Mạt thế tới, bất cứ ai cũng chẳng bị ràng buột bởi luật pháp nữa, luật pháp chẳng là cái thá gì hết.
Hôm nay vừa vặn dẹp khu căn cứ tạm thời trở về thủ đô, để tránh bạo loạn vị đội trưởng phải phái cả đội dị năng giả để dẹp loạn tàn cuộc, gia đình nhà họ Thẩm thì nhàn nhã rồi, có được cái ân tình của Trung tướng, trong thời thế này mà còn nhắc đến chuyện xưa đủ để thấy vị Trung tướng này rất coi trọng tình nghĩa.
Nhà họ Thẩm đã yên vị trong xe quân dụng, khuôn mặt tất cả ý chỉ hiển nhiên phải như vậy, Cao Dung liên tục thúc dục con gái phải cưa cẩm Trung tướng, giống như bà ta mới là người muốn gả đi vậy, Nhâm Thạch cũng đang ngồi trong xe quân dụng vì để tránh người ta dòm ngó gia đình bất hòa nên Nhâm Thạch phải ủy khuất ngồi cùng mẹ con nhà Thẩm gia, Nhâm Thạch bị ánh mắt lườm nguýt của Cao Dung đến phải trên người thủng mấy cái lỗ to đùng, Nhâm Thạch làm ngơ, ngồi khoanh tay không liên quan tới mình.
Cao Dung không chịu được tĩnh lặng mới cất giọng hàm hồ, ý tứ châm biếm đến rõ ràng, vuốt tóc Thẩm Diệu Lăng: "Con giái con chính là hy vọng của gia đình, con mà gả cho Trung tướng rồi thì con chính là người đứng trên đỉnh cao người người ngưỡng mộ, không giống như ai kia, đến lúc đó rồi thì có người nhảy vào hưởng ké"
Tầm tư Thẩm Diệu Lăng đơn thuần không hiểu lời Cao Dung, còn cười lại với bà.
Cao Dung chính là bị ảo tưởng nặng đi, tiếc quá mạt thế tới đến bác sĩ khang hiếm nếu không thì tới thủ đô cậu sẽ tìm người chữa trị cho bà ta, Nhâm Thạch khẽ nhịp chân, cười tươi nói: "Người ta ở trên cao như vậy nhìn xuống ai kia bất quá chỉ là con kiến mà thôi"
Cao Dung tức đến hộc máu: "Mày nói cái gì..."
Thẩm Tô bực mình khẽ quát: "Các người thôi đi, đây là lúc nào rồi, Thẩm Thiên Lương sao mày dám ăn nói với mẹ mày như thế?"
Nhâm Thạch lễ độ nói: "Con có nói với ai đâu, người nào có mụn nhọt thì tự ngứa tự gãi thôi"
Cao Dung ẩn nhẫn đến muốn sán cho Thẩm Thiên Lương một cái tát nhưng vì Thẩm Tô nên bà nhịn nét mặt già đi nhăn nhó.
Thẩm Diệu Lăng lo lắng lên tiếng cầm lấy cánh tay Nhâm Thạch: "Anh ba anh đừng buồn, anh không có dị năng chắn chắn ông trời sẽ cho anh thứ khác"
Nhâm Thạch cười đáp lại, đây là nữ chính sao? Cũng đơn thuần quá đi, đơn thuần đến mức Nhâm Thạch liếu lưỡi, nhưng Nhâm Thạch không nói gì hết, bộ mặt vẫn là lạnh câm.
Quân đội được chính phủ phái ra rất giỏi trong đó chiếm đa số dị năng giả nên suốt cả quá trình về thủ đô không có quy hiểm gì lắm, chỉ toàn là tang thi cấp thấp, xe quân dụng cứ chà nát trải đường máu là được.
Cơ hồ đi suốt hai tuần mới đến được thủ đô, Nhâm Thạch nhìn qua cửa kính đánh giá nơi này cũng chả khác nơi vừa đi là bao, chỉ là con đường rất sạch sẽ, có thể thấy được nhiều nhóm tụ năm tụ bảy tìm kiếm vậy tư, ai cũng tràn ta hơi thở tàn khốc, nhưng dị năng không dễ bộc phát như vậy, cái chính vẫn là người thường.
Vị đội trưởng dừng xe mở cửa lập tức đuổi người: "Các vị xin mời"
Khuôn mặt ai cũng nhăn nhó, Cao Dung khó hiểu lên tiếng: "Vị đội trưởng này, ngài nói thế là sao? Trung tướng đang ở đây sao?"
"Xin lỗi tôi không thể tiếc lộ được, tôi đã làm theo lời Trung tướng căn dặn đưa mọi người đến thủ đô, còn chuyện sau đó không có trong chức trách của tôi"
Cao Dung nghe vậy, không nhịn được nữa khuôn mặt vặn vẹo tức giận: "Các người nói cái gì? Các người dám bịa đặt lời Trung tướng phải không? ngài ấy sao có thể bỏ mặt chúng tôi chứ? Các ngươi lập tức đưa chúng tôi đến chỗ Trung tướng"
Thẩm Tô lườm mắt với Cao Dung ý vị nói câm mồm lại, làm Cao Dung ẩn nhẫn bấu ngón tay vào quần, Thẩm Tô lên tiếng với đội trưởng: "Trung tướng không căn dặn gì thêm nữa sao?"
"Không thưa ngài" Vị đội trưởng chào theo nghi thức quân đội rồi bước lên xe bỏ đi như một làn khói
Cao Dung bây giờ mới tức điên quát theo chiếc xe: "Trung tướng sao lại như vậy được, căn bản là chúng mày nói dối"
Thẩm Tô: "Câm mồm"
Thẩm Triệu Tôn mới lên tiếng: "Mẹ đừng tức giận nữa, dù gì cũng đã tới thủ đô, nơi này được chính phủ bảo vệ kĩ càng hơn, ít tang thi hơn, đây chính là trả lại ân tình lớn nhất rồi"
Cao Dung: "Sao có thể..."
Thẩm Tô không chịu nỗi nữa, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt, quay người người đi: "Đi tìm vật tư"
Nhâm Thạch làm người vô hình nảy giờ, mới nghe Thẩm Tô nói một câu sáng suốt làm Nhâm Thạch bật ngón cái trong lòng, cậu cũng bị Cao Dung nói nhảm đến điên cả đầu, nhưng bây giờ Nhâm Thạch phải lẽo đẽo theo sau mấy người này, phiền quá.
Xế chiều, trong siêu thị tiện lợi, tang thi cấp thấp gào rú khắp nơi, hầu như ở đâu cũng xuất hiện đặt biệt là có hơi thở con người.
Một thân ảnh cao lớn phi lên bàn chân thanh thoát đá mạnh vào đầu tang thi, một lúc lại phi qua đầu một tang thi khác cơ hồ không nghỉ ngơi, nhanh như chớp mắt đã giải quyết xong một tốp, thân ảnh người nọ vững vàng đáp xuống.
Mấy người đi theo cùng cũng giải quyết xong hết tang thi, quay qua nói với người nọ: "Trung tướng mấy bọn tang thi cấp thấp này để chúng em giải quyết hết cho"
Thiệu Hác Nguyên mang quân phục sẫm màu theo quân đội, từng đường nét nghiêm nghị cấm dục trên khuôn mặt cũng làm người ta lưu luyến khó quên, Thiệu Hác Nguyên mới chỉ vừa ba mươi hai tuổi, đôi mắt hắn sâu hút như vực thẫm khiến ai nhìn vào cũng không có đường thoát ra, hắn thả ra hơi thở tàn bạo của dị năng giả làm người khó thở, hít khí không thông, Thiệu Hác Nguyên khẽ quay sang, lạnh nhạt trả lời: "Hoạt động gân cốt"
Mấy đám tang thi cấp thấp này không đáng khiến cho Thiệu Hác Nguyên phải sử dụng dị năng, tinh hạch trong đầu cũng không có tác dụng nhiều nên bọn họ cũng không rờ tới, Thiệu Hác Nguyên hôm nay dẫn đoàn đi thu thập vật tư, trung tướng như hắn không phải là ở căn cứ có người hầu hạ chỉ cần ngồi không và chỉ huy, ngược lại hắn hầu như tay chân không bao giờ rãnh rỗi, đến tối có khi phải trắng đêm giữ thành chống thi triều, dạy cách sử dụng dị năng thuần thục cho đám lính, cha của hắn Thiệu Đường Thông quân hàm Đại tướng đã về hưu vào năm năm trước, cũng đã trải qua hơn nữa đời người, dù có bộc phát dị năng hệ Thủy cũng không sử dụng gì nhiều, mạt thế tới ông vẫn mai danh ẩn tích, không hề hấn hay lưu luyến gì với bên ngoài, mẹ Thiệu Hác Nguyên khi sinh hắn đã mất.
Thiệu Hác Nguyên còn có một người em trai tên là Thiệu Hác Đông đừng nhắc tới thì hơn, nó chính là đứa lạ đời nhất của nhà họ Thiệu, vô dụng, phế vật, không có dị năng chẳng bù cho anh cả Trung tướng, mãi mãi mang tiếng xấu cho nhà họ Thiệu.
Uông Vũ Minh và Lưu Khải là cánh tay đắt lực của Thiệu Hác Nguyên, hắn chỉ tin tưởng nhất hai người này.
Uông Vũ Minh là thể loại điển hình cho cơ bắp, cậu ta thân hình thô to, da đen sạm, cậu ta đi theo sau vơ vét tất cả vật dụng còn sót lại trên tầng, cũng chẳng có gì hay ho, vật tốt bị người ta lấy đi hết rồi, hầu như đồ cậu ta lấy toàn là gia vị đồ ăn, muối, tiêu, đường...bị thủng bao, rớt đầy nền đất cậu ta cũng gói lại bỏ vào ba lô, thà lấy hết không thể bỏ sót, mấy bao muối bị rớt xuống nền hòa với vết máu đen sì của tang thi, Uông Vũ Minh mới dừng tay đầy tiếc nuối.
Lưu Khải ở bên khinh bỉ nhìn cậu ta, treo chọc nói: "Dù sao cũng đã mặn rồi hốt đổ vào hủ đi"
"Tởm chết ông rồi" Uông Vũ Minh trề môi thô tục nhổ một bãi nước miếng, dơ nắm đấm trước mặt Lưu Khải nhưng không đưa xuống.
Thiệu Hác Nguyên mang ba lô đứng ở ngoài cửa nói vọng vào: "Sắp tối rồi về căn cứ"