• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100 Tôi sẽ không để con bé quấy rầy cuộc sống của cô nữa

Giang Nguyễn Nguyễn dừng bươc, bối rối quay đầu nhìn lại.

Lệ Bạc Thâm cau mày thật sau: “Bây giờ đã bốn giờ sáng rồi, cô mới ngủ được một lát thôi, tôi không dám để cô cứ lái xe về như vậy. Hơn nữa, nếu cô rời đi rồi, tôi không biết phải giải thích với Tiểu Tinh Tinh như thế nào, cô đã tự mình hứa với con bé là cô sẽ không rời đi, nếu ngày mai con bé thức dậy mà không tìm thấy cô, nhất định con bé sẽ quấy phá nữa, nói không chừng sẽ trực tiếp chạy thẳng đến nhà cô. Thân thể con bé còn chưa hoàn toàn hồi phục nữa, lỡ làm nó tái bệnh lại thì phải làm sao?"

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, bởi vì giấc mơ vừa rồi nên cô mới không muốn ở lại với người đàn ông này.

Nhưng vừa rồi cô đã hứa với cô bé là sẽ không rời đi...

Nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: “Đừng lo lắng, tôi Tiểu Tinh Tinh chỉ tạm thời gây rắc rối cho cô thôi, nếu không có chuyện gì, sau này tôi sẽ không để con bé quấy rầy cuộc sống của cô nữa."

Nói xong hắn liền thả bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô ra.

Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy lời nói của hắn có chút kỳ quái, gai góc không thể giải thích được, nghe xong làm cô có chút khó chịu.

Trên giường, dường như Tiểu Tinh Tinh đã cảm nhận bên người đang trống rỗng, cô bé vô thức trở người sờ sờ chỗ trống bên cạnh, miệng phát ra vài tiếng rầm rì.

Nghe thấy động tĩnh, hai người không hẹn mà cùng nhìn sang.

Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không thể đối xử tàn nhẫn với cô bé này được, cô do dự vài giây rồi nói: “Tôi sẽ ở lại cùng Tiểu Tinh Tinh, nhưng anh Lệ, với mối quan hệ giữa chúng ta, tôi ngủ rồi mà anh vẫn đứng lại trong phòng hình như có chút không thích hợp lắm."

Đây rõ ràng là muốn đuổi hắn đi.

Ánh mắt Lệ Bạc Thâm tối sầm, mấy giây sau mới lạnh lùng đáp: "Được, Tinh Tinh đã làm phiền cô rồi."

Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Giang Nguyễn Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nằm xuống bên cạnh Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh làm như đang tìm hơi ấm, mò mẫm nhích lại gần cô.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn dịu lại, đưa tay ôm lấy cô bé vào lòng.

Tiểu Tinh Tinh thoải mái rúc vào lòng cô, trên môi cũng mang nụ cười nhàn nhạt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy lòng mình như tan chảy, cảm giác bất an do cơn ác mộng vừa rồi mang đến đã biến mất, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tinh Tinh tỉnh dậy trong vòng tay Giang Nguyễn Nguyễn.

Vừa mở mắt ra, cô bé đã nhìn thấy người dì xinh đẹp trước mặt, con ngươi lập tức trở nên sáng long lanh, trong lòng cũng tràn ngập niềm vui.

Rất hạnh phúc! Dì xinh đẹp thực sự không rời đi, thậm chí còn ngủ với mình nữa! Giá như ngày nào cũng được như thế này!

Giang Nguyễn Nguyễn mơ mơ màng màng cảm nhận được ánh mắt như tia laze của cô bé cho nên cô cũng tỉnh dậy theo, vừa cúi đầu xuống đã chạm phải đôi mắt sáng ngời của Tiểu Tinh Tinh, không khỏi mỉm cười: “Chào buổi sáng, con còn cảm thấy khó chịu không?"

Tiểu Tinh Tinh lắc đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn cười trấn an: "Vậy là tốt rồi, giờ nên rời giường rồi."

Vừa dứt lời, cô đã đứng dậy rời giường.

Thím Trương gõ cửa đi vào, trên tay còn mang theo quần áo đến cho Tiểu Tinh Tinh, Giang Nguyễn Nguyễn giúp cô bé thay đồ.

Thay quần áo xong, dì Trương đang định bế Tiểu Tinh Tinh đi rửa mặt nhưng Tiểu Tinh Tinh cứ khư khư giữ hai tay mình sau lưng không cho bà ấy ôm.

“Thiếu phu nhân, có thể làm phiền cô dẫn tiểu tiểu thư đi rửa mặt không?" Thím Trương đọc được suy nghĩ của tiểu tiểu thư, đem cô bé gửi gắm cho Giang Nguyễn Nguyễn.

Ngày thường, cô cũng thường chăm sóc hai đứa nhỏ nên cô rất giỏi những việc này, cô lên tiếng đáp lại rồi bế Tiểu Tinh Tinh vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, cô lại tết tóc cho cô bé.

Vừa chải tóc được nửa đường, hai mắt của Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào gương, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

Trước cửa phòng tắm, Lệ Bạc Thâm mặc áo sơ mi và quần tây, áo sơ mi còn chưa cài cúc, hình như cũng vừa mới tắm rửa xong, hắn lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang tết tóc cho Tiểu Tinh Tinh.
Chương 101 Có lẽ sẽ tái hôn với cô ta

Giang Nguyễn Nguyễn tết tóc cho Tiểu Tinh Tinh rồi bế cô bé ra ngoài.

Vừa quay người lại đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.

Đôi mắt tối sầm của hắn hơi tối sầm lại, mọi sự ấm áp trong mắt hắn đều thu hồi lại, trở nên khách sáo xa cách: "Bữa sáng đã sẵn sàng, xuống ăn đi."

Nói xong, hắn quay người đi về phía trước.

Giang Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt một lát.

Dường như vừa rồi cô mới nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông rất khác so với trước kia, nhưng mà dáng vẻ đó chỉ tồn tại trong chốc lát, không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không.

Sau khi tỉnh táo trở lại, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn Tiểu Tinh Tinh xuống lầu ăn sáng

Trong lúc ăn, tất nhiên Tiểu Tinh Tinh sẽ ngồi xuống bên cạnh Lệ Bạc Thâm.

Giang Nguyễn Nguyễn đang định đi về phía đối diện của hai người thì bị cô bé túm lấy tay ống tay áo, vì thế mà cô cũng bị buộc phải dừng bước.

“Thiếu phu nhân, cô ngồi cạnh tiểu tiểu thư đi.” Thím Trương nhìn ra ý đồ của tiểu tiểu thư, bà mỉm cười kéo ghế bên cạnh Tiểu Tinh Tinh ra.

Tiểu Tinh Tinh gật đầu đồng ý, dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.

Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Tiêu Tinh Tinh.

Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm có chút cứng ngắc, khi bắt gặp ánh mắt của cô, hắn lại quay đầu đi không nói lời nào, dường như không hắn hề quan tâm cô sẽ ngồi ở đâu.

Tiểu Tinh Tinh siết chặt tay.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự vài giây rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tinh Tinh.

Xuyên suốt bữa ăn, Giang Nguyễn Nguyễn theo bản năng mà chăm sóc cho cô bé ngồi bên cạnh, Lệ Bạc Thâm ở bên kia cũng theo thói quen mà gắp đồ ăn cho cô bé.

Tiểu Tinh Tinh được dì xinh đẹp và cha cùng chăm sóc làm cô bé mỉm cười hết sức vui vẻ, ngoan ngoãn ăn đồ hết ăn do hai người gắp cho.

Ăn sáng xong, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đi làm nên cô đã đứng dậy rời đi.

Tiểu Tinh Tinh buồn bã vò vò góc áo của mình.

"Ngoan nào, dì phải đi làm rồi, để hôm khác dì lại đến thăm con nhé, được không?" Giang Nguyễn Nguyễn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng an ủi.

Nghe tin dì sắp đi làm, tuy Tiểu Tinh Tinh vẫn chưa nỡ để cô rời đi nhưng cô bé vẫn hiểu chuyển mà buông tay ra, sau đó vẫy tay chào dì xinh đẹp.

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười sờ đầu cô rồi xoay người rời đi.

Trước khi đi làm cô còn phải về nhà thay quần áo, hơn nữa cô cũng có chút lo lắng cho hai đứa nhỏ ở nhà nên muốn quay về xem sao.

Vừa vào cửa đã thấy hai đứa nhỏ lao tới: "Mẹ ơi! Sao giờ mẹ mới về? Tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thím Lý ở bên cạnh mỉm cười nhìn ba mẹ con họ rồi giải thích: "Hai vị tiểu thiếu gia lo lắng cho cô, nên sáng nay đã dậy rất sớm."

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu, do dự một chút cuối cùng vẫn nói chuyện ngày hôm qua mình ở lại chăm sóc Tiểu Tinh Tinh cho hai đứa nhỏ biết.

Nghe tin em gái mình bị bệnh, hai cậu bé lo lắng hỏi: "Em gái thế nào rồi? Bệnh nặng lắm hả mẹ? Chúng com có thể đến thăm em ấy được không?"

Giang Nguyễn Nguyễn ngập ngừng trấn an: "Chỉ là sốt nhẹ thôi, ngủ một giấc đã đỡ hơn nhiều rồi. Bọn con có thể gặp em ấy ở trường mẫu giáo mà. "

Hai cậu bé muốn đến thăm người bạn thân đang bị bệnh của mình. Theo như bình thường thì cô sẽ đồng ý ngay, nhưng vì chuyện của Lệ Bạc Thâm nên cô cũng không muốn bọn nhỏ tiếp xúc nhiều quá với hắn.

Hai đứa nhỏ cũng không nài nỉ nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Bên kia, sau khi Phó Vi Trữ đi theo xe của Giang Nguyễn Nguyễn, nhìn thấy cô chạy thẳng về phía trang viên nhà họ Lệ, lúc trở về liền tức giận đến mức cả đêm không ngủ được, ra lệnh cho người phải chú ý đến Giang Nguyễn Nguyễn, khi cô ấy rời đi.

Sáng sớm tỉnh dậy, đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của thủ hạ gọi tới, cô ta mới biết đến lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới rời đi!

"Con khốn!"

Phó Vi Trữ nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, sắc mặt tức giận đến tím tái: “Vừa về nước đã vội vàng giành lấy lại!"

Nói xong, trong lòng cô ta lại có chút hoảng sợ.

Không ngờ người phụ nữ đó lại qua đêm ở nhà họ Lệ!

Suốt mấy năm qua, cô ta nhiều nhất cũng chỉ có thể ở lại ăn tối, vừa ăn xong đã hạ lệnh rời đi!

Từ góc độ này nhìn ra, thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với người phụ nữ kia...

Phó Vi Trữ càng nghĩ càng thấy bất an.

Đối diện là mẹ của Phó Vi Trữ, Trịnh Lâm, nhìn thấy bộ dạng của con gái mình thì âm cần hỏi han: "Có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà đã tức giận như vậy rồi?"

Phó Vi Trữ nghiến răng nghiến lợi: "Con khốn Giang Nguyễn Nguyễn đó đêm qua đã qua đêm ở trang viên nhà họ Lệ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạc Thâm rất có thể sẽ tái hôn với cô ta!”

Nghe vậy, Sắc màu của Trịnh Lâm thoáng ngưng trọng lại, lãnh đạm nói: “Rất lâu rồi mẹ không gặp dì Tống con, buổi chiều mời bà ấy đến uống trà chiều đi, sẵn tiện nói chuyện này với bà ấy luôn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK