Sau khi Hà Điền cải tiến phương pháp chế tạo tấm ván gỗ, Dịch Huyền bắt đầu chăm chỉ luyện cưa.
Nhà kho chứa những dụng cụ để đó không dùng đến được biến thành xưởng mộc, trên sàn nhà đầy mùn cưa, tiếng cưa gỗ vang lên suốt hai ngày.
Sau khi tạnh mưa, trên bàn tay của Dịch Huyền nổi một vài vết rộp vì quá trình luyện cưa cuồng nhiệt của mình.
Hà Điền cấm không cho anh cầm cưa nữa, để phân tán sự chú ý của anh, cô để anh lùa Gạo đi cày ruộng trồng kê và vườn rau lên mấy lần, chuẩn bị trồng mấy cây cà rốt trước.
Cà rốt là loại cây trồng chịu rét rất tốt, hàng năm đều được trồng đầu tiên và thu hoạch sau cùng.
Một phần rau trong nhà cũng được chuyển về vườn ươm lần nữa, đợi cho kỳ sương giá kết thúc, họ sẽ dỡ gạch, rồi lại xới đất lên, trồng rau.
Hà Điền khâu nhiều tấm mành cỏ lại với nhau, cũng gắn một thanh tre mảnh nhỏ ở phía dưới, cột dây thừng vào, khi mặt trời lặn thì gỡ dây ra, tấm mành cỏ sẽ trượt xuống từ mái nhà và thả xuống cho đến khi chạm đất, buổi sáng sau khi mặt trời mọc thì kéo dây lên, mành có thể gấp thành nhiều nếp, sau khi kéo lên mái nhà thì chỉ cần quấn dây quanh trụ là được.
Dịch Huyền cảm thấy phương pháp này rất hay: "Đợi chúng ta bắt đầu xây nhà cũng sẽ dùng vải dầu làm một tấm mành lớn và treo nó như vậy.
Nếu trời có mưa thì nền cũng không bị ướt."
"Vậy thì phải mua bao nhiêu tấm vải dầu mới đủ..." Hà Điền chỉ nghĩ thôi mà đã thấy thịt đau.
"Mấy tấm mành che này sau khi chúng ta xây nhà xong vẫn còn dùng tiếp được mà em.
Đủ để mình che một cái nhà kính lớn luôn!" Dịch Huyền vỗ vai Hà Điền, lời nói thấm thía: "Em phải nhìn vấn đề với góc độ phát triển và lâu dài."
"Ừ.
Anh thì biết nhìn xa trông rộng lắm.
Lúc bẫy heo rừng còn lấy ruột heo để phơi khô nữa mà.
Em cứ tưởng là anh muốn làm lạp xưởng."
"Đang muốn thương lượng với em chuyện này đây, chúng ta cũng nên sớm đi đặt bẫy heo rừng tiếp, hoặc là tranh thủ thời gian đến nhà Tam Tam để xem dê của nhà họ đã bị giết thịt chưa, chứ ruột khô sắp hết đến nơi rồi!"
Hai người nói đùa một lúc rồi đến xưởng gốm lấy mấy bó gai dầu mà ngày hôm đó đã nhét đại vào ra, tranh thủ thời tiết đẹp đem đi phơi khô, chứ nếu bị mốc hết thì không thể dùng làm chất độn được.
Khi đến xưởng, việc đầu tiên họ làm là nhặt số đá bọt bên cạnh đống cây gai dầu và cho lại vào bao.
Hà Điền đang nhặt thì thấy bã vụn của cây gai dầu trên mặt đất đã biến thành một ít đất sét cứng, hơi giống bê tông khô, vội gọi Dịch Huyền lại gần để quan sát.
Hôm đó trời mưa không ngớt, để tiết kiệm thời gian, Dịch Huyền lấy hai bao đá bọt, mở bao ra rồi đổ đại đá xuống đất, bột đá lẫn một ít tro núi lửa, thêm độ ẩm và kết hợp với bã gai dầu đã biến thành một mảng bê tông hữu cơ.
Hai người nghiên cứu trong chốc lát, tim nhỏ đập loạn xạ cả lên, đây là loại vật liệu xây dựng mới, độ cứng không cao lắm nhưng thoáng khí, hút nước, có thể điều tiết độ ẩm, cách nhiệt rất tốt.
Nếu dùng tre hoặc ván gỗ làm khung phụ trợ rồi đổ bê tông vào, nén chặt, vậy chẳng phải là làm được thứ giống như đất nện rồi sao?
Hai người vội vàng lấy một bó cây gai dầu, vứt hết hạt và lá khô đi, chỉ để lại phần thân, cho từng cây vào máy cắt cỏ khô cắt thành đoạn, sau đó chuyển đến chỗ cối xay rồi đổ vào.
Cột dây thừng vào người Gạo để nó kéo cối xay, chỉ một lúc sau, một bó gai dầu đã được xay thành từng đoạn nhỏ dài khoảng một cm.
Sau khi cắt nát, khối lượng cây gai dầu bung ra rất nhiều.
Sau đó, họ đập vỡ một số viên đá bọt.
Kết cấu của đá bọt giòn, dễ vỡ hơn so với vỏ quả óc chó và vỏ hạt thông, sau khi cho vào máy xay thì ngay lập tức bị xay thành mảnh nhỏ.
Vì không có công cụ đo lường chính xác, Hà Điền và Dịch Huyền đã sử dụng một ống tre được cắt từ một khúc tre như một công cụ để đo các loại vật liệu dạng bột và lỏng khác nhau.
Sau đó, họ mang khuôn làm gạch đá đến, sau khi bàn bạc, họ sửa lại một chút, độ sâu của khuôn được thay đổi thành mười lăm cm, rồi lại mang một chiếc máy trộn bê tông vào.
Sau khi thêm tro núi lửa, bột đá bọt và lượng nước phù hợp, trộn thành một hỗn hợp sền sệt, họ đặt một thùng gỗ lớn bên dưới thùng phuy, lắc tay cầm, nghiêng miệng thùng phuy xuống dưới rồi đổ tất cả hỗn hợp vào thùng gỗ.
Sau khi đổ hỗn hợp vào khuôn, ghi lại thời gian và lượng vật liệu sử dụng, đợi cho những viên "gạch bê tông hữu cơ mới" này hoàn toàn đông kết và hình thành là có thể tiến hành các thử nghiệm chịu nhiệt độ cao, giữ nhiệt và nén.
Nhân lúc thời gian còn sớm, Dịch Huyền và Hà Điền chèo thuyền đi vớt lồ ng cá ở hạ lưu sông, nhân tiện trồng một ít hạt sen trong các ao, đất trũng và đầm lầy gần đó luôn.
Do số lồ ng cá thả lần này đều được cố định vào gốc cây bên bờ sông nên cũng không bị nước dâng do mưa lớn cuốn trôi đi, ngược lại còn rất có thu hoạch.
Sau khi đặt lại lồ ng cá, họ ra vịnh cạn của bãi sông đào hai thùng cát.
Cát được đựng ở trong thùng gỗ, nước rỉ ra từ các khe nứt, gõ nhẹ vào đáy thuyền.
Dịch Huyền chỉ dẫn Hà Điền chèo thuyền đến một khúc quanh, nơi này ở rất gần nhà, nhưng trên sông đột nhiên xuất hiện một vài tảng đá to lớn, như nêm vào lòng sông, khiến cho dòng sông chuyển hướng.
Đoạn bờ sông này nhiều cây cối rậm rạp, một số cây mọc ở trong nước, nửa ngâm mình khi nước dâng cao.
Hai người neo thuyền ở bên bờ, Dịch Huyền nhảy xuống thuyền: "Năm ngoái không phải anh đã trộm một động cơ kim loại sao? Anh giấu nó ở đây."
Lúc này Hà Điền mới nhớ tới, ừ ha, đúng rồi, ngoài thứ này, anh còn lấy trộm một chiếc thuyền không rõ nguồn gốc, cũng như quần áo và tiền của một người lính nữa.
"Sao bây giờ anh lại muốn tìm thứ này?" Dù sao thì Dịch Huyền cũng không thể nào trả lại những thứ này cho chủ nhân của nó được.
Anh nắm tay Hà Điền đi qua khu rừng: "Anh cưa gỗ suốt hai ngày nay thấy khó chịu lắm.
Anh nghĩ cưa máy là một thứ tốt, vì vậy anh tự hỏi liệu mình có thể sử dụng cái này để làm cưa máy được không."
Hà Điền nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này: "Động cơ kim loại chỉ đơn giản là một cánh quạt xoáy.
Khi cánh quạt quay nhanh...!nếu nó có răng cưa vòng, tất nhiên là cũng khả thi.
Nhưng mà, chúng ta phải mua dầu diesel."
Dịch Huyền giấu động cơ dưới đống đá, bánh xe có cánh quạt và vỏ bọc kim loại đã hơi han rỉ ở các cạnh nhưng ngay khi kéo dây thì vẫn quay được, có vẻ như các nhà bán lẻ thời đó đã thật sự không thổi phồng chất lượng sản phẩm của mình.
Về nhà, Hà Điền tháo mô tơ, gỡ cánh quạt ra, cẩn thận bảo dưỡng một lượt, tìm thấy một lưỡi cưa vòng.
Lỗ trong của đ ĩa cưa nhỏ hơn lỗ trong của bánh xe có cánh quạt một chút, cô dùng giũa giũa lại, thay đổi kích thước, lắp dây xích và đặt một miếng đệm vòng vào lỗ trong, rồi cố định lại.
Để đề phòng tai nạn, Hà Điền và Dịch Huyền đều đeo kính bảo hộ vào.
Chiếc lưỡi cưa vòng này là do ông nội cô đổi với người ta mới có được, là đồ cổ hàng thật giá thật, một sản phẩm trước thời kỳ lạnh giá, nó vốn phải được lắp vào máy cưa.
Sau khi ông nội Hà Điền có được chiếc lưỡi cưa vòng này, ông đã từng lắp nó vào một thanh gỗ, thanh gỗ được nối với trục quay của máy trộn, khi sử dụng nó, một người sẽ điên cuồng đạp vào bàn đạp của trục quay, còn một người thì giúp đặt máy cưa lên gỗ, vậy là đã có thể cưa được.
Tỷ lệ sử dụng của bộ công cụ này rất thấp, vì loại máy cưa [email protected] tay này còn lâu mới đạt được tốc độ mà cưa máy chạy bằng động cơ nhiên liệu có thể đạt được, lại phải cần đến hai người, vậy không bằng hai người cùng cưa tay cho khỏe.
Họ cũng nghĩ đến việc cải tiến nó để dùng sức kéo của động vật, nhưng trừ khi tuần lộc chạy hết sức mình, còn không thì tốc độ còn kém xa.
Cho nên, cái thứ lưỡi cưa vòng này thật sự vô dụng.
Cách đây gần mười năm, có một thành phố đã cải tiến công nghệ sản xuất dầu diesel sinh học từ dầu mỡ động thực vật, điều này làm tăng sản lượng dầu diesel lên rất nhiều.
Thành phố này cách đây 500 km, gần với nơi có nhiều con sông hợp lại thành biển, dựa vào việc sản xuất dầu diesel mà phát triển nhanh chóng.
Việc cải tiến công nghệ đã làm giảm giá dầu diesel sinh học và đánh thức nhiều ngành công nghiệp.
Dần dần, nhiều người có thể sử dụng máy có động cơ đốt trong và động cơ diesel.
Thực tế đã chứng minh, với việc bổ sung một động cơ chạy bằng dầu diesel, lưỡi cưa vòng quay với tốc độ đáng kinh ngạc, nó có thể dễ dàng cắt một tấm gỗ dày 3 cm, các cạnh vừa thẳng vừa mỏng.
Hà Điền cưa thử một đoạn gỗ, dừng cưa vòng lại: "Anh nói xem, tại sao thương nhân không đến đây bán cưa máy chạy bằng dầu diesel? Thứ này so với động cơ kim loại có khi còn bán chạy hơn đó chứ!".
Dùng cái cưa này để cưa củi, cưa cây, làm đồ gỗ, bớt biết bao nhiêu là sức lực.
Dịch Huyền cầm thứ đồ chơi mới này, hai mắt sau cặp kính cong như trăng lưỡi liềm: "Không phải thương nhân nào cũng thông minh đâu em.
Có thể là do động cơ bán không chạy nên họ mới đem đến đây chào hàng.
Nói không chừng năm nay họ sẽ mang cưa máy đến bán."
Anh thử thêm vài lần nữa, cũng tự tin hơn nhiều: "Nếu dùng thứ này sớm hơn thì tay anh đã không bị phồng rộp lên rồi."
Cưa máy công suất nhanh, không tốn sức nhưng khi cưa gỗ, mùn cưa sẽ bay tứ tung, cần phải đeo kính bảo hộ, tốt nhất là đeo cả khẩu trang vào.
Hà Điền và Dịch Huyền thử nghiệm công cụ mới được cải tạo này, chỉnh sửa lại, cuối cùng chế tạo ra một chiếc máy tiện bằng gỗ rất chắc chắn.
Trong danh sách mua sắm năm nay của mình, Hà Điền có thêm một thứ cần thiết phải mua: Dầu diesel.
Cô chưa từng sử dụng qua loại năng lượng cao cấp này, về nhà giở sách ra xem, rồi lại hỏi Dịch Huyền, sau đó dành một chỗ trong kho đựng đồ gốm để trữ dầu diesel.
Có dụng cụ mới, cả hai như được tiếp thêm sức mạnh, đối với mục tiêu "năm nay xây nhà mới" càng có tự tin hơn.
Ngày hôm sau, những viên gạch bê tông hữu cơ mới đã hoàn toàn cứng lại, Hà Điền và Dịch Huyền xây một cái bếp bằng đá đơn giản với vài viên gạch đá, đốt lửa, đặt một cái thùng sắt đầy nửa thùng nước lên nấu thử xem phải mất bao lâu thì nước mới sôi.
Một số viên gạch đá khác thì được chia ra thử nghiệm, dùng búa lớn đập thử, loại gạch đá này có độ đàn hồi tốt và không có vết nứt nào cả.
Củi đã cháy hết, nước bên trong thùng cũng chỉ âm ấm, nhưng sau khi dỡ gạch đá ra, đến tối sờ vào thì thấy vẫn còn hơi ấm.
Điều này cho thấy hiệu quả cách nhiệt của bê tông hữu cơ này cũng không tệ.
Hà Điền rất vui: "Chúng ta làm loại gạch này nhiều một chút nha anh, có thể dùng để xây chuồng cho gia súc." Vậy thì mùa đông năm nay không cần phải tiếp tục đốt bếp lò sưởi ấm cho mấy con vịt nữa.
Dịch Huyền nghĩ đẹp hơn: "Chúng mình làm lại khuôn mới, sao cho mấy viên gạch trông giống như các khối Lego có thể ghép lại với nhau.
Ở giữa để lại một vài cái lỗ để đặt thanh tre vào, như vậy sẽ dễ dàng hơn trong việc lắp ghép.
Về sau muốn mở rộng hay phá dỡ cũng đều thuận tiện hơn."
"Ý kiến hay!" Hà Điền lại đề nghị: "Trước tiên chúng ta xây một cái chuồng nhỏ bằng loại gạch này thử xem sao, nếu kết quả tốt thì dùng gạch này làm vườn ươm cũng được lắm."
Nói về Lego thì Hà Điền chỉ thấy qua những bức hình trong sách, nhưng ông của cô đã làm cho cô một bộ gỗ.
Trở lại nhà, Hà Điền trèo lên gác, lấy ra một cái hộp gỗ từ bên trong tủ bảo quản, đổ lên trên thảm, cho Dịch Huyền chiêm ngưỡng: "Ông em làm đó.
Lợi hại không?"
Hai người ngồi trên gác chơi xếp gỗ một lúc, rồi cùng nhau vẽ phác thảo, thảo luận và cân nhắc, cuối cùng quyết định chọn loại gạch mới với chiều dài, chiều rộng và chiều cao giống như gạch nung và gạch bê tông hiện có, trên đầu của viên gạch có hai hình trụ nhô cao 3 cm, đường kính của hình trụ cũng khoảng 3 cm, tương ứng với hai chỗ lõm ở mặt sau có cùng kích thước.
Sau khi lên bản vẽ, Hà Điền và Dịch Huyền quay trở lại xưởng mộc, lấy tấm ván, khoan lỗ rồi tìm một đoạn tre có đường kính gần 3 cm, cưa hai khúc, đặt chúng lên tấm ván và dùng than vẽ vòng quanh, sau đó đục một lỗ dọc theo đường vẽ đó, dùng giũa chà phẳng lỗ rồi nhét ống tre vào.
Đây là tấm trên cùng của khuôn.
Tấm dưới của khuôn cũng tương tự như tấm trên, dùng ống tre cùng kích thước, cưa dọc khớp tre, mài nhẵn rồi ghép vào ván.
Phần còn lại của cách tạo khuôn mẫu giống với cách làm khuôn gạch nung.
Dùng dây thừng buộc chặt và cố định mấy khối khuôn lại là có thể đổ hỗn hợp bùn vào.
Dịch Huyền cũng đã thử làm hai chiếc khuôn, kết quả xem như khá tốt.
Sau khi làm thành công mẻ gạch mới đầu tiên, Hà Điền và Dịch Huyền háo hức xây dựng những "khối nhà".
Họ dùng vài cọc tre và khoảng 20 viên gạch Lego, chưa đầy 10 phút họ đã xây được một góc, vừa đẩy vừa đá vài cái để thử độ bền, vì tre được chèn làm khung để cố định nên những viên gạch Lego đã che lấp nó.
Các bức tường là khá mạnh mẽ.
Hai người vỗ tay ăn mừng, đang cao hứng cười nói, đột nhiên phía xa vang lên ba tiếng nổ lớn.
Hai người vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy hướng hạ lưu trên bầu trời có vài viên đạn tín hiệu màu đỏ bay lên, kéo theo sau nó là một đường khói màu nâu đỏ, lao thẳng lên trời.
Đó là tín hiệu do thuyền buôn gửi đi sau khi đến bãi sông, nói cho những người thợ săn miền núi gần đó biết rằng: Chợ xuân đã mở.
Tối hôm đó, Dịch Huyền và Hà Điền đã làm tốt chuẩn bị cho phiên chợ vào ngày mai.
Hà Điền lấy rương gỗ long não đựng lông chồn từ trên gác xuống, lại chịu khó chải số lông chồn muốn bán kia một lần nữa, để đảm bảo ngày mai trông chúng vẫn luôn ở trong trạng thái đẹp nhất.
Mặt khác, cô lại chọn ra hai bộ lông chồn có màu sắc và kích thước không mấy tệ, chuẩn bị đổi một con dê với Tam Tam.
Hà Điền ngồi ở trước bàn, tay cầm một chiếc dùi nhỏ bằng gỗ để cố định từng tấm lông chồn, còn Dịch Huyền thì đang nấu bữa tối và cả thức ăn mang theo vào ngày mai.
So với bánh rán, Dịch Huyền thích dùng bánh nướng nhỏ làm thức ăn khô hơn.
Anh cho bốn chén bột mì vào một cái chậu gốm, thêm men, rồi lại thêm hai muỗng canh rượu ngọt, một muỗng mỡ ngỗng mới chế biến vào.
Trước tiên trộn bột lên, sau đó thêm nước từng chút một, nhào thành cục.
Lần này, dưới sự giám sát của Hà Điền, cuối cùng thì anh cũng không làm gì sai sót, sau đó lặp lại những hành động phi thường như "loãng quá thì thêm bột, đặc quá thì thêm nước" nữa, vô cùng thuận lợi nhào ra một cục bột bóng loáng, ngay cả trên thành chậu cũng sạch bong, không hề dính lại bột mì.
Sau khi nhào bột xong, anh thấm ướt một chiếc khăn vải, đậy lên chậu rồi đặt lên cạnh bếp để chậu gốm hấp thụ nhiệt dư và bột nở nhanh hơn.
Đợi anh chuẩn bị những đồ ăn khác xong cả rồi, bột cũng đã nở, anh chia bột thành từng khối nhỏ, lăn qua mè rồi cho vào khay nướng để nướng.
Sau đó, anh rửa một củ khoai lang, gọt vỏ, cắt thành từng miếng, cho vào nồi hai chén nước, sau khi nước sôi thì cho khoai vào.
Anh lại lấy non nửa chén bột mì khác, cho vào một cái tô sành, thêm một ít nước rồi dùng đũa khuấy đều, khuấy cho đến khi bột đặc dính, anh lại cho thêm một ít nước vào tiếp tục khuấy cho đến khi cầm đũa lên thì bột nhỏ giọt kéo thành sợi mịn thì coi như xong.
Mở nắp nồi ra, lật qua lật lại miếng khoai lang, dùng đũa chọc vào, nếu thấy dễ dàng chọc thủng thì có thể đổ bột vào.
Ngay khi đổ bột vào, nước sôi trong suốt trong nồi lập tức chuyển thành "Dung nham" màu trắng đục, sủi bọt khí, lúc này phải nhanh tay khuấy đều dưới đáy vài lần, nếu không bột có thể sẽ dính vào đáy nồi.
Giảm lửa vừa, để nước bột sôi một lúc rồi đập một quả trứng vào tô vừa đựng bột, khuấy đều lên, sau đó đặt đũa lên thành tô, nghiêng tô cho nước trứng chảy vào nồi.
"Dung nham" trắng như tuyết ban đầu bắt đầu xuất hiện những tia hoa trứng màu vàng nhạt.
Bây giờ, món bột trứng khoai lang đã sẵn sàng.
Bột được khuấy nhiều lần, gluten tiết ra, khi đổ vào nồi sẽ tạo thành những giọt bột rất nhỏ, hơn nữa còn có trứng, cứ thế mà trôi tuột vào bụng mà gần như không cần phải nhai, vị ngọt của khoai lang cũng đều tiết ra hết.
Tô bột nấu ngọt này kết hợp với thịt xông khói xào ớt xanh, cải thảo muối cay và bánh mè nướng, hợp vô cùng.
Hà Điền thấy Dịch Huyền làm đâu ra đấy, không nhanh không chậm thì rất hài lòng, sau khi nếm thử đồ ăn, sự hài lòng của cô càng cao thêm một bậc nữa.
Sau bữa ăn, Dịch Huyền xẻ ít bánh mè nướng còn lại ra, nhồi thịt xông khói xào ớt vào, làm đồ ăn khô cho ngày mai.
Ngoài những thứ này, anh còn dùng một ống tre để đựng một ít bột củ sen.
Điểm hay nhất của món bột củ sen là chỉ cần pha với nước sôi, nó sẽ ngay lập tức trở thành một món súp nóng hổi, ngọt ngọt, rất tiện lợi.
Bây giờ, chỉ cần đợi bình minh lên là họ có thể lên đường.
Tác giả: Gạch bê tông gai dầu của Hà Điền và Dịch Huyền thật ra là bê tông Hempcrete, khá phổ biến ở nước ngoài.
Nó là một vật liệu rất ấm áp..
Danh Sách Chương: