• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ăn sáng trong tình trạng không mấy tỉnh táo khiến cậu khó chịu ra mặt, ngược lại thì Bạch Vũ lại có vẻ rất tận hưởng khoảnh khắc được cậu bám dính như sam này.
Ăn xong thì cậu được anh chồng mẫu mực ẵm ra xe để chuẩn bị đi đâu đó.
“Chúng ta chuẩn bị đi đâu đây anh?” Cậu nằm dài ra ghế phía sau, thấy Bạch Vũ chuẩn bị một số giấy tờ tài liệu khá dày liền tò mò hỏi.
“Chúng ta đi bệnh viện!” Bạch Vũ ngồi vào bên cạnh cậu.
“Tại sao? Em rất ổn không có vấn đề gì, không bị đau ở đâu sao phải tới bệnh viện?” Cậu sửng sốt ngồi bật dậy hỏi lại anh, ánh mắt hoang mang cùng tâm trạng lo lắng khiến khuôn mặt cậu dần tái đi.
“Không cần lo lắng, chúng ta đi lấy kết quả kiểm tra độ tương thích pheromone giữa anh và em.” Bạch Vũ thấy dáng vẻ sợ hãi như cá mắc cạn của cậu thì nhíu mày, đưa tay xoa xoa đầu để an ủi cậu.
“Vậy em ngồi trong xe được không?” Cậu nắm lấy bàn tay của anh, giọng vẫn khô khốc run run.
“Không được, nơi đó chỉ dành cho omega, em phải vào thì mới lấy được kết quả.

Không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ em.” Bạch Vũ kéo cậu ngồi sát lại bên mình nhẹ giọng dỗ dành.
“Anh không được rời xa em đấy.” Cậu vẫn không thôi lo lắng, nhưng vì Bạch Vũ đã nói thế nên cậu mới miễn cưỡng đồng ý, hai tay bắt đầu bám lấy anh giống như một con bạch tuộc.
“Thiếu gia, chúng ta đi nhé?” Phương Bắc Giản ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn rồi nghiêm chỉnh nói.
“Đi đi.” Bạch Vũ gật đầu lại nhìn sang cậu, đưa cậu một tập tài liệu “Đây là giấy tờ liên quan tới em, em có muốn xem qua một chút không?”
“…” Cậu nhìn vào tập tài liệu nhưng hai tay không có dấu liệu gì đón lấy thứ đó.
“Việc cần làm bây giờ là phải nuôi em béo một chút, chăm sóc em tốt một chút chứ lần đi khám sức khỏe trước bác sĩ có gọi cho anh nói em khá gầy, còn thiếu chất để lâu dần cơ thể em sẽ suy nhược mất.

Dì Chúc cũng đã được anh thông báo về vấn đề này rồi cho nên mới nấu cho em những món bổ dưỡng đó, người cần ngoan ngoãn ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ là em đó.” Bạch Vũ lật lật đám tài liệu ra cho cậu xem giọng điệu trầm thấp đầy ý nhắc nhở.
“Cũng đâu phải tại em đâu… Cơ thể em như vậy từ lâu rồi…” Cậu lầm bầm cái gì đó trong khi mặt vẫn chôn chặt bên người Bạch Vũ.

“Cho nên anh sẽ giám sát thói quen ăn uống cùng giờ giấc sinh hoạt của em.” Bạch Vũ quăng tập tài liệu sang một bên, đưa tay ôm rồi vỗ vỗ tấm lưng nhỏ gầy của cậu.
Màn phát cẩu lương giữa hai con người này được anh chàng vệ sĩ beta kia chứng kiến tất cả.

Người trong Bạch gia không lạ gì tính cách của Bạch Vũ, anh từng không coi trọng bất cứ ai nhưng người chiếm trọn được trái tim và sự quan tâm của anh thì cậu đây là người đầu tiên.

Chính Phương Bắc Giản là người chứng kiến nhiều mối tình chóng vánh của Bạch Vũ nhất, những nhân tình trước đều khá tốt về ngoại hình và gia thế nhưng Bạch Vũ đối xử vẫn còn có phần hời hợt vô tâm.

Chỉ đến khi quen với vị Lâm thiếu gia này thì Bạch Vũ mới thật sự đánh đổi tình cảm của mình, quan tâm và bảo vệ cậu hết mực.
Cho nên người ta mới nói cho dù là người xấu tính tới đâu, một khi gặp được nửa kia phù hợp với mình thì họ mới thôi ích kỉ mà trao đi tất cả.
Bệnh viện chữa trị chuyên nghiệp chỉ dành cho omega nằm bên cạnh bệnh viện lớn của thành phố, là một khu riêng biệt chỉ có omega và người nhà liên quan mới được vào.
Vừa xuống khỏi xe thì cậu đã ráo riết bám chặt lấy Bạch Vũ không chịu buông, hai tay và hai chân quấn lấy quanh người anh cứng ngắc.

Bạch Vũ cũng không làm khó cậu, cứ để cậu ôm như vậy vẫn bình thản cầm tài liệu đi vào.
Bệnh viện hôm nay không vắng nhưng cũng không hẳn đông, vẫn là cô y tá làm lễ tân lần trước đó, vừa thấy mặt Bạch Vũ và cậu thì liền nhận ra ngay.
“Lại đến rồi sao? Lần này không lẽ là đến khám thai?” Cô y tá niềm nở nhìn Bạch Vũ.

Tuy là ngành nghề khác nhau nhưng Bạch thị có tiếng như vậy, Bạch Vũ cũng rất hay xuất hiện trên các mặt báo, nhất là gần đây tin tức Bạch thị đổi người giữ chức vụ chủ tịch cũng trở thành đề tài nóng hổi để bàn tán.

Nhưng họ đều cảm thấy khó hiểu đôi chút khi mà Bạch Vũ không được kế nhiệm lại cả tập đoàn, mặc dù anh rất được ông nội xem trọng.

“…” Bạch Vũ nhíu mày nhìn cô y tá, lại đưa tập tài liệu cho cô.

“Đến lấy kết quả.”
“À, tôi biết rồi… Cậu ấy vẫn sợ người lạ sao?” Cô y tá thấy câu hỏi của mình bị Bạch Vũ lơ đi thì cũng không nhiều chuyện nữa, đón lấy tập lài liệu rồi bắt đầu kiểm tra.
“Chắc là vậy.” Bạch Vũ ậm ừ trả lời cho qua.
“Tại sao lại muốn lấy kết quả vào lúc này?” Cậu ghé vào tai anh hỏi nhỏ.
“Đã định là lấy từ trước mà không nghĩ là quá bận, cũng quên mất việc đó.

Còn hôm nay lấy nó về cũng là có lý do của nó.” Bạch Vũ ghé đầu hôn vào cổ cậu, nhỏ giọng trả lời.
“Lý do gì?” Cậu ngờ vực nhìn anh.
“Em đoán xem?” Bạch Vũ cong môi, tất cả suy tính trong đầu anh mấy ngày vừa qua đều sẽ được thực hiện hết trong ngày hôm nay, xong tất cả những việc này thì cho dù có chạy cậu cũng sẽ không thoát được nữa.
“Anh xấu xa.” Cậu mím môi hậm hực, hai tay đập đập vào lưng Bạch Vũ sau đó thì giận dỗi không nói gì nữa.
“Có cần xem qua một chút không?” Cô y tá đưa tờ kết quả cho Bạch Vũ trước khi kẹp vào chung với những giấy tờ khác.
Nhìn phần kết quả được khi rõ ràng bằng mực đen trên nền giấy trắng, Bạch Vũ cong môi, ý cười trong mắt đậm dần.

Anh đưa tài liệu cho cô y tá để cô ấy cất vào giúp mình sau đó liền cùng cậu rời khỏi.
“Có khi nào sau hôm nay anh ta sẽ đánh dấu em ấy không? Thật là một người chồng tốt mà… Không biết tới khi nào mình mới gặp được người tốt như vậy nhỉ?” Cô y tá nhìn theo bóng lưng vững vàng kia mà bắt đầu mơ mộng.
Duỗi người một cách thoải mái trên xe, cậu tò mò mở tờ kết quả ra nhưng xem một lúc vẫn không hiểu gì liền quay sang nhìn Bạch Vũ cầu cứu.


Bạch Vũ buồn cười chỉ vào dòng kết quả to chà bá trên tờ giấy rồi nhìn biểu cảm đang bắt đầu thay đổi trên khuôn mặt cậu.
Cậu chuyển từ ngơ ngác sang cười tươi phấn khích, sau đó lại ôm chặt lấy người Bạch Vũ, miệng nhỏ phun ra một câu bất ngờ “Vậy là em rất thích hợp khi mang thai baby của anh hả?”
Câu nói khiến Phương Bắc giản đang lái xe nghe thấy mà sặc đến mức ho lên ho xuống tưởng sắp chết.
Cậu hơi kinh ngạc nhìn Phương Bắc Giản ho xong lại quay ra nhìn Bạch Vũ ánh mắt như chờ đợi câu trả lời từ anh.
“Ừm, em thích hợp nhất, là bạn đời phù hợp nhất đáng yêu nhất của anh.” Bạch Vũ cũng chiều theo ý cậu, một câu khẳng định chắc nịch khiến cậu yên tâm cùng hạnh phúc.
“Vậy bao giờ anh đánh dấu em, rồi khiến em có baby?” Cậu vẫn tiếp tục ngây ngô hỏi.
Không phải sặc mà ho lên ho xuống thì cũng là shock tới mức tay lái không vững, Phương Bắc Giản đổ mồ hôi lạnh, nổi da gà vì không tin vào những gì mình vừa nghe.
“Em nhớ trong lớp em cũng có một cậu bạn là omega giống em, khi vừa được alpha của cậu ấy cầu hôn không lâu thì đã có thai rồi, cái bụng cậu ấy lớn dần lớn dần trông rất dễ thương… Cho nên em cũng muốn” Cậu càng nói càng bạo, không kiêng nể cũng không sợt sệt giống như đang thách thức sức chịu đựng của Bạch Vũ.
“Em thực sự muốn mang thai con của anh tới vậy sao?” Bạch Vũ trong lòng rạo rực nhưng vẫn giữ cho bản thân tỉnh táo để không làm tổn hại tới cậu.
“Không lẽ… Anh muốn người khác sao?” Cậu nghệch mặt ra nhìn Bạch Vũ, sự thất vọng dần xâm chiếm đôi mắt trong veo kia.
“Không dám.

Chỉ là em chưa sẵn sàng cho việc đó.” Bạch Vũ vuốt má cậu ôn nhu.
“Anh sao biết em chưa sẵn sàng…” Cậu vì giận dỗi mà hơi lớn tiếng lại bị ngăn lại.
“Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng mà… tới nơi rồi ạ” Phương Bắc Giản do dự mãi mới cắt ngang được cuộc nói chuyện mang tính shock động kia lại.
“Đây là đâu đấy anh?” Cậu nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua cửa kính ô tô, thấy một tòa nhà lạ hoắc trước mắt liền hơi khó chịu rụt rè hỏi Bạch Vũ.
“Hiệp hội bảo vệ quyền lợi omega tại thành phố S.” Bạch Vũ cầm tài liệu rồi đưa tay ra trước mặt cậu.
“Sẽ không sao chứ?” Cậu vẫn có chút sợ sệt.
“Anh đi cùng em, sẽ không sao.” Bạch Vũ nắm lấy tay cậu cùng cậu sánh bước đi vào bên trong.
Vừa tới cửa của hiệp hội thì một bóng người cao ráo vừa lúc bước tới.
“Bạch thiếu… Ôi trời, không nghĩ là cậu thật.


Cậu tới đây không biết là có yêu cầu gì cho tôi đấy?” Người đàn ông đó vừa nhìn thấy Bạch Vũ liền bắt đầu lên tiếng trêu chọc.

Xong lại phát hiện ra sự có mặt của cậu liền tò mò bước tới.
“Cách xa một chút và bớt nhiều chuyện đi.” Bạch Vũ đứng chắn trước mặt cậu và người đó lạnh nhạt nói.
“Ồ, bảo vệ ghê dữ vậy? Mau nói cho tôi biết cậu bé xinh xắn này rốt cuộc là ai vậy? Không lẽ là em dâu trong lời đồn đó sao.”
“Ai vậy anh?” Cậu bám chặt lấy cánh tay Bạch Vũ nhỏ giọng khỏi.
“Đây là Thẩm Tư Đằng bạn của anh, nhìn trông giống tên ất ơ thế thôi chứ hắn ta là hội trưởng hiệp hội bảo vệ quyền lợi omega đấy.” Bạch Vũ không tình nguyện mà giới thiệu người trước mặt với cậu rồi lại nhìn hắn ta lạnh lùng nói “Omega của tôi, Lâm Sơ Mặc.”
“Tôi không phải tên ất ơ.

còn nữa, tôi cũng biết là cậu đào hoa nhưng mà sao ai cậu cũng giới thiệu là omega của cậu thế? Cậu ấy là omega của cậu vậy mấy cô gái trước đó thì sao?” Thẩm Tư Đằng mặc dù là hội trưởng nhưng không hề theo khuôn phép gì hết, cả người không hề có lấy một chút nghiêm cẩn âu phục chỉnh tề giống Bạch Vũ mà mang hơi hướng phóng khoáng mạnh mẽ.
Thẩm Tư Đằng mặc áo khoác da bên ngoài, bên dưới là quần jeans đen cùng màu với đôi giày da đắt tiền mà anh đang đi, nhìn qua một chút giống một đại thiếu gia ăn chơi đua đòi hơn là một hội trưởng hiệp hội có tinh thần trách nhiệm cao.
“Bớt nói lời thừa thãi, dù là omega hay bạn đời của tôi thì bây giờ cũng chỉ có mình em ấy, tôi đưa em ấy tới để xin quyết định.” Bạch Vũ nhín nhíu mày, nếu không phải đang đứng ở trước cửa hiệp hội của Thẩm Tư Đằng thì Bạch Vũ đã cho anh ta ăn một đấm rồi.
“Gì, thật đấy à? Cậu không có đùa tôi đấy chứ… Muốn thoát kiếp độc thân rồi đấy à… Mà từ từ, nhìn em bé đứng bên cạnh cậu đây chắc cũng mới có mười lăm hay mười sáu thôi mà… Cậu… muốn đi tù à??” Thẩm Tư Đằng shock ngang, khuôn mặt có chút ưa nhìn méo mó hẳn đi, miệng bắt đầu phun ra mấy câu hỏi thiếu muối.
“Tôi sắp mười tám tuổi rồi đấy.” Cậu đứng sau lưng Bạch Vũ nhìn phản ứng thái quá của Thẩm Tư Đằng thì khó chịu mà đáp lời.

Sau đó cậu vô thức nhìn lại mình tự lẩm bẩm “Không lẽ trông mình trẻ con vậy sao?”
“Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu ấy, không tin có thể kiểm tra.” Bạch Vũ quăng đám tài liệu vào mặt Thẩm Tư Đằng một cách không thể nhẹ nhàng hơn rồi cầm tay cậu dẫn vào bên trong.
“Hả?! Ơ này…” Thẩm Tư Đằng tay cầm tập tài liệu ngơ ngác nhìn Bạch Vũ và cậu đi thẳng.

Anh ta bất đắc dĩ cười một cái, chân bước theo còn tay lật tài liệu bắt đầu nghiên cứu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK