• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94 Rốt cuộc coi trọng cô ta cái gì

Sau khi tỉnh táo lại, Giang Nguyễn Nguyễn đè nèn khác thường trong lòng xuống rồi đi đến bên cạnh ba người.

Mặc dù Tiểu Tinh Tinh đang phát sốt, nhưng thấy cô đến thì cô bé lập tức trông mong nhìn chằm chằm cô với đôi mắt bừng sáng long lanh.

Giang Nguyễn Nguyễn lo lắng nhìn cô bé một cái.

Tiểu Tinh Tinh lập tức đưa tay muốn cô ôm.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế thì vô thức liếc nhìn Lệ Bạc Thâm.

Cô bé này... Bị bệnh, không ở bên cạnh cha mà lại muốn một người xa lạ là cô ôm.

Không biết Lệ Bạc Thâm có cảm tưởng như thế nào.

Người đàn ông lại lạnh nhạt đưa cô bé qua cho cô.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự giây lát rồi đưa tay nhận lấy con bé.

Vừa ôm đứa nhỏ vào ngực, cô đã cảm nhận được thân nhiệt của con bé như cái bếp lò.

Giang Nguyễn Nguyễn không nghĩ nhiều mà đưa má chạm chạm vào mặt cô bé để dò xét như thói quen ở nhà.

Được mặt dán mặt với dì xinh đẹp, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy mát lạnh nên thoải mái nheo mắt lại.

"Sốt hơi cao đấy." Giang Nguyễn Nguyễn ôm chặt thêm đứa nhỏ một chút, dịu dàng nói: “Có phải Tiểu Tinh Tinh rất khó chịu không?"

Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy cô bé sốt đến đôi mắt hơi đỏ lên thì rất đau lòng, lập tức quay đầu hỏi thím Trương: “Bà cho con bé uống thuốc chưa?"

Lúc này thím Trương mới tỉnh táo lại, vội vàng khẽ gật đầu: “Uống rồi ạ."

Nói xong, bà lại cẩn thận mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Thiếu phu nhân, ngài trở về từ khi nào vậy?"

Bà đã làm ở nhà họ Lệ thời gian được khá lâu, lúc Giang Nguyễn Nguyễn vào cửa thì bà cũng từng phục vụ cô một thời gian, lúc ấy bà rất tôn kính vị thiếu phu nhân này.

Lúc biết thiếu phu nhân không từ mà biệt, bà còn rất kinh ngạc.

Không ngờ lúc này cô lại trở về.

Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy xưng hô của bà thì hơi sửng sốt, sau đó mở miệng cười: “Trở về một thời gian rồi, mà bà đừng gọi tôi như thế, tôi đã rời khỏi nhà họ Lệ được sáu năm."

Thím Trương giật mình, cảm khái nói: “Ngài không thay đổi chút nào cả, tôi còn tưởng rằng... Được rồi, về sau tôi sẽ chú ý."

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.

"Ngài là... Đến thăm tiểu tiểu thư sao?" Thím Trương lại hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn giải thích: “Chúng tôi trùng hợp gặp mặt ở nhà một bệnh nhân, nghe nói Tiểu Tinh Tinh không thoải mái nên tôi tới thăm một chút."

Thím Trương nghe vậy thì cảm thấy chua xót, lầm bầm cảm khái: “Cũng tốt, có ngài ở bên cạnh thì tiểu tiểu thư sẽ khoẻ lại nhanh thôi."

Giang Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không biết suy nghĩ của bà, chỉ cho là thím Trương nghĩ cô là bác sĩ nên biết chữa bệnh, nếu được cô chăm sóc thì Tiểu Tinh Tinh sẽ nhanh khoẻ lên, vì thế cô gật đầu cười: “Bà yên tâm, Tiểu Tinh Tinh có gì cần đến tôi thì tôi sẽ hỗ trợ."

Thím Trương nghe thế thì cảm thấy hơi kỳ quái, cứ cảm thấy lời này của thiếu phu nhân có chút khách sáo.

Tiểu tiểu thư là con gái ruột của cô, hiện tại tiểu tiểu thư sinh bệnh, thiếu phu nhân ở bên cạnh chăm sóc không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Hơn nữa có người mẹ là cô ở bên cạnh, tâm tình của tiểu tiểu thư sẽ tốt lên. Ngoài ra bà cũng biết y thuật của thiếu phu nhân, năm đó bà có đau đầu xây xẩm gì cũng tìm cô chữa bệnh.

Hiện giờ bệnh sốt của tiểu tiểu thư chắc chắn không phải vấn đề gì lớn đối với thiếu phu nhân.

Nhớ lại khoảng thời gian thiếu phu nhân còn ở đây, thím Trương nhịn không được cảm thấy tiếc nuối.

Thiếu phu nhân xinh đẹp lại giỏi giang, xưa nay không làm ra vẻ trịnh thượng với đám người làm bọn họ, luôn coi họ như người nhà.

Bây giờ những lúc thiếu gia không có mặt, vị Phó tiểu thư kia thường tới đây và coi mình là nữ chủ nhân của cái nhà này, bày ra dáng vẻ cao ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ, căn bản không coi họ là người.

Cũng không biết thiếu gia coi trọng cô ta cái gì...

Lệ Bạc Thâm nghe xưng hô của thím Trương cũng hoảng hốt trong chớp mắt.

Nhưng sau đó lại nghe Giang Nguyễn Nguyễn uốn nắn lời nói của thím Trương, tâm tình hắn trở nên hơi phức tạp.
Chương 95 Dì đừng có đi

Nhìn thấy ba người Giang Nguyễn Nguyễn đứng chung một chỗ, thím Trương càng hoài niệm khoảng thời gian năm đó, bà ôm suy nghĩ để họ đơn độc ở với nhau nên sau khi nói vài câu liền lặng lẽ lui ra.

Trong nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ.

Lệ Bạc Thâm nhìn hai người trước mặt với đôi mắt thâm trầm.

Phát giác ánh mắt của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn nghiêng người qua ôm lấy Tiểu Tinh Tinh đi đến bên cạnh ghế sô pha, muốn buông cô bé xuống.

Tiểu Tinh Tinh phát giác ý đồ của cô, trong đôi mắt to tròn tràn đầy kháng cự, bàn tay nhỏ nắm lấy bờ vai cô không buông.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế thì trấn an ôm lấy cô bé và ngồi xuống ghế sa lon, dịu dàng nói: "Tinh Tinh ngoan, con bị bệnh nên phải nghỉ ngơi sớm một chút, dì dỗ con ngủ được không?"

Tiểu Tinh Tinh chôn đầu vào cổ cô, im lặng lắc đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày hỏi: “Con không muốn ngủ sao?"

Đứa nhỏ gật gật đầu, xoay người trong lòng cô rồi duỗi tay về phía quyển vở trên bàn.

Giang Nguyễn Nguyễn thò người qua lấy quyển vở rồi đặt vào tay cô bé, xem cô bé viết chữ trên đó.

"Nếu con ngủ thì dì sẽ đi, con không muốn dì đi."

Tiểu Tinh Tinh viết nắn nót từng chữ, bĩu môi bày ra vẻ mặt không muốn.

Nhìn hàng chữ trên quyển vở, trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên một tia kinh ngạc.

Sao con bé này lại bám dính cô như thế?

Lệ Bạc Thâm đứng bên cạnh nhìn thấy hàng chữ cô bé viết thì liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn một cái, trầm giọng nói: "Dì còn phải về nhà, con ngoan ngoãn đi ngủ đi."

Tiểu Tinh Tinh nghe thế thì mếu máo, quay đầu xác nhận với Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.

Hai đứa nhỏ trong nhà còn đang chờ cô, mặc dù còn có thím Lý đang chăm tụi nhỏ, nhưng cô vẫn không yên lòng.

Hơn nữa cô cũng không biết nên mang tâm trạng thế nào khi qua đêm trong căn nhà cô từng sống mấy năm trước.

Thấy cô ngầm thừa nhận, Tiểu Tinh Tinh khổ sở rũ mắt xuống, đôi tay nhỏ ghì chặt lấy vạt áo Giang Nguyễn Nguyễn, sắp vo vạt áo cô thành một cục.

Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của con bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy không đành lòng.

Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh mới buông áo cô ra.

Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ Tiểu Tinh Tinh đã chịu ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng lại thấy cô bé cầm lấy quyển vở lên.

"Để cha đón các anh tới, dì đừng có đi."

Tiểu Tinh Tinh viết xong thì quay người lại tội nghiệp ôm lấy cổ Giang Nguyễn Nguyễn không buông tay.

Thân nhiệt nóng rực của đứa nhỏ làm Giang Nguyễn Nguyễn nói không ra được câu từ chối.

Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn thầm thở dài trong lòng rồi chịu thua: "Được rồi, dì không đi, con an tâm ngủ đi."

Cô bé nghe thế mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt long lanh như nước còn có chút hoài nghi.

Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu cô bé: “Dì ở đây với con, mau ngủ đi."

Lúc này Tiểu Tinh Tinh mới chui ra khỏi ngực Giang Nguyễn Nguyễn rồi tựa vào vai cô ngủ thiếp đi, đến cả lúc ngủ mà bàn tay nhỏ đó còn siết chặt áo của cô, sợ cô lén bỏ đi.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn đứa nhỏ trong ngực, cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra.

Nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống, hắn tiến lên ngồi ở bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn rồi sai quản gia rót hai ly trà cho họ, sau đó cầm điện thoại lên xử lý công việc từ xa.

Vừa rồi hắn nói phải tăng ca không phải giả vờ, khoảng thời gian này thật sự bận bịu đến đầu óc choáng váng.

Trong nhất thời, trong phòng khách lại rơi vào một mảnh tĩnh mịch.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của cô bé trong lòng, Giang Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng bảo quản gia lấy ra một tấm thảm nhỏ rồi trùm kín đứa nhỏ lại.

Cô bé đang ngủ mơ cảm thấy hơi nóng nên trở mình trong ngực cô.

Giang Nguyễn Nguyễn cẩn thận lau mồ hôi cho cô bé, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK