên Thiên]
Cho dù tôi có bất tỉnh, tôi vẫn có thể nghe mọi việc diễn ra thế nào. Dù đang nhắm mắt, nhưng tôi lúc nào cũng nghe rõ. Nào là bàn tay ấm áp mềm mại của ai đó vuốt ve, rồi cả giọng nói con gái, tiếng khóc bi ai.
Có thể trách tôi ngu khi cả giọng nói ấm áp của Vi Anh mà tôi cũng không nhớ ra, chỉ khi...cậu ấy nói thầm vào tai tôi 'Nếu tôi làm bạn gái thật của cậu, cậu có dậy không?', lúc đó tôi chết lặng, tim đập không kiểm soát, rồi tự dưng...tôi cảm thấy khó thở, rồi sau đó là cảm nhận rõ nguồn điện chạy tê tê qua lồng ngực.
---------------------------------------------
[ Lời kể của Vi Anh ]
Mẹ tới bên tôi, lấy tay lau đi những giọt nước mắt đau đớn. Tôi nhìn mẹ, mẹ đưa tay ra nắm tay tôi. Mẹ chỉ thở dài, tôi biết, mẹ đau buồn khi thấy tôi như thế này. Tôi có lỗi với ba mẹ, có lỗi với Trần Hoàng, đặc biệt là với Thiên Thiên. Sau khi nói chuyện với Trần Hoàng qua điện thoại, tôi bị cậu ấy mắng tới tấp "Đồ con lợn nhà cậu! Tham ăn tham uống rồi để đầu óc mụ mẫm. Cậu không nhớ gì sao? Không phải là cậu đòi đi theo Nguyệt Đan, mà là hắn lấy xe rồi hét lớn, bắt chúng ta lên xe còn gì.."
Đúng! Tôi không có lỗi, nhưng...tôi lại cảm thấy sự thật không phải như vậy. Bỗng nhiên mẹ cất tiếng, tâm trạng tôi trở về bình thường.
"Con...thích Tiểu Thiên à?"
"Con...con không biết!"
"Con đã khóc rất nhiều, gào thét tên thằng bé rất nhiều, chắc cũng phải có gì đúng không?"
"Mẹ...đừng nói gì về chuyện này nữa, dù con có yêu Thiên Thiên hay không, sớm muộn gì hai đứa cũng phải đến với nhau thôi! Con bây giờ muốn biết Thiên Thiên ra sao!"
Mẹ tôi hơi bất ngờ khi nhìn thấy phản ứng của tôi, cũng phải thôi, khi ở nhà, tôi chưa bao giờ cãi lại mẹ, mẹ nói gì cũng răm rắp làm theo mà không hề có ý kiến.
"Thằng bé bị chấn động tâm lý dẫn tới việc mất ổn định nhịp tim, vẫn chưa qua cơn nguy kịch, đêm nay...là đêm quyết định!"
Tôi nghe xong, gật đầu nhẹ, không biết cái gật đầu đó của tôi thể hiện 'Con biết rồi' hay là 'Buông xuôi' nữa...
Tại sao em có thể vì anh, có thể nhớ anh, mà chẳng thể quên được anh...
---------------------------------------------
[Lời kể của tác giả]
Sân bay XY hôm nay nhốn nháo lạ thường, nhờ sự xuất hiện của một trong những diễn viên trẻ nổi tiếng hạng A của Pháp, Lotou Davi Loo. Thành đạt nhờ sự tài năng, xinh đẹp. Nhưng cũng nổi tiếng với sự kiêu kì, không thích lắng nghe ý kiến người khác, có khá nhiều scandal tình ái, và đặc biệt, rất CHẢNH.
Davi Loo hiên ngang đi giữa đám người đó, đi đến đâu là sóng người rẽ đôi ra đến đấy. Cô tưởng tượng nơi cuối con đường, sẽ luôn có Thiên Thiên của cô đứng đợi cô ngày trở về, vậy nhưng hôm nay lại không có. Đi ra cổng sân bay, Davi Loo ngó sang phải, sang trái, cả đằng sau, nhưng lại chỉ nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, cô cho ánh nhìn đó thật rẻ tiền, cô chỉ cần Thiên Thiên mà thôi! Nụ cười rạng rỡ trên môi Davi chợt tắt ngấm, thay vào đó là cái nhếch môi khinh bỉ.
Bước lên xe, cô khẽ lôi xe từ vali một tấm ảnh in hình hai thiếu niên 13,14 tuổi khoác vai nhau, 1 trai 1 nữ, cười tươi tắn, tay giơ chữ V.
"Em về rồi anh yêu..."