Hôm sau, Ninh Duệ Thần vẫn đưa Tô Duyệt đến công ty như bình thường, không vì chuyện lúc trước mà băn khoăn.
Người khác nhiều chuyện hay thích nói như thế nào thì cứ mặc họ đi, cho dù cô dựa vào Ninh Duệ Thần mà đạt được một chút lợi ích kia thì có sao chứ, chỉ có thể nói ông xã của cô quá bản lĩnh thôi!
“Chị Lý, chiều hôm nay tôi sẽ đến phủ thị chính, có thể tuần sau mới về được.” Trong phòng làm việc, Tô Duyệt bình tĩnh nói với Lý Tuyết Lỵ.
Lý Tuyết Lỵ ngước mắt nhìn Tô Duyệt, còn tưởng rằng với tính tình của Tô Duyệt, sau khi biết những chuyện kia thì cô ấy sẽ quả quyết từ chối sự giúp đỡ của Ninh Duệ Thần, không ngờ cô ấy vấn tiếp nhận.
Nhưng việc đã đến nước này, cô ta cũng không thể nói gì nữa, “Cố gắng về sớm một chút, trong công ty còn nhiều chuyện cần cô làm.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Nói xong, Tô Duyệt liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, trở về chỗ ngồi của mình.
Trong phòng làm việc nho nhỏ không giữ được chút bí mật nào, chuyện Tô Duyệt muốn đến phủ thị chính không đến một lát mọi người gần như đều biết rõ.
Bạch Nhạc Huyên theo bản năng nhìn sang bên trái đằng trước, lúc này Tô Duyệt đang sửa lại văn kiện để chuẩn bị chiều nay đến phủ thị chính.
Móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay, không, cô ta không cho phép Tô Duyệt đến phủ thị chính!
Sáng sớm hôm nay cô ta mới biết được, hôm qua Ninh Duệ Thần dẫn Tô Duyệt đến tham gia bữa tiệc thương nhân đó!
Nếu Tô Duyệt thật sự không phải là vợ của anh, thì sao Ninh Duệ Thần có thể đưa cô đến một bữa tiệc thương nhân quan trọng như vậy chứ!
Nhưng cho dù như vậy, trong lòng Bạch Nhạc Huyên vẫn không cảm thấy khổ sơ nhiều lắm, cũng may cô ta vẫn còn những kí ức, những kí ức chỉ thuộc về anh và cô ta!
Trong phủ thị chính, mỗi ngày cô ta đều có thể nhìn thấy dáng vẻ anh làm việc chăm chỉ, mặc dù không có cách nào đến gần, nhưng trong phòng làm việc nho nhỏ đó, chỉ có hai người bọn họ, cho dù anh rất ít nói chuyện, nhưng Bạch Nhạc Huyên vẫn cảm thấy đây là không gian riêng tư chỉ thuộc về hai người bọn họ, cô ta thậm chí còn âm thầm cảm thấy hài lòng, cho dù thời gian Tô Duyệt ở bên cạnh Ninh Duệ Thần nhiều hơn cô ta, thì cũng có một khu vực mà Tô Duyệt vĩnh viễn không thể bước vào.
Còn bây giờ Tô Duyệt lại muốn bước vào nơi đó, cô ta quyết không cho phép!
Mắt hạnh xinh đẹp lúc này tràn đầy lửa giận, bút trong tay đã bị cô ta cứng rắn bẻ cong.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong đầu Bạch Nhạc Huyên không ngừng suy nghĩ phải làm thể nào để Tô Duyệt không thể đến phủ thị chính.
“Chị Duyệt, em đau bụng quá, chị có thể rót giúp em một cốc nược được không?” Đột nhiên Bạch Nhạc Huyên ôm bụng, nói với Tô Duyệt.
Tô Duyệt nhàn nhạt nhìn Bạch Nhạc Huyên một cái, cũng không dừng động tác trong tay lại, “Cô bảo người khác giúp đi, tôi đang bận.”
“Chị Duyệt, có phải chị rất ghét em không?” Bạch Nhạc Huyên cắn môi nhìn Tô Duyệt, giọng nói điềm đạm đáng yêu.
Lúc này đang là buổi sáng, tất cả mọi người đều lười nhác, ngáp ngắn ngáp dài, hiện tại nhìn thấy bản thảo dày đặc chữ là đã cảm thẩy phờ phạc rũ rượi, hôm nay có thể nghe chuyện bát quái liền để tài liệu trong tay xuống hăng hái nghe Tô Duyệt và Bạch Nhạc Huyên nói chuyện.
“Có phải vì em đã từng là cộng sự của luật sư Ninh nên chị cảm thấy bài xích với em không?” Bạch Nhạc Huyên tiếp tục nói, đôi mắt hạnh như sắp muốn khóc, tay vẫn ôm bụng như cũ, trên mặt đã xuất hiện mồ hôi hột, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Thấy Tô Duyệt không nói lời nào, Bạch Nhạc Huyên lại bi thảm cười một tiếng, “Thật xin lỗi chị Duyệt, là em không đúng, em không nên nhờ chị giúp.” Nói xong Bạch Nhạc Huyên liền cau mày, ôm bụng vô cùng gian nan đứng lên, đi vào phòng giải khát.
Thế nhưng, Bạch Nhạc Huyên vừa mới đứng lên, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, vô lực ngã xuống ghế, cái cốc trên tay cũng bởi không có sức mà rơi xuống.
“Tô Duyệt, cô giúp Tiểu Huyên đi, cô xem cô ấy đã đau như thế nào rồi kìa.”
“Đúng vậy đấy, dù gì mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, cho dù trước đây Tiểu Huyên là cộng sự với luật sư Ninh thì đấy cũng chỉ vì công việc thôi mà.”
“Tô Duyệt, làm người không thể ngỗ ngược không hiểu chuyện như thế.”
“...”
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, rối rít chỉ trích Tô Duyệt, nhưng không một người nào chủ động đứng ra đi rót nước giúp Bạch Nhạc Huyên, ngăn cản trò cười này tiếp tục diễn ra.
Hôm nay ở đây đã không còn Hứa Hàm đứng ra bất bình giúp cô nữa rồi, tất cả đều cần cô tự mình gánh lấy.
“Tôi đi.” Tô Duyệt cầm cái cốc bị rơi xuống đất, nếu hôm nay cô không lấy nước thì sợ rằng Bạch Nhạc Huyên sẽ không bỏ qua cho cô.
“Cám ơn chị Duyệt.” Bạch Nhạc Huyên cảm động nhìn Tô Duyệt, bày ra bộ dạng chỉ hận không thể tự mình báo đáp, càng làm cho mọi người xung quanh chỉ chỏ Tô Duyệt.
Tô Duyệt xoay người đi vào phòng giải khát, không hề phát hiên ra trong đôi mắt kia thoáng qua sự độc ác nham hiểm.
Sau khi đưa cốc nước cho Bạch Nhạc Huyên, Tô Duyệt tiếp tục làm việc của mình, phòng làm việc không phục lại sự yên tĩnh.
Nhưng, nửa giờ sau, đột nhiên Bạch Nhạc Huyên chạy ra khỏi phòng làm việc, lúc trở về thì sắc mặt tái nhợt, rồi sau đó chạy ra chạy vào nhà vệ sịnh nhiều lần.
Lần này, Bạch Nhạc Huyên mới về chỗ ngồi của mình, bỗng nhiên chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Từ trước đến giờ Bạch Nhạc Huyên hay mang đồ tốt hoặc là mĩ phẩm cho nhân viên nữ, có thể nói những chuyện trong xã hội thượng lưu mà bọn họ không biết, mà Vương Giai Di đặc biệt thích nghe Bạch Nhạc Huyên kể những thứ đó, hơn nữa cô ta lại không thích Tô Duyệt, ngày hôm qua còn bị Tô Duyệt tát cho một cái nên rất thân thiết với Bạch Nhạc Huyên.
“Tiểu Huyên, cô sao vậy?” Vương Giai Di vội vàng chạy đến đỡ Bạch Nhạc Huyên.
“Không sao, chỉ là... không biết vì sao vẫn luôn đi ngoài, cảm giác đau đầu quá, một chút hơi sức cũng không có.” Bạch Nhạc Huyên thở hổn hển nói, cả người gần như dựa vào Vương Giai Di, dường như rất yếu ớt.
“Đi ngoài...” Vương Giai Di cau mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Tiểu Huyên, hôm nay cô đã ăn gì vậy?’
Tay Bạch Nhạc Huyên đỡ trán, chống trên bàn, lồng ngực không ngừng phập phồng, giống như nói một câu cũng hết sức khó khăn, “Không có, tôi... tôi chỉ uống một cốc nước.”
“Nước... Vậy hẳn là không có vấn đề gì đâu, vừa rồi tôi cũng uống nước mà.” Vương Giai Di lẩm bẩm nói.
“Ôi, sao thuốc giảm cân của tôi lại mất đi hai viên vậy?” Đúng vào lúc này, Trình Viên Viên với dáng người tròn tròn phúng phính đột nhiên chạy ra từ phòng giải khát hỏi, từ trước đến giờ cô ấy không có tâm kế gì, tính tình đơn thuần, có cái gì nói cái đó, trong lòng không bao giờ nhịn được điều gì cho nên mọi người cũng chẳng bao giờ phòng bị gì với cô ấy cả.
Mọi người đều biết chuyện Trình Viên Viên uống thuốc giảm cân, thuốc giảm cân của cô ấy có màu trắng, rất dễ hòa tan trong nước ấm, lọ thuốc cũng luôn luôn đặt trên bàn trong phòng giải khát, lúc lấy rất dễ dàng.
“Viên Viên, thuốc giảm cân của cô có tác dụng gì vậy?” Vương Giai Di nghe xong lời này, chợt nhớ đến cái gì đó, lập tức vội vàng hỏi Trình Viên Viên.
Trình Viên Viên chớp đôi mắt tròn xoe thành thực nói, “Thuốc sẽ khiến chúng ta không ngừng đau bụng, rất dễ bị mệt người, cho nên bình thường tôi chỉ uống nửa viên, uống nhiều sẽ không còn sức để làm việc nữa.”
“Tiểu Huyên, cốc nước vừa này là do cô tự rót hay là thế nào?’
“Không phải, là tôi nhờ chị Duyệt rót hộ.” Bạch Nhạc Huyên cố gắng nói, xem ra lúc này cô ta đang rất khó chịu.
Vừa nghe thế, Vương Giai Di liền thay đổi sắc mặt, kéo Tô Duyệt đang sửa lại tài liệu sang một bên, khóe mắt hếch lên, “Tô Duyệt, chuyện này không phải là do cô làm đấy chứ?”
Tô Duyệt hơi cau mày, hết sức không vui khi Vương Giai Di đột nhiên quấy rầy cô như vậy.
Nhưng cho dù như thế, Tô Duyệt cũng không nổi giận, nhàn nhạt rút tay ra khỏi tay Vương Giai Di, “Không phải tôi làm.” Rồi tiếp tục quay lại bàn làm việc của mình.
“Không phải cô thì còn có thể là ai?” Vương Giai Di kéo Tô Duyệt lại, hừ lạnh một tiếng, không có ý muốn bỏ qua cho Tô Duyệt.
“Giai Di, cô đừng nói lung tung, chuyện này tuyệt đối không phải do chị ấy làm!” Bạch Nhạc Huyên vội vàng nói, nhìn về phía Tô Duyệt đáng thương nói, “Chị Duyệt, em thật sự không có gì với luật sư Ninh cả, trong lòng anh ấy chỉ có mình chị thôi, nếu chị không tin tưởng em thì cũng nên tin tưởng luật sư Ninh.”
Tô Duyệt lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc Huyên tự biên tự diễn, tất nhiên cô biết trong lòng Ninh Duệ Thần không có Bạch Nhạc Huyên, loại phụ nữ dối trá này, nếu thật sự Ninh Duệ Thần coi trọng cô ta thì chắc cô phải khuyên anh đi khám lại mắt thôi!
Lúc này, thấy bên ngoài trở nên ồn ào, Lý Tuyết Lỵ cũng đi ra nhìn ba người bọn họ, “Sao vậy?’
“Chị Lý, Tiểu Huyên đau bụng, nhờ Tô Duyệt rót hộ cốc nước, không ngờ Tô Duyệt muốn trả thù, lấy trộm thuốc giảm cân của Viên Viên, hòa tan vào trong nước, thật không ngờ cô ta lại xấu xa như vậy!” Vương Giai Di đánh đòn phủ đầu, hoàn toàn không có ý định cho Tô Duyệt cơ hội nói chuyện.
Tô Duyệt nhíu mày, nhìn Bạch Nhạc Huyên một cái, “Tôi không có.”
“Cô nói không có thì tức là không có sao, người mang tội giết người cũng chẳng bao giờ tự nhận mình giết người đâu! Tô Duyệt, cô đừng cho là tôi không biết, Tiểu Huyên từng là trợ lý của Ninh Duệ Thần, làm việc chung với nhau, lần trước ở trước cửa ra vào Tiểu Huyên không cần thận vấp ngã nên luật sư Ninh mới đỡ cô ấy, cho nên cô mới cảm thấy Tiểu Huyên có thể uy hiếp đến chỗ ngồi của cô, trong lòng cảm thấy ghen ghét, liền muốn nhân cơ hội trả thù Tiểu Huyên, Tô Duyệt, cô thật nhẫn tâm!” Vương Giai Di càng nói giọng càng lớn, lần trước Tô Duyệt cho cô ta một cái tát, đến tận bây giờ cô ta vẫn nhớ nó đau đến thế nào.
“Chị Lý, loại người lòng dạ độc ác như thế này, sao có thể để cô ta đến phủ thị chính cơ chứ, nếu cô ta lại cảm thấy có người phụ nữ nào xấu xa, giở lại chiêu này thì mặt mũi của đài chúng ta coi như bị hủy trong tay cô ta rồi!”
Nhìn Tô Duyệt dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa, trong mắt Bạch Nhạc Huyên thoáng hiện lên vẻ hả hê, Tô Duyệt, tôi thật sự muốn xem lần này cô sẽ thoát thân như thế nào!
“Giản Di, đừng nói nữa... Tôi tin chị Duyệt không phải là người có thể làm...” Bạch Nhạc Huyên nói thật nhỏ, tay vẫn vuốt ngực, mặt mũi tái nhợt khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Mà lúc này, người khác cảm thấy thương cảm cho Bạch Nhạc Huyên bao nhiêu, thì lại cảm thấy căm phẫn Tô Duyệt bấy nhiêu.
Quả nhiên điều mà Bạch Nhạc Huyên muốn đạt được chính là kết quả này.
“Tiểu Hiên, cô hiền quá rồi đấy, chuyện này đến tám phần là do Tô Duyệt làm, nếu không vì sao lại vô duyên vô cớ mất đi hai viên thuốc giảm cân cơ chứ, lại còn những triệu chứng bây giờ của cô nữa.” Vương Gia Di tiếp tục nói, đối với Tô Duyệt, từ khi mới bắt đầu cô ta đã cảm thấy có thành kiến, còn hôm nay xảy ra chuyện như vậy lại càng khiến cô ta nghĩ rằng là do Tô Duyệt làm!
Thế nhưng Vương Giai Di không hề biết rằng, chính vì cách suy nghĩ kiểu định hướng này của cô ta đã khiến Bạch Nhạc Huyên lợi dụng để được kết quả mà mình mong muốn!
“Có chứng cớ gì không?” Giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trong không gian huyên náo, giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh giật mình.
Tô Duyệt bình tĩnh nhìn Bạch Nhạc Huyên, kế tiếp mới nhìn đến mọi người, “Các người nói tôi đã làm hại Bạch Nhạc Huyên, vậy chứng cớ đâu?”
Lời này vừa nói ra, Vương Giai Di liền ngẩn người, “Chứng cứ? Cần gì phải chứng cứ? Bản tính của cô chính là chứng cứ! Trong lòng hẹp hòi, không chấp nhận nổi một hát cát bay vào mắt, hơn nữa, Tiểu Huyên không ăn uống gì ngoài cốc nước của cô, không phải cô thì còn là ai được nữa, tâm tư của cô ai chẳng biết! Chị Lý, chị tuyệt đối không thể để loại người như vậy đến phủ thị chính phá hủy hình tượng của đài chúng ta được!”
Lý Tuyết Lỵ thản nhiên nhìn Tô Duyệt nói, “Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ, đừng nói lung tung. Vương Giai Di, cô đưa Bạch Nhạc Huyên đến bệnh viện kiểm tra đi, xem bác sĩ nói thế nào, Tô Duyệt, bây giờ cô đừng đến phủ thị chính vội, đợi kết quả của bác sĩ rồi tính tiếp.”
“Tô Duyệt, cô chờ xem, đợi đến khi có kết qua khám bệnh, tôi xem cô sẽ ngụy biện như thế nào.” Vương Giai Di hung tợn nói, vội vàng đỡ Bạch Nhạc Huyên đang làm bộ đi ra cửa.
“Không cần đi.” Tô Duyệt thản nhiên nói, Vương Giai Di và Bạch Nhạc Huyên đều dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Duyệt.
“Sao vậy? Chột dạ hả? Muốn nhận tội rồi sao?” Vương Giai Di nhíu mày nói, giễu cợt nhìn Tô Duyệt.
Tô Duyệt hờ hững liếc mắt nhìn Vương Giai Di một cái, cuối cùng tầm măt dừng ở trên người Bạch Nhạc Huyên, “Tôi nhớ trong công ty của chúng ta chỗ nào cũng lắp máy theo dõi, trong phòng giải khát hình như cũng có, nếu muốn biết có phải do tôi làm hay không, tôi đã làm gì ở trong đó thì đến xem không phải sẽ biết rõ hay sao?”
Bạch Nhạc Huyên bỗng đờ đẫn đứng tại chỗ, công ty bọn họ thậm chí còn lắp máy theo dõi sao, sao cô ta lại không biết được chứ!
“Phòng giải khát có máy theo dõi sao?” Vương Giai Di cũng cau mày hỏi Lý Tuyết Lỵ, vừa vặn hỏi ra nghi ngờ trong lòng Bạch Nhạc Huyên.
Lý Tuyết Lỵ nhàn nhạt nhìn Tô Duyệt, còn Tô Duyệt cũng rất bình tĩnh nhìn cô ta, hồi lâu, Lý Tuyết Lỵ mới nói, “Có, chỉ là đặt ở nơi hơi bí mật thôi.”
Tô Duyệt nghe xong, sắc mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
Tất nhiên phòng giải khát không có máy theo dõi, cô nói như vậy chỉ vì cô muốn xem có phải Bạch Nhạc Huyên có cố ý làm vậy hay không thôi.
Nếu Lý Tuyết Lỵ phơi bày lời nói của cô, như vậy Lý Tuyết Lỵ đang ra mặt dung túng cho Bạch Nhạc Huyên, nhưng cho dù Lý Tuyết Lỵ ngấm ngầm muốn gây nhiều khó khăn cho cô cỡ nào, lúc cần ra mặt Lý Tuyết Lỵ vẫn sẽ làm!
Vương Giai Di nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Tô Duyệt, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi, nếu như Tô Duyệt thật sự làm chuyện này thì nhẽ ra cô ta càng không nên nói ra mới đúng!
Nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, nhất định Tô Duyêt muốn dùng cách này để che giấu hành vi của mình, những người làm chuyện xấu không phải bình thường đều thích vừa ăn cướp vừa la làng sao?
“Tiểu Huyên, Tô Duyệt đang cố tỏ ra thần bí đấy, nếu cô muốn điều tra thì điều tra cho kĩ đi!”
Bạch Nhạc Huyên cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô ta.
Vừa rồi cô ta lấy cớ vào nhà vệ sinh, thừa dịp không có ai để ý lấy trộm hai viên thuốc giảm cân của Viên Viên, kế đó có thể vu hãm Tô Duyệt, không ngờ trong phòng giải khát lại có máy theo dõi.
Thật đúng là đã đi sai một nước cờ rồi.
Nếu thật sự điều tra sâu hơn thì tất cả những việc cô ta đã làm sẽ bị bại lộ!
“Đột nhiên tôi nhớ ra sáng nay mình có ăn một cái bánh bao thịt trong tủ lạnh, có thể là vì vậy nên mới đau bụng như thế này.” Bạch Nhạc Huyên suy nghĩ một chút, cuối cùng đành tìm bừa một cái cớ.
“Tiểu Huyên, cô chắc chắn đấy chứ? Nếu không chúng ta đi xem băng theo dõi đi, ngộ nhỡ có người...”
“Không cần, chúng ta đều là người trong một công ty, nên tin tưởng lẫn nhau, nếu quả thật xem băng theo dõi, sẽ ảnh hưởng đến hòa khí giữa mọi người.” Bạch Nhạc Huyên khôi phục lại nụ cười trước sau như một, nếu không phải là người bị hại, Tô Duyệt sợ rằng mình cũng sẽ bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài của Bạch Nhạc Huyên mất.
“Nếu Tiểu Huyên đã nói là do cô ấy ăn phải đồ ăn hỏng, vậy thì chuyện này dừng lại ở đây, mọi người không cần truy cứu nữa, Tiểu Duyệt, chiều nay cô liền đến phủ thị chính đi.” Lý Tuyết Lỵ nói, Bạch Nhạc Huyên vừa vặn ngước mắt lên lập tức đụng phải ánh mắt của Lý Tuyết Lỵ.
Bạch Nhạc Huyên hơi né tránh ánh mắt, cúi đầu, trong nháy mắt kia thậm chí cô ta còn có cảm giác, Lý Tuyết Lỵ biết tất cả những hành động của cô ta!
Nhưng nếu quả thật là như thế, vậy vì sao không phơi bày trước mặt cô ta, mà ngược lại hình như còn giống đang giúp cô ta nữa?
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, vòng qua Bạch Nhạc Huyên đi về vị trí của mình.
Một buổi náo loạn cuối cùng cũng kết thúc, Lý Tuyết Lỵ cũng trở về phòng làm việc của mình.
Vương Giai Di tiến đến gần bên tai của Bạch Nhạc Huyên nói, “Tiểu Huyên, chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được, cô bỏ qua như vậy nói không chừng lần sau cô ta sẽ tiếp tục hại cô đấy.”
Vương Giai Di líu ríu nói không ngừng bên tai cô ta như một con muỗi, trong lòng Bạch Nhạc Huyên vốn cảm thấy không thoải mái, bây giờ càng không thể chịu nổi, đột nhiên trừng mắt, “Xong chưa, ồn ào quá đấy...!”
Vương Giai Di nhất thời sợ đến hết hồn, ngây ngốc đứng im tại chỗ, hoàn toàn không ngờ Bạch Nhạc Huyên luôn đối xử ôn hòa với người khác bây giờ lại nổi giận như thế!
Lúc này Bạch Nhạc Huyên mới luống cuống, vội vàng nói, “Giai Di, thật xin lỗi, thân thể của tôi không khỏe lắm.”
“Ừ.” Vương Giai Di gật đầu, không nói gì thêm mà đi về chỗ ngồi của mình.
Tô Duyệt tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình, xem như không có gì khác biệt, nhưng trong lòng cô rất không vui.
Thì ra Bạch Nhạc Huyên muốn mình đi rót nước đã sớm có chủ ý rồi, cô ta nghĩ cô là quả hồng sao? Muốn nắn thế nào thì nắn?
Mỗi lần sau khi tan làm, Bạch Nhạc Huyên đều giở một vài thủ đoạn, cố ý xuất hiện nhiều hơn trong tầm mắt của Ninh Duệ Thầ, cho dù lần trước cô và Ninh Duệ Thần diễn một màn kịch trước mặt cô ta như vậy nhưng Tô Duyệt thấy cô ta vẫn chưa hết hy vọng với Ninh Duệ Thần, vậy mà hôm nay, cô ta còn gây ra chuyện này để ngăn cô đến phủ thị chính.
Cô rất không vui!
Buổi chiều sau khi Tô Duyệt đi ra khỏi phòng làm việc, vẫn có thể nghe thấy giọng nói đau đớn của Bạch Nhạc Huyên, mà trên mặt Tô Duyệt vẫn là vẻ lạnh nhạt như cũ!
Nếu Bạch Nhạc Huyên muốn vu oan cô mà chẳng thu được điều gì thì không phải cô ta đã trắng tay rồi sao?
Ông Tô đã từng nói, khi đối mặt với kẻ địch, quyết không thể nương tay!
Lúc xế chiều, Tô Duyệt cầm những đồ đạc đã chuẩn bị gọi xe đến phủ thị chính, đến trước cửa thì có nhân viên chuyên môn đến đón cô.
“Vừa đúng lúc luật sư Ninh thiếu một nữ thư kí, cô Tô, nếu như cô không ngại thì chuyển qua phòng làm việc của luật sư Ninh nhé.” Người đưa ra lời đề nghị với Tô Duyệt, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ nghiêm túc nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Duyệt lại hết sức mập mờ.
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, cũng không nói gì, hôm qua cô và anh xuất hiện trong bữa tiệc như vậy, hơn nữa anh còn giúp cô hai lần, người khác không thể nào không biết quan hệ giữa hai người được.
Gõ cửa, sau khi được người đàn ông bên trong đồng ý, Tô Duyệt liền mở cửa ra, lúc này Ninh Duệ Thần đang cúi đầu nhìn tài liệu, mí mắt hơi ngước kên, bộ dạng hết sức bận rộn, chỉ vào một cái bàn đã sớm được chuẩn bị xong thản nhiên nói, “Cô Tô, cô cứ ngồi đó đi, đây là trợ lý của tôi, Lâm Phi Châu.”
“Vâng, xin chào, tôi là Tô Duyệt.” Tô Duyệt thân thiện giơ tay nói với Lâm Phi Châu.
“Tôi là Lâm Phi Châu, trợ lý của luật sư Ninh.” Thấy Tô Duyệt chủ động chào hỏi, Lâm Phi Châu đứng lên, bắt tay Tô Duyệt, không dám chậm trễ.
Mặc dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng thân phận của cô Tô này, những người biết chuyện trong lòng đều rõ ràng.
Còn có luật sư Ninh, ban nãy trước khi cô Tô chưa đến, ánh mắt lúc nào cũng nhìn ra cửa, bây giờ đến ngược lại bình tĩnh thong dong.
Thực sự không nghĩ ra!
Ninh Duệ Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn bàn tay của Lâm Phi Châu, mặt không biến sắc hơi nhíu mày lại, “Cô Tô, mau đi làm việc đi.”
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, lập tức đi đến chỗ ngồi của mình.
Trên bàn chất đầy những tài liệu của các quan viên chính phủ cần phỏng vấn lần này, nội dung hết sức cụ thể, bao gồm bọn họ đã phát biểu những cái gì, cách viết cũng hết sức chuyên nghiệp, đối với loại quan trường cô ít tiếp xúc này mà nói, quả thật là bộ xương khó gặm.
“Cô Tô, nếu như không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi tôi.” Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt đang không ngừng gãi đầu, giấu đi tâm trạng hài lòng, nghiêm túc nói.
“Không cần, tôi có thể làm được mà.” Tô Duyệt không chút nghĩ ngợi liền quả quyết nói, nếu cả những việc này cũng dựa vào sự giúp đỡ của Ninh Duệ Thần, thì sợ rằng anh sẽ không làm được việc của mình mất.
Có đôi lúc, vấn đề của mình thì cần tự mình giải quyết.
“Ừ, vậy thì cố gắng lên.” Ninh Duệ Thần cũng không miễn cưỡng cô, anh không tin Tô Duyệt có thể hiểu những thứ kia, phải biết rằng những tư liệu ấy anh đã rất vất cả để chọn ra, ngay cả chính anh, sợ rằng cũng phải xem trong khoảng thời gian rất lâu!
Thế nhưng, thời gian từ từ trôi qua Tô Duyệt vẫn không có ý định nhờ sự giúp đỡ của đại luật sư Ninh.
Đại luật sư Ninh bắt đầu có chút không bình tĩnh.
“Trợ lý Lâm, cậu giúp tôi tìm tài liệu của một vụ án tương tự như thế này để tôi tham khảo một chút.” Ninh Duệ Thần nghiêm túc nói với Lâm Phu Châu đang vùi đầu sửa lại tư liệu án kiện.
Lâm Phi Châu hơi ngẩng đầu, chần chừ một chút mới đứng lên, “Luật sư Ninh, trước kia anh từng nói với chúng tôi, vết xe đổ không nhất định sẽ có ích, phải tùy theo hoàn cảnh cụ thể mà xem xét, cho nên tất cả vụ án không thể dựa vào vụ án tương tự để xử lý, cho dù nó có thành công đi chăng nữa.”
Có thể nói rằng, có lúc, ngay từ khi bắt đầu hai người đã có sự khác biệt rồi, ý tứ của đại luật sư Ninh rõ ràng như vậy mà bạn học Lâm Phi Châu cũng không hiểu được.
Ninh Duệ Thần hơi ngẩng đầu, nhướng mày, ánh mắt sâu thẩm nhìn Lâm Phi Châu, “Tôi muốn xem, cậu có ý kiến sao?”
“Không có không có.” Lâm Phi Châu liên tục lắc đầu, trong lúc giật mình liền hiểu rõ ý của đại luật sư Ninh.
Dạo này không sợ cường quyền đều là đồ vô dụng, nếu còn muốn lĩnh tiền lương thì có lúc phải tích cực chịu thua.
“Tôi đi lấy cho anh ngay đây.” Lâm Phi Châu ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy ra ngoài, vẫn không quên săn sóc đóng kín cửa.
Ninh Duệ Thần hài lòng thu hồi tầm mắt lại, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn cô gái đối diện, Tô Duyệt vẫn cúi đầu, lông mày nhíu lại thành một chỗ cho thấy cô đang ương ngạnh đối đầu với những thứ tăm tối khó hiểu kia.
“Xem kĩ những tài liệu này một chút, nó rất có ích với buổi phỏng vấn của em đấy.” Bóng người thon dài đột nhiên bước tới trước bàn Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần cầm một tập tài liệu đi tới nói thật nhỏ, mà đôi mắt kia lại nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô gái.
“Vâng.” Tô Duyệt nhận lấy tập tài liệu, cẩn thận nhìn xem, đôi mắt trong suốt tràn đầy sự nghiêm túc, cũng không phát hiện ra lí do chính anh đến tìm cô.
Trong nháy mắt Ninh Duệ Thần giật lấy tập tài liệu trong tay Tô Duyệt, khi cô còn đang ngơ ngẩn thì một nụ hôn mạnh mẽ kéo tới.
“Ưhm....” Tô Duyệt đang muốn phản kháng, đôi mắt thâm sâu bình thản tỏ ý bên ngoài còn có người, Tô Duyệt lập tức im lặng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Khóe mặt luật sư Ninh hiện lên ý cười, cũng không có ý bỏ qua cho Tô Duyệt, nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, trực tiếp cạy hàm răng của cô ra, quấn chặt lấy đầu lưỡi tinh xảo của cô.
Tô Duyệt xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ cảm thấy bước chân bên ngoài mỗi lúc càng đến gần, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy một màn này.
Cuối cùng người đàn ông cũng buông lỏng cô ra, Tô Duyệt thở hắt ra một hơi, rốt cuộc cũng kết thúc, ngay khi cô còn đang ngây ngẩn, người đàn ông quăng ra một câu “Chuyên tâm một chút” rồi chặn môi cô lại.
Đầu lưỡi linh hoạt dọc theo viền môi của Tô Duyệt từ từ vẽ lên, dáng môi của cô rất đẹp, là hình thoi, khóe miệng hơi vểnh lên, chỉ cần cười một tiếng cũng khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.
Mà bây giờ, đôi môi xinh đẹp này đã trở thành vật trong túi của anh.
Tô Duyệt khóc không ra nước mắt, năng lực nhịn thở của người đàn ông này cũng thật cao.
Khi Ninh Duệ Thần buông Tô Duyệt ra lần thứ hai, vừa đứng dậy thì cánh cửa bị đẩy ra.
“Luật sư Ninh, đây là vụ án năm ngoái.” Lâm Phi Châu cầm một sấp tài liệu thật dày đưa cho Ninh Duệ Thần, anh hờ hững đáp một tiếng rồi đi về vị trí của mình.
Tất cả khôi phục lại sự yên lặng vốn có, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK