"Hello!"
"Thôi chúng ta cùng hồi tưởng lại nhe!"
............
Ngày Vi Anh và Thiên Thiên xuất viện
Trần Hoàng ngồi trên xe với Vi Anh và Thiên Thiên, lòng có chút khó chịu, lòng có chút xót. Vẫn chỉ là giữ lại trong lòng, không dám nói ra, sợ nếu nói ra, thứ tình cảm sẽ bị giày xéo. Vết thương sẽ bị xé ra, đau hơn ban đầu.
Rốt cuộc vẫn không bị phát hiện tâm trạng bất ổn, quay qua nói với Vi Anh rằng cần gặp cậu ấy. Bên cạnh cậu ấy, Trần Hoàng cảm thấy vết thương bớt hơn rồi, vậy mà rốt cuộc, lại bị Thiên Thiên kéo đi.
Lúc đó, thật sự trong lòng Trần Hoàng như vỡ toang, mảnh vỡ cứ cứa chặt vào tim. Tớ đã làm hết mọi cách rồi, cậu vẫn xem tớ là một người bạn, một người bạn bình thường. Vi Anh à, tớ làm hết khả năng mà vẫn chỉ là một người không để lại cho cậu chút ấn tượng nào hay sao.
Trong khu vườn nhỏ đầy hoa của công viên, Trần Hoàng ngồi bó gối một góc, khóc rất to, tựa như trút bỏ đi hết đau khổ. Vi Anh à, cậu không phải từng thích tớ sao, sao cậu lại làm thế với tớ chứ, tớ kém Thiên Thiên điểm nào, không phải tớ cũng đẹp trai học giỏi sao? Tớ thua điểm gì? Càng nghĩ càng đau lòng, tổn thương xem như là không tả xiết.
Nói như hỏi về việc tại sao lúc Vi Anh bị kéo đi, Trần Hoàng lại không níu lại, thì là do, cậu ấy biết rõ rằng, mình có níu Vi Anh lại, sẽ không tác dụng gì cả, sau cùng, cô ấy vẫn sẽ đi theo Thiên Thiên mà thôi, nước mắt lăn dài trên má.
Vi Anh, cậu thật giỏi, cậu thật giỏi khi có thể làm một người con trai khóc đấy biết không..
Tựa như nỗi đau này, sẽ chẳng có ai bên cạnh cậu sẻ chia, bố mẹ thì đi làm suốt ngày tháng, ngay cả việc cậu gãy chân nằm viện, họ còn không biết. Tại sao cả thế giới, này bỏ tôi mà đi, đều làm tôi đau lòng.
Bỗng một bàn tay từ đâu ra xoa xoa đầu cậu, không mở lời, cứ đứng vậy, xoa đầu cậu, như đang sẻ chia một phần nào. Trần Hoàng nước mắt vẫn rơi, chỉ là kiềm nén lại, quay lên nhìn xem con người kia là ai.
Là một cô gái, ngoại hình rất đẹp, đang nhìn cậu với ánh mắt đau lòng, không biết có phải Trần Hoàng tự cảm nhận như vậy hay không nữa.
"Cậu không cần phải hỏi tôi là ai, cũng có thể đuổi tôi đi, nhưng tôi biết tại sao cậu khóc."
Trần Hoàng nhích sang một bên, ý nói cô ngồi xuống, rồi khẽ lau nước mắt, người con trai bị tổn thương quá nhiều, bây giờ thực sự không quan trọng hình tượng nữa rồi."Cậu đừng buồn, Vi Anh và Thiên Thiên, có lẽ vốn dĩ đã thuộc về nhau rồi. Ban đầu tôi còn không chấp nhận được chuyện này, nghĩ rằng tại sao cậu ấy có thể thay đổi như vậy, nhưng rồi nhìn lại, vốn hai người này tách ra thì chẳng còn ai hợp với họ hơn..."
Trần Hoàng sụt sùi, nỗi đau vẫn không nguôi bớt.
"Cả thế giới này đều ruồng bỏ tôi mà đi."
Davi quay sang nhìn Trần Hoàng, nụ cười chua chát miễn cưỡng lẫn đau lòng.
" Cậu đừng như vậy, vốn dĩ, là họ không thuộc về cậu. Trên đời này, chỉ yêu nhau mới khiến cho con người suy nghĩ cho người khác, còn không, họ sẽ chỉ biết sống cho bản thân họ mà thôi, tốt nhất, không nên kì vọng điều gì, cứ vậy mà sống."
Trần Hoàng duỗi thẳng lưng, nước mắt đã không còn rơi nữa.
" Tôi xem ra đã sai khi đặt kì vọng vào hai người đó rồi."
Davi chỉ cười, nhưng là người chua xót cho con người ngồi bên cạnh, nỗi đau của tôi và cậu đều giống nhau, sai lầm cũng giống nhau, thương đau cũng dùng chỉ biết khóc mà giải quyết. Hai người lặng lẽ, cứ như vậy, không nói một lời, lặng lẽ nhìn bầu trời xanh.
Người buồn trời đẹp sao được....
Trần Hoàng cứ ngồi ở đó với Davi, không nói câu nào, lặng lẽ như vậy, để cho nỗi đau vơi bớt. Khi cảm thấy mình đã ổn, cậu quay sang Davi.
"Quên đó, tôi chưa hỏi tên cậu, và cũng không biết cậu."
"Davi, bạn hồi nhỏ của Thiên Thiên."
Nếu được hỏi vì sao Davi không nói toàn bộ câu chuyện ra, thì lời giải thích hợp tình nhất có lẽ là vì cô muốn quên đi, muốn chôn vùi nó, coi nó như quá khứ...
Trần Hoàng cười với cô, nụ cười tươi.
"Trần Hoàng- bạn Thiên Thiên."
Davi ngồi duỗi chân ra, nhìn trời.
"Ayda không hiểu sao bây giờ tôi lại thành nhân vật phản diện trong mắt hai người đó nữa rồi."
Trần Hoàng nghiêng đầu, nhìn cô gái ngồi bên cạnh, thái độ thân thiện lại quay về.
"Tại sao chứ? Tôi thấy cậu rất tốt bụng đó chứ?"
"Thật chứ?"
"Thật mà, à, cậu muốn đi đâu đó ăn không, quanh khu này nhiều quán ngon lắm nha."
"Tôi mấy năm không về lại chỗ này, cơ bản không biết đường nữa, vừa nãy tới đây cũng là đi theo Thiên Thiên."
Trần Hoàng ngồi dậy, phủi quần áo, tay chân. Chìa một tay.
"Đi, ngồi dậy, tôi đưa cậu đi."
Davi nắm tay Trần Hoàng rồi đứng dậy.
..........
Những ngày sau đó, Davi và Trần Hoàng vẫn tiếp tục giữ liên lạc.
Những người đầu tiên khi đi học, Trần Hoàng thực sự vẫn rất đau khổ, cuồng mắt to và thâm hơn. Hơn nữa, thỉnh thoảng đi từ hành lang đến lớp học, Trần Hoàng vẫn có vô tình nhìn thấy Vi Anh đang vui vẻ cùng Thiên Thiên, thế là cả ngày đó ủ rũ. May là đến buổi tối lại có người gọi điện an ủi. Một tháng sau, Trần Hoàng có lẽ đã hoàn toàn thay đổi, cậu đã vui vẻ trở lại, quên đi nỗi đau tưởng chừng chỉ có một mình gặm nhấm qua ngày. Và cũng có một thay đổi nữa, là cậu bắt đầu cảm thấy thích cô gái kia..Lý do tại sao? Có lẽ do lâu ngày gần nhau, giúp nhau vượt qua nỗi đau là sẽ tự động tạo ra rung động.. Trần Hoàng thời gian đầu khi nhận ra mình thích Davi, cậu ấy đã phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng, lại đi theo trái tim mách bảo.
Tối hôm ấy, cậu nhắn tin cho Davi, nói rằng có cô thể tới nhà cậu được không? Trần Hoàng nhắn tin và nói rằng cô cần phải tới nhanh vì cậu có việc gấp, đúng 30 phút sau cô có mặt ở sân sau.. Ánh đèn lung linh huyền ảo, Trần Hoàng đứng đó, nhìn cô với ánh mắt yêu thương.
"Davi, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã san sẻ nỗi đau với tớ, những ngày qua, thực sự rất khó khăn để tớ có thể quên đi được Vi Anh."
Davi cười, vỗ vai Trần Hoàng.
"Sao lại phải khách khí chứ, nhờ cậu mà tôi mới có động lực để mạnh mẽ đấy, vì nếu tôi không mạnh mẽ, ai sẽ an ủi cậu lúc cậu suy sụp đây?
"Để tớ nói nốt đã, tớ biết, yêu một người cần thời gian, quên cũng vậy, tớ đã nghĩ kĩ rồi, Vi Anh chỉ là rung động mà thôi, còn với tớ, người thực sự có thể đi theo mình mãi là cậu.."
Davi giật mình, Trần Hoàng rốt cuộc là đang nói gì chứ? Là đang tỏ tình với cô sao?
Trần Hoàng ôm chặt lấy Davi, mặc cho cô vùng vẫy muốn thoát.
"Trần Hoàng à, bỏ tôi ra, cậu đang làm gì thế?"
Trần Hoàng vẫn một mực ôm Davi không buông, tôi đã mất một người rồi, tôi sẽ không để mất cậu đâu, nên đừng hòng chạy thoát.
"Tớ thích cậu, là tớ thích cậu, là tớ muốn bảo vệ cậu, ngày ngày bên cậu tớ thấy rất bình yên, chưa người con gái nào cho tớ cảm giác này cả, tớ xin cậu, cho dù cậu từ chối, thì để tớ ôm cậu một lần, một lần thôi, tớ không muốn mất người mình yêu lần thứ hai đâu. Xin cậu đấy!"
Davi ban đầu còn vô lực kháng cự, nhưng sau đó thì dừng hẳn, hai người đứng rất lâu trong sân, Trần Hoàng nhắm mắt, cố gắng khắc ghi giây phút này. Davi nhón chân lên, làm Trần Hoàng có phần hơi bất ngờ, là sao đây? Cậu ấy định buông mình ra hay sao chứ?
Davi nhón chân lên, vì Trần Hoàng cao hơn cô một chút, rồi nhẹ nhàng tựa cằm vào hõm vai Trần Hoàng, an nhàn hít hà hương thơm hoa anh túc, hai tay cũng giơ lên, ôm lại Trần Hoàng, cũng là hành động thể hiện cho câu nói "Tôi cũng vậy."
"Cậu, hứa là phải làm, tôi không muốn lại yêu, rồi bỏ nữa đâu, cảm giác đó rất đau lòng."
Trần Hoàng nhìn thẳng vào mắt Davi, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, nụ hôn đầu của cậu đó...
.
Những ngày sau, hai người rất hay rủ nhau đi uống cafe, xem phim,..vv Nói chung là một ngày không gặp là thiếu hơi gần chết. Rồi đến một ngày, Trần Hoàng nói rằng trường cậu có tổ chứ tiệc, muốn cô đi cùng, vì bạn bè đứa nào cũng có đôi có cặp, cậu có bạn gái mà lại đi tiệc một mình xem ra sẽ rất nhàm chán.
Davi nghe xong cảm thấy không muốn đi, vì biết nếu đi sẽ gặp lại hai người không nên gặp, từ vụ Mỹ Linh. Trần Hoàng sau một hồi khuyên giải, nói rằng Davi không nên lo lắng về chuyện đó, cậu sẽ có cách giải quyết, dù gì, cô cũng là bạn gái của Trần Hoàng, chắc chắn cậu sẽ không để phải chịu ủy khuất mà đau lòng."Thật là anh sẽ bảo vệ em không?"
Trần Hoàng rót nước cam cho Davi, đút một miếng sủi cảo vào miệng, cười cười.
"Không có chuyện gì đâu tin anh đi, anh hiểu tính Vi Anh, chỉ cần anh vui, cô ấy cũng sẽ chúc phúc thôi, còn về.. cậu ta, theo anh nghĩ, chỉ cần Vi Anh đồng ý, cậu ta cũng sẽ chấp nhận thôi."
Davi tiếp tục ăn, vẻ mặt tỏ ra chưa thuyết phục lắm. Thấy vậy, Trần Hoàng phải chìa tay ra, nắm lấy tay cô.
"Tin anh đi, một lần thôi nhé? Dù sao anh cũng cần giới thiệu bạn gái cho bạn trong lớp mà, chúng nó tò mò lắm rồi đó."
Davi nhìn lên.
"Miễn sao không gặp hai người kia quá nhiều là được."
Trần Hoàng cười tươi như được mùa, luôn miệng cảm ơn.
"Yêu em lắm nè!" - Sau đó mặt dày mà bắn tim.
Davi đến chết cười với con người này, lúc đầu cứ nghĩ nghiêm túc theo kiểu soái ca, lúc sau mới biết bên trong là cả một bầu trời đen tối.
....
Ấy vậy mà có ai hay buổi tiệc lại diễn ra suôn sẻ như vậy đâu chứ, sau đó vài ngày, Trần Hoàng, Davi và cặp Vi Anh- Thiên Thiên, Nguyệt Đan - Lâm còn hẹn nhau đi xem phim hành động. Cư xử đều rất tự nhiên, đều cho mọi chuyện vào quá khứ, hiện tại mới là thứ cần nói tới...
Chính vì lý do đó mà Davi rất mừng, vừa tìm được tinh yêu cho riêng mình, vừa không bị ghét bỏ.
...
Vui vẻ nốt mấy ngày, Davi có lịch công tác phải bay về Pháp, nghỉ rồi về Việt Nam chơi cũng ngốt mấy tháng, tiền tích kiệm xem ra sắp hết đến nơi rồi, không làm thì lấy gì mà chăm cho Trần Hoàng đây. Thế là phải rứt ruột về Pháp 3 tháng, bỏ Trần Hoàng lại. Trần Hoàng mặc dù can ngăn, nhưng so với việc một người mẫu nghỉ phép tới mấy tháng không làm việc thì chẳng khác nào dẹp luôn con đường sự nghiệp, thế là anh cũng đành đau lòng mà để cô đi.
Ngày ra sân bay..
Trần Hoàng và Davi tới sân bay, đến trước họ là bạn bè và hai cặp đôi kia. Davi thực sự không muốn rời đi chút nào.
Trước khi lên máy bay, Trần Hoàng cẩn thận kiểm tra hết cho cô, từ thứ nhỏ nhặt như xem lại vé máy bay, xem giờ các thứ cho đến việc kéo vali, đều một mình làm. Vi Anh đứng đó cũng phát hờn vì độ sến súa của 2 người này, yêu sau chúng tôi bao lâu mà sao lại hơn chúng tôi ở mặt tình cảm thế chứ? Thiên Thiên lập tức hiểu ngay, cười xòa rồi khoác tay lên vai người kia.
"Thôi nào, người ta đi xa không làm thế thì làm thế nào?"
Đến giờ bay, Davi xách hành lý đi đến chỗ soát vé máy bay, Trần Hoàng đứng đó nhìn rồi chợt giật mình ra là mình quên một thứ, Davi đã chuẩn bị đi vào rồi.
"Davi, đợi anh một chút!"
Davi đi vào, chợt nghe thấy tiếng gọi thì liền chạy ra, hốc mắt cứ đột nhiên ướt. Trần Hoàng chạy tới ôm cô một cái, đưa cho cô 1 hộp quà màu hồng xinh xắn và một lá thư...
" Davi, những ngày qua, thực sự bên em rất hạnh phúc, anh cứ nghĩ là mình sẽ không bao giờ có được cảm giác đó lần hai..
Em đối với anh rất quan trọng, rất đặc biệt, nhờ em, anh tìm lại nguồn sáng cho cuộc đời mình, anh vững vàng, anh mạnh mẽ.
Anh trước kia bên ngoài rất tự tin, nhưng bên trong nhút nhát, nhờ có em, anh mới trở nên mạnh mẽ được như thế này, vì anh đã có người bảo vệ, không mạnh mẽ thì ai bên em lúc em buồn đây?
Em qua bên đó giữ gìn sức khỏe, bên đó rất lạnh, đi ra ngoài ăn mặc đầy đủ, không được để mình đói hay lạnh, không được ốm! Qua bên đó làm việc thật tốt, ngủ phải đủ giấc, và.. phải gọi cho anh! Đừng quên anh!
Anh yêu em!"
Davi ngồi trên máy bay, máy bay đã bay được 10 phút rồi... Khẽ nở nụ cười hạnh phúc.. Em chọn không nhầm người rồi!
............