Tiếng người hỗn loạn ngày một đông, chủ tịch Bạch thị nhìn Phương Ngạo không có gì là sợ hãi trong ánh mắt, ông lại gần Phương Ngạo, nói nhỏ chỉ cho hai người nghe.
"Sở cảnh sát bé nhỏ của cậu mà đòi bắt tôi à?"
Phương Ngạo cũng cười đáp lễ, để tay ra hiệu Chủ tịch Bạch thị đi theo mình, chủ tịch Bạch thị đương nhiên không thể làm gì khác là đi theo.
Tiếng người ngày một náo loạn, chủ tịch tại sao lại đi theo mấy người đó.
Phương Ngạo lên xe dẫn ông về đồn, còn mấy người cảnh sát khác ở lại tìm tài liệu.
Phương Ngạo ngồi đối diện với ông, ông cũng nhìn hắn, Phương Ngạo bắt đầu nói: "Nhân viên trong công ty ông đã đầu thú, tài liệu đang ở trong tay tôi, ông còn tài liệu khác thì hãy giao ra đây, bốn năm rồi ông trục lợi cũng không ít nhỉ!"
Chủ tịch Bạch thị nghiêm túc sắc mặc không hổ danh là lão già làng đứng đầu Bạch thị mười mấy năm, ông chỉ nói: "Tổng cục trưởng là gì của cậu?"
"Đó không phải là vấn đề chính!"
Phương Ngạo biết sẽ không moi được gì từ trong miệng ông, cho nên mới nói: "Ông bị giam giữ để tiện điều tra, ông có thể mời luật sư hoặc có quyền giữ im lặng!"
"Chi nhánh Bạch thị ở đường X sẽ bị gở bỏ!"
Tới đây sắc mặt ông mới thay đổi, con gái của ông đang làm giám đốc ở đó.
"Nhân viên của ông đã giết người chôn xác ở chi nhánh của ông, chúng tôi phải buộc mình gở bỏ!"
"Cậu có chứng cứ không?"
Phương Ngạo cười lên: "Xác người ở dưới chính là chứng cứ, đợi khai quật lên thì ông sẽ biết!"
Ông bị giam lỏng, Phương Ngạo đôi khi cảm thấy quá dễ dàng, chuyện Phương Ngạo điều tra Bạch thị làm nổi tiếng cả sở cảnh sát của hắn, chuyện không thể nhất chính là tờ giấy có đóng dấu của tổng cục trưởng có hiệu lực rất lớn, cho nên thủ trưởng cũng không thể làm gì.
Phương Ngạo cho người tìm tư liệu và người làm công bốn năm trước, điều tra từng người, hắn đang đã ngồi cả buổi chiều tối đến gần một giờ sáng.
Nhâm Thạch kế bên nói: "Hay là cậu nghỉ chút đi!"
"Không được! Việc tới tay rồi không thể nghỉ!"
Nhâm Thạch không nói gì nữa, Phương Ngạo lại hỏi: "Anh nói người giết anh là một gã đàn ông lớn tuổi à, có phải là người này không?
Trên màn hình máy tính của Phương Ngạo hiện lên một sơ yếu lí lịch, ảnh thẻ là một gã đàn ông trung niên, khuôn mặt hết sức bình thường, Nhâm Thạch mơ hồ nói: "Hôm đó tối quá, tôi nhìn không rõ!"
Phương Ngạo nhíu mày, một đống người như vậy hắn phải điều tra tất cả, lời khai của Trì Thanh không hề có yếu tố gì để nhận diện.
Nhâm Thạch vỗ vai Phương Ngạo: "Đưa địa chỉ tất cả những người đàn ông làm công cho tôi, tự tôi điều tra"
Phương Ngạo nghi ngờ nhìn Trì Thanh: "Anh điều tra làm sao?"
Nhâm Thạch cười rộ lên, dọa Phương Ngạo mất mật.
Buổi trưa hôm sau, Nhâm Thạch và Phương Ngạo trước khi đi có bảo hắn viết lên nhiều tờ giấy note nội dung là.
《Bốn năm trước, xe cần cẩu, vùi lấp!》
Nhâm Thạch cầm lấy tờ địa chỉ, nhiều tờ giấy note cùng Phương Ngạo thang lang khắp con hẻm, mục tiêu đầu tiên là tìm đến con hẻm trong đường N, hầu hết những người làm công đều có cuộc sống khốn khó không khá giả gì, Nhâm Thạch đi tới một ngôi nhà trong địa chỉ, Phương Ngạo đứng ra gõ cửa, một lúc sau có một người đàn bà bước ra, bà ta hơi ngạc nhiên hỏi.
"Cậu là ai vậy?"
Phương Ngạo liền nói: "Tôi có thể gặp chồng bà một chút được không, tôi có chuyện muốn nhờ ông ấy làm công"
Người đàn bà lập tức gọi người đàn ông ra, người đàn ông nhìn Phương Ngạo bằng cặp mắt ngờ vực: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Phương Ngạo liền đưa tờ giấy note cho người đàn ông, người đàn ông cầm lấy, đọc thử liền nhíu mày, bỗng nhiên đóng cửa rầm một phát, vứt tờ giấy vào người Phương Ngạo: "Đồ điên!
Phương Ngạo nhìn Nhâm Thạch, Nhâm Thạch cười ha ha, cảm giác này chắc thốn lắm nhỉ, tiếp tục đi sang địa chỉ khác, cũng y như vậy, Phương Ngạo hệt như thằng điên vừa trốn trại phá giấc ngủ của mọi nhà.
Phương Ngạo cùng Nhâm Thạch ra một quán nước gần đó, hắn uống cạn ly nước, sắc mặt không tốt lắm.
"Hôm nay tôi không còn sức nữa, về nhà thôi!"
Nhâm Thạch nói: "Tôi hiểu mà!"
Hai người ra khỏi quán nước, có một gã đàn ông đi đối diện gã còn bế một đức con nít nhỏ, Nhâm Thạch nghĩ nó khoảng mười mấy tháng tuổi, chuyện không có gì đáng nói nếu như nó đột nhiên khóc dữ dội, Nhâm Thạch đứng gần nó như vậy mới hiểu được vấn đề, trẻ em rất là nhạy cảm, có khả năng nhìn thấy Nhâm Thạch rất lớn, người ông không hiểu sao con mình lại khóc như vậy, đứng lại vỗ nãy giờ.
Người đàn ông đột nhiên bắt Phương Ngạo lại: "Chú làm trò cho con kìa!"
Phương Ngạo cứng đờ, Nhâm Thạch nhịn cười đến nội thương, Phương Ngạo là một cảnh sát tốt đương nhiên phải biết yêu thương công dân chứ, hắn liền dán tờ giấy note lên trán, cười te toét với đứa con nít trong tay gã đàn ông, nhưng nó lại không những không nín khóc còn khóc lợi hại hơn, Phương Ngạo cũng hết cách.
Đột nhiên gã đàn ông biến sắc, không còn vui đùa như trước nữa, gã hốt hoảng ôm con chạy đi như ma đuổi, Phương Ngạo lấy tờ giấy trên trán xuống: "Sao vậy chứ?"
Nhâm Thạch nhìn theo bóng lưng gã, mơ hồ dâng lên ý nghĩ hoang đường, không biết dựa vào đâu mà nói: "Là gã!"
Phương Ngạo ngớ người: "Sao?"
"Hình như kẻ giết tôi là gã đó!"
Phương Ngạo nghe thế, đột nhiên chạy lên, nhưng đã không kịp gã chạy quá nhanh, Phương Ngạo chỉ đành vào lại quán nước, mở điện thoại ra, mơ hồ nhớ khuôn mặt của gã ban nãy, tìm hồ sơ.
"Anh còn nhớ mặt không?"
"Nhớ! Nhưng người trong ảnh này chụp đã khá lâu rồi, nói không chừng sẽ không nhận ra"
Phương Ngạo cau này: "Sao bây giờ anh mới nói!"
"Khi tôi thấy gã nhìn tờ giấy note tôi mới nhận ra, mặt gã rất hốt hoảng!"
Phương Ngạo thả điện thoại xuống, tiến tới hỏi chị bán nước.
"Chị ơi lúc nãy chị có thấy người đàn ông bế con kia không? Chị có biết nhà hắn ở đâu không ạ?"
Chị bán nước nhìn Phương Ngạo, thấy hắn ăn mặt sạch sẽ mới nói: "Cậu có quan hệ gì với người đó?"
"À! Em thấy người đó rất quen, lỡ đâu là người thân thất lạc của em!"
"Nhà hắn ở cuối con hẻm, tìm nhà không được thì cứ hỏi người ta, nói Lão Tứ thì người ta họ chỉ cho!"
Phương Ngạo cùng Nhâm Thạch phi ra ngoài, đi tới cuối con hẻm, quơ đại một người liền hỏi: "Bác ơi cho cháu hỏi nhà Lão Tứ ở đâu ạ!"
"Nhà nó kia kìa, nhà có giàn nho đó!"
Phương Ngạo liền đến nhà có giàn nho, nhà của gã rất nhỏ, giàn nho trĩu trái đã chiếm hết sân nhà gã, Phương Ngạo liền thấy mấy đứa nhóc nhỏ đang chơi, hắn vơ đại một đứa, đưa tờ giấy note cùng mấy tờ tiền trong túi dúi vào tay nó: "Cháu giúp giùm chú đưa tờ này cho Bác Tứ nha!"
Đứa nhóc thấy tiền liền sáng mắt ra, lập tức bay nhảy vọt vào nhà gã: "Bác Tứ ơi Bác Tứ, Bác có thư này!"
Gã đang ôm đứa cháu đã nín khóc bị tiếng hét của thằng nhóc liền khóc trở lại, gã bực mình: "Mày vào đây làm gì?"
Thằng nhóc vội đưa tờ giấy cho gã: "Có một anh đẹp trai chuyển thư cho chú nè!"
Gã nhíu mày đưa tờ giấy lên xem, khuôn mặt gã đột nhiên trắng toát, tờ giấy trong tay gã bị vò nát dữ tợn, đặt đứa nhỏ xuống: "Ai...ai đưa cho mày tờ giấy này!"
"Có phải là một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu không?"
Đứa nhóc lấy tay chỉ ra trước nhà: "Chú ấy còn ở ngoài cửa!"
Gã vội đuổi thằng nhóc ra, đóng cửa hết cửa sổ lại, đến khi cả hai nhìn thấy chỉ có thằng nhóc đi ra, Phương Ngạo tiến lên hỏi nó: "Nhóc đã đưa chưa?"
"Con đã đưa rồi nhưng bác ấy không lấy!"
Phương Ngạo không nói gì, thằng nhóc đã chạy đi, Nhâm Thạch nói: "Đợi tôi chút!"
Nhâm Thạch vọt chạy lên phía trước, đi qua giàn nho tiến vào nhà, nhà ở đây cỡ dạng trung, đồ đạc rất bình thường, bên trong phát ra tiếng khóc nháo của con nít rất lớn, gã đàn ông này liên tục thúc vai nó, hơn nữa sắc mặt rất là kém, biểu hiện như vậy, khiến Nhâm Thạch chắc chắn hơn, quay trở ra, Nhâm Thạch bảo Phương Ngạo ghi thêm một tờ giấy nữa.
Phương Ngạo không có ý kiến gì cũng làm theo, nội dung rất táo bạo hơn nữa còn dọa người.
《Giết người phải đền mạng》
Phương Ngạo nhíu mày: "Ban ngày ban mặt anh định dọa người à"
"Chỉ có tật giật mình mới dọa được thôi!"
Kêu thằng nhóc lại một lần nữa, lần này nó không lấy tiền, Phương Ngạo phải lặn lội mua kem cho nó, nó mới đồng ý, chạy tót vào giàn nho, đập cửa ầm ầm.
"Bác Tứ ơi Bác Tứ!"
Cửa chẳng mấy chốc lại mở ra lần nữa, gã đàn ông trở nên bực bội hơn, thằng nhóc đã dúi vào tay gã một tờ giấy, rất hiểu chuyện đã vội chạy đi, gã xem xong gương mặt trắng toát dọa người, Nhâm Thạch đột nhiên nói.
"Không sai, chính là gã!"
Phương Ngạo cũng nhìn thấy, chỉ là sự việc này đã xảy ra bốn năm trước, băng an ninh hắn tìm hiểu đều bị mất hết, phải làm sao để bắt được gã, nếu như không có chứng cứ chỉ bị tạm giữ 24 giờ.
Xác định được hung thủ, Phương Ngạo cùng Nhâm Thạch trở về cơ quan, La Điền Phong tiến tới.
"Cậu đi đâu cả buổi trưa vậy?"
Phương Ngạo trở về chỗ: "Điều tra!"
"Cậu điều tra việc gì mà không nói với bọn tôi!"
"Chuyện này mình tôi làm sẽ tốt hơn!"
Phương Ngạo không nói nữa, chuyện chủ tịch Bạch thị đang bị tạm giam, tuy rằng chứng cứ đã có, nhưng Phương Ngạo lại có dự cảm không lành, khoảng một gần một tháng nữa sẽ mở phiên tòa.
Thời điểm chủ tịch Bạch thị bị giam, báo đài thi nhau lùm xùm, sáng nào cũng tới đầy trước sở cảnh sát, đám phóng viên còn muốn gặp riêng hắn, nhưng hắn đâu có rảnh như vậy, Bạch thị tụt dốc không phanh, chỉ riêng Bạch Lam không thể nào một mình gánh vác Bạch thị.
Tối hôm nay, Phương Ngạo đột nhiên nhận được một số lạ, hắn không ngần ngại liền nghe mấy.
『Alo』
Mãi một lúc sau đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
『Anh Phương Ngạo!』
Phương Ngạo vừa nghe đã nhận ra là ai, không phải là Bạch Lam thì còn ai vào đây nữa, Phương Ngạo liền nói.
『Tại sao cô không đến sở cảnh sát mà phải gọi điện riêng cho tôi?』
Bạch Lam hơi nghẹn: 『Em thật sự là đứa con bất hiếu, nhưng giờ phút này em thật sự không muốn gặp lại ông ấy』
Phương Ngạo im lặng vài giây, hắn nghe nói mẹ Bạch Lam hình như có vấn đề đang ở trong bệnh viện, trong nhà chỉ có Bạch Lam là con một, mọi trọng trách chắc chắn sẽ đè lên vai cô, Phương Ngạo rất hiểu, nhưng hắn có thể làm gì được chứ, liên quan tới pháp luận mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
『Cô gọi cho tôi làm gì?』
Bạch Lam hình như đang khóc, Phương Ngạo nghe giọng nói cô lí nhí to nhỏ, một lũ sau mới hình thành.
『Tối...mai mười giờ trên cầu Giao Lịch, em muốn đưa cho anh cái này』
Phương Ngạo liền nhíu mày, Bạch Lam muốn đưa cho hắn cái gì? Cô ta không hề nói rõ, chỉ đứt quãng, Phương Ngạo liền ngờ vực, Bạch Lam lại nói.
『Bạch thị xuống dốc, ba bị bắt, tại sao em lại cảm thấy thanh thản thế này, em không có một chút thương cảm gì hết, em thật sự không có tình người, Phương Ngạo anh có ghét em không?』
『Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy?』
Bạch Lam lại nói tiếp: 『Ngày mai mười giờ em đợi anh trên cầu Giao Lịch, không gặp không về』
Phương Ngạo chưa kịp nói, đã nghe thấy tiếng tút dài, nặng nề, hắn bỏ điện thoại xuống, sắc mặt không tốt lắm, Bạch Lam muốn đưa cho hắn cái gì, cô bị điên sao?
Nhâm Thạch bên cạnh thấy sắc mặt hắn không tốt mới hỏi: "Ai điện cho cậu vậy?"
Phương Ngạo không hề giấu diếm nói: "Con gái của Bạch thị!"
Nhâm Thạch ồ lên: "Bạch Lam à!"
__________