• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Dương thành vẫn phồn hoa như trước, xe ngựa đi tới đi lui, người người vẫn bận rộn như vậy.

Gió khẽ thổi bên tai nhưng không ngờ lại có chút xuân ý, không hề lạnh đến thấu xương.

Nàng đi rất lâu, mờ mịt trong lòng không biết nên đi nơi nào, bất tri bất giác đã đứng trước cửa phủ to lớn.

Ngẩng đầu nhìn lên, cửa phủ nguy nga cao trót vót, ba chữ vàng “Thụy vương phủ” đập vào mắt. Nàng sửng sốt, không phải là nàng muốn trở về dịch quán hay sao? Sao lại là nơi này? Hay là… được rồi, chính là vừa rồi nàng muốn gặp Quân Trạch. Hơn mười ngày rồi không thấy nó, nàng nhớ nó vô cùng, hằng đêm trong lúc ngủ nàng đều mơ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái mập mập của nó, còn có nụ cười ngọt ngào, nàng thật nhớ cảm giác được ôm nó trong ngực, lại được hôn khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm ấy. Nếu như cuối cùng Quân Trạch có thể đến bên nàng, tát cả khổ cực kia đều không hề uổng phí.

Đầu còn mải nghĩ, chân đã bước vào phủ. Cẩm vệ trước cổng thấy là Nạp Cát Nhã quận chúa, không hề ngăn cản nàng, chỉ cung kính hỏi: “Quận chúa, người đến thay thuốc cho Vương gia?”

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

Chậm rãi đi vào bên trong, lúc này tâm tư nàng lại có chút chần chừ, bàng hoàng không biết có nên bước tiếp hay không. Quân Trạch… Nhớ đến lúc nó tức giận ném chiếc cung tên vào mặt nàng, lòng nàng lại đau đớn, ngực không thở được. Thân tử của nàng lại cùng nàng một chút cũng không thân, thậm chí còn hận nàng. Chuyện này bảo nàng làm sao có thể chịu nổi? Nếu như sau này nàng… với Thu Khả Ngâm… Quân Trạch có hay không sẽ vì vậy mà hận nàng thấu xương?

Nàng dừng lại rồi lại bước tiếp, đột nhiên, xa xa có một thanh âm như có như không thu hút sự chú ý của nàng, nhàn nhạt, thanh mát, như là tiếng nước róc rách chảy từ khe núi.

Mặc dù cách rất xa, nhưng tiếng nói non nớt ấy lại như triền miên đến khắc cốt ghi tâm, yếu ớt mơ hồ. Trừ tiếng nói ấy ra còn một âm thanh khác cũng rất quen tai, tựa như đã từng nghe qua mà nhất thời không thể nhớ ra.

Nàng không phát giác là mình đã dừng chân, lẳng lặng lắng nghe trong chốc lát, âm thanh kia có chút khẽ run, lại thường ngẵn quãng, lúc thì tựa như gian khổ trên thế gian rả rích trút xuống, lúc lại như lá thu phiêu phiêu rơi xuống đất, khi thì tựa như gió xuân hiu hiu, nước sông tĩnh lặng.

Tam hồi cửu chuyển, trong ngày đông nghe được đúng là một hồi xuân ấm áp, để lại trong lòng người một cảm giác thư sướng.

Nàng bị hấp dẫn thật lâu, bất giác tìm về nơi phát ra tiếng nhạc, liền thấy bên hồ nước, Long Tiêu Đình y phục trắng như tuyết, ngiêng người ngồi dưới tàng cây, bên người hắn là một thân ảnh nhỏ nhỏ, Quân Trạch.

Dưới ánh nắng mặt trời, vô số những đám mây in bóng xuống mặt hồ trong suốt, bóng của hắn cũng trở nên kéo dài, nhộn nhạo theo nhịp sóng. Nhìn ngiêng, mi tâm điểm hắc ngọc mịt mù, nổi bật lên cả người hắn như phảng phất khói xanh sương mù.

Nàng nheo mắt nhìn rõ ràng, trong tay hắn cầm không phải là sáo, cũng không phải tiêu, mà là một mảnh lá cây. Một chiếc lá xanh mỏng manh từ môi hắn thoát ra một làn điệu réo rắt uyển chuyển rung động lòng người.

Cảnh tượng như vậy giống như đã từng quen biết, nàng rốt cục cũng nhớ ra, trên đỉnh Ngọc Nữ, tại một nơi hẻo lánh rất khó có thể tìm thấy, hắn đã cứu nàng thoát khỏi hai tên cường đạo, ngày thứ hai lúc ra khỏi sơn động, nàng bắt gặp hắn dùng lá cây thổi thành nhạc.

Nàng lẳng lặng đứng đó không nhúc nhích. Âm sắc ấy khắp thiên quang vân ảnh mà trở nên bồi hồi, theo gió làm lay động cành lá tựa như để lại dư âm khắp toàn bộ ngõ nhách nơi này, ngay cả chim cũng như ngừng hót.

Trước mắt, vẫn là người đó với bạch y không nhiễm chút bụi trần.

Giai điệu nhẹ nhàng phảng phát kéo dài một mảnh tình ý. Nghĩ đến lúc trước hắn như vậy khắc cốt ghi xương là vì Thu Bội Ngâm, cũng không biết đến hôm nay, một khúc này là vì người phương nào mà thổi? Hay từ trước đến nay vẫn chỉ là người đó…

Một khúc này dừng lại, Quân Trạch hưng phấn vỗ tay, miệng không ngừng bi bô: “Oa, phụ vương thực lợi hại! Con cũng muốn chơi.” Nói xong nó đã tiến đến với lấy chiếc lá trong tay Long Tiêu Đình đặt lên môi thổi thổi. Đáng tiếc vô luận có cố gắng như thé nào cũng không thổi ra được một chút âm thanh. Nó không khỏi ảo não, con ngươi trong suốt đen nhánh bắt đầu ngập nước.

Long Tiêu Đình nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó: “Quân Trạch, con còn nhỏ, chờ con lớn lên phụ vương sẽ dạy cho con, được không?”

“Được, con nhất định phải nhanh lớn lên.”  Quân Trạch dùng sức gật đầu. Nó tiến lên ôm cổ Long Tiêu Đình, cả người như cây kẹo bám chặt vào người hắn, thanh âm ngọt ngào nói: “Phụ vương, người sờ sờ, Quân trạch đã cao rồi. Phụ vương, mắt của người đến lúc nào thì có thể chữa khỏi? Con muốn phụ vương nhìn thấy con.” Nói xong đôi mắt nó lại ngập nước, nước mắt lớn chừng hạt đậu thi nhau chảy xuống, thanh âm cũng trở nên nức nở.

Long Tiêu Đỉnh mỉm cười, hắn khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nó, dịu dàng dỗ: “Quân Trạch, nam tử không được khóc, phải mạnh mẽ. Sau này lớn lên mới uy phong bát diện, tiếng tăm lan khắp tứ phương.”

“Được, lớn lên con cũng muốn giống như phụ vương.” Quân Trạch lập tức nín khóc, nó lau nước mắt, kiên định nói. Bỗng nó ôm thật chặt tay của Long Tiêu Đình: “Phụ vương, con rất hâm mộ Tiểu Thuận.”

“Tiểu Thuận là ai?” Long Tiêu Đình tuy mắt dùng vải đen che lại, trông có chút dọa người nhưng bên môi hắn vẻ ôn nhu vẫn không hề giảm: “ Quân Trạch vì sao hâm mộ hắn?”

Quân trạch nghiêng cái đầu nhỏ, mắt nháy nháy: “ Các nàng nói Tiểu Thuận là con trai của Linh Lan tỷ tỷ. Con nhìn thấy Tiểu Thuận và phụ thân cùng mẫu thân của cậu ấy, bọn họ chơi đùa với nhau vô cùng vui vẻ, bọn họ còn cùng nhau chơi diều cho con xem. Con thật vô cùng muốn phụ vương cùng mẫu phi có thể mang con đi chơi. Phụ vương, người chừng nào mới có thể mang con cùng mẫu phi đi thả diều.”

Hoa Linh Lan? Long Tiêu Đình nhớ lại một chút, có chút ấn tượng, chính là Hoa cung nữ từ trước phụ trách chính sảnh, đến tuổi cập kê liền lập gia đình. Xem ra nàng đưa cả gia đình trở về vương phủ.

Hắn cúi người, nhẹ mò đến sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Trạch, thay nó lau nước mắt còn đọng trên mặt, dịu dàng nói: “Quân Trạch, phụ vương không thể. Có một số việc đợi đến khi còn lớn lên mới có thể hiểu.”

“Vâng phụ vương.” Quân Trạch tuy là ngây thơ nhưng vẫn nhu thuận gật đầu. Lúc này nó nghiêng đầu ngoái nhìn, thấy Sương Lan Nhi đứng cách đó không xa, nó giận dỗi tránh tránh phía sau cánh tay của Long Tiêu Đình.

Long Tiêu Đình cũng phát hiện ra động tĩnh, hỏi: “Quân Trạch, là ai tới?”

Quân Trạch hừ một tiếng: “Nàng là người xấu!”

Sương Lan Nhi nghe thấy, trái tim như bị siết lại, cả người cứng lại tại chỗ. Nàng đột nhiên cảm thấy nghe không nổi nữa, mất mát lên tiếng chào hỏi: “Xem ra Thụy vương thinh thần không tồi. Ta là tới tìm Trầm thái y đổi toa thuốc, không quấy rầy Vương gia nữa.” Dứt lời nàng liền vội vã rời đi, không dám quay đầu, sợ lại phải nghe thấy những lời khiến nàng thương tâm.

Long Tiêu Đình nghe nàng tiếng nàng dần xa, mày nhíu lại, hắn lạnh giọng nói: “Nói bậy! Quân Trạch, là ai dạy con?”

Quân Trạch chưa từng thấy Long Tiêu Đình nổi giận, sợ đến khóc lớn.

Long Tiêu Đình hai tay đặt lên vai nó, nói rõ ràng: “Quân Trạch con nghe cho rõ, nàng là người tốt, trên đời này không có ai tốt hơn nàng, Quân Trạch không được nói như vậy, đã hiểu chưa?”

Quân trạch dần dần nín khóc, mặc dù khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Tại sao Phụ vương?”

Long Tiêu Đình mỉm cười nhu hòa: “Bởi vì nàng thay phụ vương của con chữa trị mắt.”

Quân trạch nín thinh, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ lo lắng: “Phụ vương, lần trước còn làm cho nàng tức giận, nàng có phải sẽ không chữa mắt cho phụ vương nữa? Oa, con không muốn…”

Long Tiêu Đình vỗ vỗ lưng nó, khẽ cười nói: “Sẽ không, nàng sẽ không giận con đâu. Lần sau con nhìn thấy nàng, chạy đến hôn nàng một cái, nói con thích nàng, nàng nhất định sẽ chữa mắt cho phụ vương thật tốt.”

“Thật vậy sao?” Quân Trạch hai mắt mở to đầy chờ mong, thanh âm phấn chấn nói.

“Đúng.” Long Tiêu Đình cười nhẹ: “Quân Trạch ngoan, thôi con đi chơi đi, ta còn muốn ở đây ngồi một chút.”

“Vâng, con đi tìm Mặc tỷ tỷ chơi.” Quân Trạch gật đầu, nhanh như tia chớp chạy đi.

Mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống mặt hồ lạnh, Long Tiêu Đình thủy chung như một khối băng cứng đờ, hắn cứ như vậy ngồi, cho dù xung quanh ánh nắng mặt trời sưởi ấm vạn vật chung quy lại không làm hắn cảm thấy ấm áp dù chút mảy may.

Đột nhiên hắn đứng dậy, đạp trên con đường nhỏ dọc theo lãnh hồ rời đi.

Duy chỉ còn dư lại một dấu vết tích chính là một đạo vết thương quanh co phía sau không cách nào có thể khép lại.

Sương Lan nhi cùng Trầm thái y thương lượng xong liền chuẩn bị rời khỏi vương phủ.

Đi trên con đường đá cuội nhỏ, không ngờ lại đụng mặt Thu Khả Ngâm. Nhìn qua sắc mặt nàng cũng không tốt, giống như rất u ám, xem ra bây giờ nàng ở trong vương phủ sống cũng không thoải mái.

Thu Khả Ngâm nhìn thấy Sương Lan Nhi, một tia ngoan độc khẽ lướt qua khuôn mặt, Nạp Cát Nhã quận chúa vẫn còn sống! Sự tình hôm đó nàng đã nghe nói qua, vốn tưởng rằng cha nàng đích thân xuất mã, nhất định có thể nhất chiêu trí mạng, vậy mà Nạp Cát Nhã quận chúa này không những không chết mà còn hại cha nàng bị tạm thời lui chức hai tháng. Lúc này là thời điểm quan trọng thế nào? Cô cô cả ngày thủ trong cung hoàng đế, chính là giỏi trù tính thời cơ, thành bại nhất cử chính là ở chỗ này. Cha nàng đúng lúc lại bị tạm thời cách chức, cũng không biết Long Tiêu Đình hắn rốt cục đang nghĩ gì?

Trong lòng nàng hận, nàng đi đến gần Sương Lan Nhi, dừng lại, thanh âm uyển chuyển nói: “Đây không phải là Nạp Cát Nhã quận chúa sao? Nạp Cát Nhã quận chúa có được một mối hôn nhân tốt như vậy, ta còn tưởng rằng quận chúa đã hoàn toàn hướng về phía Hiền vương, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại trong Thụy vương phủ. Thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.”

Sương Lan Nhi cúi đầu, thanh âm sắc bén: “Ai, thực sự là đáng tiếc, ta và ngươi không có duyên tỷ muội. Thụy vương quả là có mị lực vô cùng, không ngờ đã sớm có hôn ước với cháu ngươi, ngươi một thân làm cô cô này…” Nàng cố ý dừng lại, lắc đầu, lại như tiếc hận nói: “đương nhiên chuyện này rất lâu sau mới biết, haha, quả thực cùng phụ thân ngươi hiểu biết thông thường không thể nhìn thấu! Sớm biết họ chàng hữu tình nàng hữu ý, ngươi cần gì phải không sớm thành toàn cho họ.  chẳng phải muốn giữ cái cái mỹ danh hiền lương thục huệ sao.”

Thu Khả Ngâm nghiến răng, mười ngón tay xiết lại, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Châu ngọc mỹ lệ cùng phục trang cao sang màu sắc cũng che không nổi khuôn mặt đã mất đi huyết sắc của nàng.

Sương Lan Nhi cười nhạt nói: “Không biết bây giờ bên ngoài nói như thế nào? Ha ha, đều nói là ngươi làm cô cô mà không hiểu tâm tư cháu gái, không lý do lại khiến cho thanh xuân của người ta bị chậm trễ.”

Thu Khả Ngâm cực lực khống chế phẫn nộ, nàng lãnh đạm nói: “Quận chúa, người Tường Long Quốc chúng ta nói chuyện thường quanh co. Quận chúa cô nói chuyện ngôn từ sắc bén như vậy, hoàng gia lại không phải là nơi tốt đẹp gì, chỉ sợ có một ngày lại tự ruốc lấy họa sát thân. Quận chúa, không phải vận khí lần nào cũng có thể tốt như ngày hôm qua được. Đến lúc đó, đừng nói ta không có nhắc nhở qua.”

Thu Khả Ngâm nói như vậy không thể nghi ngờ chính là thừa nhận hôm qua Thu Cảnh Hoa là muốn giết nàng, còn muốn hãm hại Hiền vương.

Không khí bỗng trở nên trầm tĩnh, Sương Lan Nhi cùng Thu Khả Ngâm đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều xuất hiện hận ý. Lâu như vậy, ánh mắt nhìn nhau như có đao kiếm xuất chiêu. Giữa các nàng nhất định phải có kết thúc.

Giằng co.

Thu Khả Ngâm bật cười trước, ban đầu nàng cười rất nhỏ sau đó dần dần càng lớn hơn, nàng còn dùng khăn che môi lại. Sau khi nàng cười xong, nàng tiến lại gần Sương Lan Nhi thêm một bước, khóe môi dường như vĩnh viễn có thể đắc ý mỉm cười: “Nạp Cát Nhã quận chúa, sắc mặt của cô thoạt nhìn cũng không tốt. Đêm qua có phải là ngủ không ngon? Hiền vương chính là một công tử phong lưu, nghe nói cùng nữ nhi của Trang Diêu Thanh rất hòa hợp. Quận chúa ngàn vạn lần đừng vì lý do đó mà hao tổn tinh thần, nam nhân mà, tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường.”

Sương Lan Nhi cúi đầu nhìn móng tay mình, nàng không nổi giận, sau đó nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn tay, hướng tới gần phía Thu Khả Ngâm, gần đến cơ hồ không có khoảng cách.

Thu Khả Ngâm theo bản năng tránh đi.

Sương Lan Nhi tùy ý cười một tiếng: “Vương phi sợ gì? Ta bất quá chỉ là muốn sửa lại cổ áo cho cô một chút mà thôi. Nhìn xem, có phải dạo này tâm tình không tốt mà ngay cả chuyện trang điểm cho mình cũng không để ý nữa.”

Nói xong nàng liền thay Thu Khả Ngâm chình lại cổ áo, làm ra một thần thái vô cùng tự nhiên. Ngược sáng cho nên không có ai nhìn thấy nàng lặng lẽ bỏ một chút bột phấn màu tím vào cổ áo của Thu Khả Ngâm.

Rút tay về, Sương Lan Nhi ghé sát tai Thu Khả Ngâm, u mịch nói: “Vương phi thực sự là có phúc, có thể một mình chăm sóc Vương gia.” Dừng một chút, nàng đột nhiên cười nhạt: “Bất quá, chỉ sợ những nữ tử có liên hệ với Vương gia đều bị ngươi giết hết. Ai, ta đúng là thay cháu gái ngươi mà lo lắng.”

Thu Khả Ngâm vẫn như trước sắc mặt bình tĩnh như băng, chỉ có đôi môi tím lại là bán đứng tâm tư sợ hãi của nàng.

Sương Lan Nhi nhìn thần tình của Thu Khả Ngâm, nàng vươn tay chỉ lên bầu trời. Thu Khả Ngâm theo hướng nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đỉnh đầu là mặt trời treo cao, sắc vàng vô tận.

Sương Lan Nhi cười nói: “Thụy vương phi, ngẩng đầu ba thước có thần minh, đêm dài chầm chậm, lẽ nào ngươi không sợ những người chết oan sẽ đến tìm ngươi đòi mạng sao?”

Dứt lời, quả nhiên sắc mặt Thu Khả Ngâm càng thêm trắng bệch, tay nàng giấu dưới tay áo đang run lên, nàng nắm chặt quyền, đốt ngón tay trắng bệch, thật vất vả nàng mới tìm lại được thanh âm của mình, cắn răng nói: “Quận chúa, cái này không thể nói bừa, phải có chứng cứ.”

Sương Lan Nhi bên môi nở nụ cười chói mắt, nàng vỗ nhẹ bả vai của Thu Khả Ngâm: “Đêm nay ngủ ngon giấc.”

Nói xong nàng liền nhanh chóng xoay người, dọc theo đường cũ khoan thai rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK