• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Duệ Thần vẫn híp mắt nhìn Phương Vận, còn vẻ mặt Phương Vận nói cho anh biết cô ta không nói dối.

Nhưng nếu không phải Phương Vận thì ai lại cố ý làm như vậy?

Phương Vận không giải thích thêm, rủ mắt xuống rồi đi ra ngoài.

Không suy nghĩ nhiều, người đàn ông đi tới bên cạnh Tô Duyệt, lúc này anh mới cảm nhận được cơn đau nóng ở sau lưng.

Vừa rồi vì lo lắng cho Tô Duyệt nên buộc mình phải cố gắng chống đỡ, hiện giờ Tô Duyệt đã không sao, lúc này không còn gì để lo lắng, cơn đau lập tức ùn ùn kéo đến như thác lũ.

Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, Ninh Duệ Thần tựa trên vai Tô Duyệt, mồ hôi trên trán đã thấm đẫm một mảng lớn.

Lúc này Tô Duyệt vẫn chưa phát giác ra, nói với người đàn ông bên cạnh, "Ninh Duệ Thần, mấy ngày nữa chúng ta sang Mỹ đi, em thật sự không an tâm để một mình mẹ ở bên đó."

"Ừ."

"Anh nói xem, nếu mẹ biết mẹ sắp làm bà ngoại rồi có vui không?"

"Ừ."

"Nếu mẹ không chịu trở về, đến lúc đó chúng ta cứ ở lại Mỹ một thời gian ngắn, đợi đến khi con ra đời rồi mới trở về được không?"

Tô Duyệt khẽ nói, nhưng lần này lại không nghe thấy câu trả lời của người đàn ông.

Tô Duyệt khẽ lay thân người đàn ông, thử gọi, "Anh?"

Nhưng câu trả lời của anh là tiếng thân thể của người đàn ông đột nhiên ngã xuống giường.

"Ninh Duệ Thần!" Tô Duyệt vươn tay chạm vào anh, nhưng khi chạm vào, lại là… máu.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen nên đã che hết toàn bộ vết máu, lại luôn một mực chăm sóc cô, biểu hiện giống như người bình thường, sao có thể…

Tô Duyệt nhanh chóng xuống giường, ngay cả giày cũng không mang, chạy nhanh ra ngoài...

Nhưng vừa mới đi ra, một loạt các bác sĩ y tá đang đợi đến sắp buồn ngủ ở bên ngoài nhanh chóng vọt vào phòng.

Khi nhìn thấy người đàn ông khi nãy còn lạnh lùng bảo bọn họ cút ra ngoài lúc này lại nhắm chặt hai mắt ngã trên giường, bác sĩ trưởng lại lộ vẻ hết sức bình tĩnh thong dong.

Không nóng không vội đi tới gần, kéo cổ áo Ninh Duệ Thần, một tay khác hết sức thô lỗ xé áo của người đàn ông, mặc dù đã bất tỉnh, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn cau lông mày vì chiếc áo dính máu bị xé rách.

Máu thịt be bét thế này, ngay cả vết thương của mấy tháng trước cũng bị rách toạc ra.

Cho dù đã mê man, nhưng cơn đau dữ dội như thế sao không cảm giác được chứ?

Một người đàn ông cao ngạo tận trời, lúc này lại mặc cho bác sĩ thô xử xử lý.

"Bệnh của anh ấy nặng như vậy, tại sao không sớm trị liệu cho anh ấy! Bác sĩ mấy người cứu người như thế nào vậy?" Trái tim Tô Duyệt đau nhói.

Bác sĩ trưởng hết sức bình tĩnh, "Cô Tô, bác sĩ chúng tôi muốn cứu người cũng phải dựa vào bệnh nhân, nhưng cho dù chúng tôi có khuyên thế nào thì anh ta cũng phải chờ cô tỉnh lại. Cô Tô, mặc dù chúng tôi là bác sĩ, nhưng cũng không có khả năng đánh anh ta hôn mê khiêng về giường bệnh được? Đương nhiên, hiện giờ đã không cần đánh nữa rồi."

Bác sĩ Hoàng vẫy tay với y tá đẩy xe giải phẫu ở đằng sau lưng tới, vài bác sĩ nam trẻ vội vàng đi tới nâng tay nâng chân đỡ Ninh Duệ Thần lên.

"Cô Tô, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, yên tâm, anh ta không chết được đâu, nhưng nếu sau khi anh ta tỉnh lại phát hiện sức khỏe của cô không tốt, cái này.... thứ cho y thuật của tôi có hạn, bất lực xoay chuyển đất trời."

Nói xong, bác sĩ trưởng nhún vai, gọi những người có liên quan ra ngoài phòng bệnh.

Tiếng ma sát của bánh xe phẩu thuật kéo lê trên mặt đất truyền vào trong tai Tô Duyệt, cô không thể nào tưởng tượng được anh bị thương nặng như vậy, tại sao vẫn có thể gắng gượng đến tận bây giờ.

Trên lưng bị thương hai lần, tất cả đều vì cô, anh dùng hành động thực tế bảo vệ cô vô cùng tốt. Hơn nữa, mỗi lần bị thường vì cô đều vô cùng dứt khoát, không do dự dù chỉ một giây.

Anh luôn xuất hiện những khi cô yếu ớt nhất, bất lực nhất, không có lực chống đỡ những khó khăn từ bên ngoài tác động tới. Anh giống như ánh mặt trời, khiến cô muốn tới gần, nhưng lại quá ấm áp làm cô không dám nhận.

Bởi vì cô sợ, sợ sau khi sự ấm áp đó qua đi sẽ là những cơn lạnh rét đến vô tận.

So với không bao giờ chiếm được sự ấm áp ấy, càng khiến người ta không thể chấp nhận được chính là sau khi tim được ấm áp, sau khi cảm nhận tư vị được người yêu thương nâng trong lòng bàn tay, tất cả tư vị ngọt đến tận đáy lòng rồi lại bị lấy ra một cách mạnh mẽ, còn mình lại vô lực vô năng.

Cho nên cô bắt đầu né tránh Ninh Duệ Thần, thà rằng cắn răng chịu đựng sống qua từng ngày sau khi bị Thẩm Gia Dũng phản bội, tự nỗ lực làm cho bản thân vui vẻ kiên cường hơn, cũng không chịu đón nhận anh.

Nhưng không ngờ rằng cô càng trốn tránh thì anh càng theo đuổi mạnh mẽ.

Ninh Duệ Thần...

Có lẽ, chính vì sự cố chấp đó mới làm cho cô dần dần bắt đầu tin tưởng vào cái gọi là… tình yêu.

Trong tình cảm, nếu một người lùi một bước, một người khác nhất định phải càng dũng cảm bước lên trước một bước tiến về phía đối phương.

Tô Duyệt bất giác xoa bụng, càng thêm quyết tâm bảo vệ đứa bé trong bụng, đơn giản là vì đây chính là món quà tốt nhất mà cô dành tặng anh.

=====

Mặt trời dần dần xuống núi, những tia sáng còn sót lại bao phủ nửa bầu trời, mọi người trong thành phố A lúc này cũng lặng lẽ hưởng thụ hoàng hôn ấm áp này.

Nền kinh tế của thành phố A không phát triển như Lạc thành, nhưng xét về mặt nào đó thì áp lực công việc nơi đây nhẹ nhàng hơn so với Lạc thành rất nhiều, có rất nhiều người ở bên ngoài phấn đấu nửa đời người cũng tình nguyện từ bỏ điều kiện cuộc sống giàu sang, lựa chọn tìm một công việc thoải mái ở nơi đây, cũng có nhiều thời gian để quan tâm đến người nhà của mình hơn.

Con người lúc nào cũng quanh đi quẩn lại mất một vòng mới có thể hiểu được hạnh phúc, sống vui vẻ cùng với người mình yêu mới là quan trọng nhất.

Lỗ tai tinh xảo cắm tai nghe, Trần Vân mặc chiếc áo khoác màu vàng hai tay đút túi đi ra khỏi bệnh viện, chiếc túi xách màu đen miễn cưỡng treo trên khuỷu tay cô, thoáng một cái, sự lạnh lẽo quanh thân cô dường như lúc này cũng bị sắc trời màu da cam cảm hóa, lộ ra vài phần dịu dàng.

Trong tai vang lên giai điệu tuần hoàn của một bài, giọng hát có hơi khàn mang theo sự bất lực của người đàn ông lặp lại hết lần này đến lần khác, "Tình nguyện từ đó làm cái bóng của em, lời thề lưu luyến chuyện xưa của em, vạn năm triền miên chỉ tấm vải đó, khiến em ngày đêm không ngủ được, một dòng sông kỷ niệm, cốt truyện liên tục không ngừng nghỉ..."

Lúc đầu cô cũng không thích bài hát này, là Thẩm Tuấn Ngạn vẫn luôn nhét tai nghe vào tai cô, để cô và anh cùng nhau nghe một lần.

Hôm nay đã rời khỏi anh, chẳng hiểu sao cô lại bắt đầu thích bài này.

Trần Vân vươn tay, xoay xoay nút tai, làm một bác sĩ, đương nhiên biết đeo tai nghe càng lâu thì càng có hại, nhưng cũng chỉ đổi góc độ khác, không rút tai nghe xuống.

Mặc dù cô đã biết, cô và Thẩm Tuấn Ngạn là không thể nào.

Nhưng hôm nay lại không có ai đột nhiên cướp một bên tai nghe, cười tủm tỉm nhìn cô bá đạo nhét vào một bên tai mình.

Gió bên bờ biển thành phố A thổi tới mang theo sự lạnh lẽo, Trần Vân xốc lại áo khoác của mình, nhưng bỗng nhiên nhớ tới có người đã từng cười híp mắt cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô, không cho phép cô cởi xuống.

Aiz, quả nhiên ở cùng anh lâu cho nên sinh ra ý ỷ lại.

Rủ mắt xuống, Trần Vân cầm chặc áo khoác hơn.

"Mặc nhiêu đây sao đủ được?"

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Trần Vân, đôi tay xốc áo được bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, ngay cả một bên tai nghe của cô cũng bị nhét vào lỗ tai người mới tới.

"Sắp kết hôn rồi còn nghe bài này sao? Trần Vân, em lừa ai đây?" Thẩm Tuấn Ngạn híp mắt dắt tay Trần Vân, không cho cô chạy đi.

Trần Vân mím môi, không định giải thích, muốn rút tay ra khỏi bàn tay to lớn kia.

Nhưng sức lực của người đàn ông lại vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức... không giống Thẩm Tuấn Ngạn mà cô biết.

"Trần Vân, thừa nhận đi, thật ra em thích anh, em mượn Ninh Duệ Thần cố ý cho anh biết em sắp kết hôn, chẳng qua là không nhúng nhường được, muốn anh phải tới tìm em, đúng không?" Thẩm Tuấn Ngạn đắc ý nhìn Trần Vân, dường như đang nói với Trần Vân, đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì.

Anh nói đến vậy, thế nhưng Trần Vân chỉ lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt đó còn lạnh hơn cả cơn gió thổi từ biển vào.

"Thẩm Tuấn Ngạn, không thể nào." Trần Vân lấy từ trong túi ra một tờ giấy màu đỏ, đưa tới trước mặt Thẩm Tuấn Ngạn, "Tôi sắp kết hôn."

Gió lạnh tiếp tục thổi tới, Thẩm Tuấn Ngạn nhìn tờ giấy đỏ trước mặt, nét mặt vốn mang theo vẻ đắc ý, lúc này lại trở nên hờ hững.

"Trần Vân, em làm nhiều việc như vậy chính là muốn nói cho anh biết em sắp kết hôn rồi sao?" Thẩm Tuấn Ngạn nhướn mày, không hề có thái độ cợt nhả, chế giễu nhìn Trần Vân.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong đáy mắt người đàn ông này có một tia hi vọng.

Trần Vân, nói không, nói không phải như vậy đi, em bảo anh đến, nói với anh những điều này thực chất chỉ muốn anh mang em đi đúng không?

Chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ đi cùng em đến chân trời góc biển.

Trần Vân, anh từng hoài nghi anh có phải là kẻ ngu hay không, tại sao luôn chạy tới chỗ em trong vô thức, có giường lớn mà không ngủ, lại tình nguyện kiếm cớ đến ngủ trên chiếc giường toàn mùi thuốc sát trùng của em, sau đó mỗi lần em rút lui, anh mới biết, anh đúng là một kẻ ngu, là một kẻ ngu yêu em muốn trọn đời bên em.

Trần Vân, tuyệt đối đừng để anh thất vọng, tuyệt đối đừng....

"Đúng." Trần Vân ngước mắt, nhìn Thẩm Tuấn Ngạn hờ hững nói, "Mấy năm nay, tôi đã chịu đủ sự có mặt của anh bên cạnh tôi rồi, anh thật sự rất ồn ào, cả ngày cứ líu ríu, cho nên từ nay về sau không cần tìm tôi nữa, đừng để người ta đem mấy tờ báo vớ vẩn kia đến bàn làm việc của tôi, tôi không có hứng thú, cũng không muốn quan tâm bất cứ chuyện gì về anh hết."

Giọng nói hoàn toàn lạnh lùng như trước đây, quả nhiên là phong cách của cô.

Vô tình, lúc nào cũng chỉ một mình, chưa bao giờ quan tâm lo lắng đến cảm nhận của người khác.

Đến cuối cùng lực ý chí mạnh mẽ hơn, nhưng anh cũng là con người,cũng sẽ cảm thấy nản lòng, cảm thấy cái gọi là kiên cường thực chất cũng chỉ là trò cười trong mắt kẻ khác mà thôi.

Hi vọng trong đáy mắt từng chút từng chút bị dập tắt, bàn tay lôi kéo tay cô từ từ buông thõng, tai nghe bị nhét ở một bên tai cũng bị anh tháo xuống.

Thẩm Tuấn Ngạn cúi đầu, nhếch môi cười tự giễu, "Thật xin lỗi, thời gian này đã quấy rầy em rồi, em yên tâm, từ nay về sau sẽ không bao giờ còn nữa."

Trần Vân gật đầu, nhìn Thẩm Tuấn Ngạn, "Cảm ơn."

Hai chữ vô cùng đơn giản, lại giống như kim châm đâm vào tim của Thẩm Tuấn Ngạn, ánh mắt thống khổ chỉ chợt lóe rồi ngay lập tức thay bằng lễ phép mà xa lánh, "Không cần cảm ơn."

Nói xong, người đàn ông liền xoay người, dần dần hòa vào bóng đêm cách Trần Vân mỗi lúc càng xa.

Vì thế, anh sẽ không thấy được, sau khi anh rời đi, trong mắt Trần Vân hiện lên vẻ thống khổ.

Áo khoác màu vàng nhạt mở toang, Trần Vân mặc cho gió thổi vào người mình, cảm thụ cảm giác lạnh lẽo thê lương này.

Thẩm Tuấn Ngạn, anh sẽ không bao giờ hiểu được, bởi vì trong lòng anh sẽ không cân nhắc về những thứ này, đối với anh mà nói, có con hay không cũng không quan trọng, nhưng đối với em thì lại không phải như vậy.

Nếu có thể, em hi vọng có một ngày anh có thể biến thành em, lúc đó anh sẽ hiểu rõ cảm giác này là gì.

Không, vẫn nên thôi đi, nếu thật sự có ngày như vậy thì anh sẽ phải nếm mùi vị đau khổ này một lần, em không muốn như vậy.

Thẩm Tuấn Ngạn, thật ra nếu như anh suy nghĩ cẩn thận thì sẽ phát hiện hai chúng ta vốn không cùng một thế giới.

Cho nên anh mãi mãi sẽ không biết được em không mong muốn liên lụy đến anh cỡ nào.

Em đã từng sống một mình trên cuộc đời này, dù cuộc sống không tốt, không vướng không víu ai, mặc dù rất cô đơn, nhưng sẽ không liên lụy đến người vô tội, huống chi, hiện giờ phải liên lụy đến anh, người mà em quan tâm nhất.

Trần Vân đi về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt, nhét tờ giấy màu hồng vào lại trong túi, đi về phía trước.

"Trần Vân!"

Người đàn ông phía sau đột nhiên đuổi theo, Trần Vân giật mình, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng gió thổi của người đang nhanh chóng chạy về hướng này.

Cổ tay nhỏ bé đột nhiên bị một bàn tay to nắm chặt, ánh mắt lạnh nhạt hơi lóe lên, nhưng Trần Vân vẫn không quay đầu lại.

"Trần Vân, em hận anh cũng được, tóm lại anh nhất định phải mang em đi!" Thẩm Tuấn Ngạn quay trở lại lần nữa, giọng nói lộ ra chút cố chấp, thái độ kiên quyết hơn.

Những ngày gần đây, anh vẫn luôn tạo ra xì căng đan với những cô gái khác, không ngại cực khổ cử người mang những tờ báo kia đặt lên bàn làm việc của cô, lại bắt họ phải báo cáo biểu hiện của cô khi xem những tờ báo đó như thế nào.

Đúng vậy, anh cố ý làm như vậy là muốn biết rốt cuộc Trần Vân có động lòng với anh hay không!

Nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng... Quả nhiên, khuôn mặt của cô vẫn không có biểu cảm gì giống như trước đây, cảm giác này còn khó chịu hơn so với việc đuổi những người đàn bà kia đi!

Nhưng vậy thì sao, cũng đâu có phải quen biết cô ngày một ngày hai đâu, đối diện với một núi băng như Trần Vân thì anh cũng phải là tòa thành, dù sao Trần Vân vẫn luôn khiến anh tức đến nghẹn họng, cho dù lạnh cũng phải hạ nhiệt độ đến mức thích hợp.

Lúc này, Thẩm Tuấn Ngạn vốn còn đang khó chịu không được tự nhiên vì chuyện Trần Vân cự tuyệt lời cầu hôn của mình đột nhiên nghĩ thông suốt, bộ dạng nhất định phải rước cô về nhà cho bằng được này, cho dù em có vô tình nữa thì anh vẫn sẽ mặt dày mày dạn mà kéo em đi.

Sợ cái gì, không phải Ninh Duệ Thần đã dùng chiêu này để lừa Tô Duyệt về tay hay sao?

"Thẩm Tuấn Ngạn, tôi sắp kết hôn rồi...."

"Vậy thì sao, Trần Vân, em liệu mà xử lý đi, em không về với anh, anh sẽ không đi, cũng sẽ không cho em đi." Thẩm Tuấn Ngạn cất cao giọng nói ấm áp, những người tản bộ xung quanh không khỏi chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi lôi lôi kéo kéo nãy giờ rất lâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK