Sương Lan Nhi theo bản năng nhắm chặt hai mắt, nghiêng mặt thật nhanh sang bên nhưng tránh né không còn kịp nữa, nước bọt của Quế ma ma đã bắn lên bên mặt nàng. Dính dính nhầy nhầy, cảm giác thật làm cho người ta ghê tởm vô cùng.
Quế ma ma cười càn rỡ: “Nghĩ muốn uống nước là được? Nước miếng này của lão nương là phần thưởng cho người. Ha ha ha.”
Sương Lan Nhi chợt ngẩng đầu, dùng sức nhìn thẳng vào ý cười đang tràn ngập cả những nếp nhăn trên gương mặt già nua. Con ngươi lóe sáng, như có một ngọn lửa thiêu đốt dữ dội, lại như lưỡi dao sắc bén muốn đâm thẳng tới, muốn đem người trước mắt thiên đao vạn quả.
Quế ma ma bị ánh mắt sắc bén ấy làm cho kinh hãi, lại có chút sợ sệt, nhất thời sửng sốt. Rất nhanh nàng ta lại ảo não hừ một tiếng, nàng ở trong cung đã lăn lộn vài chục năm, thật vất vả mới leo lên được đến địa vị ngày hôm nay, tại sao lại phải sợ một con tiện nhân vừa mới chào đời?
Quế ma ma rất nhanh chấn tĩnh lại, nàng khom người xuống, lấy tay chọc vào huyệt thái dương của Sương Lan Nhi, trào phúng nói: “ Ngươi trừng mắt với ta làm gì, trong chốc lát Vương Phi tỉnh lại, ngươi cho là chính mình còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?”
Dứt lời, Quế ma ma phất áo dời đi, tiếng cười của nàng bén nhọn chói tai, thật lâu thật lâu vẫn lưu lại âm vang tại Khả viên này.
Sương Lan Nhi vẫn quỳ trên con đường rải sỏi đá, nàng cũng không lau đi nước miếng của Quế ma ma ở trên mặt. Nước miếng này bị ánh mặt trời thiêu đốt cũng dần dần khô cạn, cứng nhắc, cho đến khi lưu lại trên mặt một dấu vết.
Nàng không muốn lau nước miếng trên mặt không phải bởi vì quên, mà bởi nàng không muốn quên cái sỉ nhục phải chịu đựng hôm nay.
Nàng tuy xuất xuất thân chỉ là bình dân, nhưng bình dân cũng có tôn nghiêm. Mà hiện giờ người nhà thì sinh tử không rõ, chính nàng cũng bị tha đến nơi này mà không ngừng giãy giụa với số phận.
Náng cứ quỳ, thân thể sốt cao liền kéo theo thần kinh cũng dần chết lặng.
Có một nhóm cung nữ mấy gã sai vặt đi qua, dùng ánh mắt lạnh nhạt, tò mò mà khinh miệt nhìn nàng, khẽ bàn luận:
“Kia chính là Lan phu nhân?”
“Thật đáng thương, mặt xưng phù như vậy chắc là rất đau, lại vẫn phải quỳ.”
“Ngươi còn đồng tình với nàng? Nàng thế mà thật độc ác, Vương Phi tốt như vậy mà bị nàng hạ thủ làm hại, thật sự tâm lang cẩu phế. Hiện tại Vương Phi ra sao rồi? Ta thực sự rất lo lắng.”
“Ta cũng lo. Nói đến, Vương Phi người thật đúng là người tốt, thường xuyên thưởng cho chúng ta, cũng không bao giờ hà khắc với hạ nhân. Thật sự không nghĩ ra người tốt như vậy lại bị mắc bệnh nặng, cũng không biết tới khi nào mới có thể chữa khỏi.”
“Mong ông trời phù hộ, chỉ mong Vương phi có thể khỏi hẳn.”
“Này, người nói xem tại sao Vương gia lại nạp thiếp vào thời điểm này? Ta nghĩ Vương gia đối với Vương phi si tình như vậy, người nhất định sẽ không nạp thiếp. Haizzz, chẳng lẽ…. Qủa thực không nhìn ra Lan phu nhân này có gì đặc biệt, có điểm nào có thể so sánh với Vương phi? Chẳng lẽ…. Vương gia thật sự thay lòng đổi dạ.”
“Nói hươu nói vượn gì thế! Vương gia sẽ không thay đổi đâu, Vương gia cùng Vương phi chính là một cặp trời sinh, một cặp thần tiên quyến lữ. Ta nói với người, cụ thể nguyên nhân thế nào ta không rõ ràng, nhưng mơ hồ nghe nói là Vương gia nạp thiếp để chữa bệnh cho Vương phi. Có lẽ Lan phu nhân này thân thể có chỗ nào đó kỳ lạ.”
“Thật sự?.... Bất quá dù có chỗ nào kỳ lạ, đem nàng trộm làm gì đó là được rồi, vì cái gì mà phải nạp nàng làm thiếp?”
“Ngươi thì biết cái gì? Hiện tại là thời điểm nào, thái tử bệnh nặng nằm trên giường… vương gia há có thể làm sai, để người ngoài nắm được nhược điểm.”
“…”
Hai tiểu cung nữ càng đi càng xa, thanh âm cũng dần dần không nghe thấy rõ ràng nữa.
Sương Lan Nhi quỳ trên mặt đất, ánh nắng chiếu rọi, sốt cao, tinh thần vốn đang mờ mịt bỗng chốc thanh tỉnh. Tầm mắt của nàng đảo đến chỗ bóng dáng của hai cũng nữ vừa đi qua rồi dần dần mất hút.
“Thái tử bệnh nặng nằm trên giường… vương gia há có thể làm sai, để người ngoài nắm được nhược điểm...”
Những lời này, như một hòn đá tảng rơi tõm xuống mặt hồ tĩnh lặng sâu trong lòng Sương Lan Nhi
Một khắc kia, nàng vẫn quỳ gối dưới anh mặt trời chói chang, vẫn duy trì tư thế lưng thẳng tắp, trong suy nghĩ cũng bình tĩnh đến cực điểm.
Nàng hiện giờ vận mệnh bị người khác nắm giữ, nàng không thấy được tương lai của chính mình, cũng chẳng có hi vọng. Nàng không có nhà, phu quân cùng bái đường thành thân đến ngay cả mặt mũi cũng chưa kịp nhìn thì đã bị giết. Nàng cái gì cũng không có, duy nhất có chính là trái tim đầy nhiệt khí cùng bất khuất này.
Nàng không có gì để dựa vào, có lẽ chính mình đều là ăn bữa nay lo bữa mai mà thôi.
Nàng nhất định phải thoát khỏi cái nhà giam này.
--- ---- --- ------ ------ ---------
Thật lâu, thật lâu, khi mà cả bầu trời đều đã bị ráng chiều bao phủ, Chiêu Mặc từ trong phòng đi ra, nàng thương hại nhìn Sương Lan Nhi một cái. Trong lòng thầm than: Sương Lan Nhi này cũng thật là kiên trì, quỳ trên đá lâu như vậy, nhất định không chịu khuất phục, việc này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Tiến lên nâng Sương Lan Nhi dậy, Chiêu Mặc nhẹ nhàng nói: “Lan phu nhân người đứng lên đi. Vừa rồi Vương phi đã tỉnh, cũng đã nói qua với Vương gia, nàng chính là đột nhiên té xỉu, không có liên quan gì đến người cả. Lan phu nhân, người chịu khổ rồi.”
Sương Lan Nhi không đẩy Chiêu Mặc ra, nàng dùng hết toàn lực chống lên lan can của chiếc cầu, gắng gượng cử động. Đáng tiếc đôi chân không nghe theo sai bảo, nàng liền ngã xuống đất.
Chiêu Mặc chạy lại đỡ nàng.
Sương Lan Nhi vẫn cự tuyệt, nàng cử động một chút rồi lại bám lan can đứng lên. Cứ ngã rồi lại bò dậy, ngã rồi bò dậy. Lặp lại mười mấy lần cuối cùng cũng đứng thẳng được.
Nàng cúi người xoa xoa đôi chân dường như không phải của chính mình, chỉ hi vọng có thể mong khôi phục lại chút cảm giác để sớm rời khỏi nơi này.
Chiêu Mặc xưa nay mềm lòng, thấy như vậy trong mắt liền xuất hiện một lớp sương mù, nàng nức nở nói: “Lan phu nhân, Vương Phi biết người vô cớ phải quỳ cả ngày, trong lòng vô cùng áy náy, cho nên muốn mời người đi vào…”
Sương Lan Nhi lạnh lùng đánh gãy lời nàng: “ Ta nghĩ nên về phòng nghỉ ngơi sớm, phiền ngươi nói với Vương phi một tiếng, ta hôm khác lại đến bái phỏng.”
Chiêu Mặc lúc này mới để ý đến sắc mặt ửng hồng của Sương Lan Nhi rất khác thường, nàng giơ tay ra đặt lên trán Sương Lan Nhi, hô lên: “Trời ơi, người sốt rồi, ta đi gọi thái y đến xem.”
Sương Lan Nhi lắc đầu, quay đầu nhìn về phía chân trời đã dần mờ ảo, lẩm bẩm nói: “Đa tạ ý tốt của ngươi, ta vốn là thầy thuốc, có thể tự chăm sóc chính mình.”
Nói xong nàng sửa lại y phục, khó khăn nhấc từng bước ra khỏi Khả viên.
Chiêu Mặc nhìn bóng dáng của nàng dần dần biến mất trong ráng chiều đỏ, chỉ còn thấy một vệt máu dài từ chỗ nàng quỳ, nói như vậy miệng vết thương rất sâu, máu tươi này chính là thấm qua dày mà lưu lại trên mặt đất.
Dấu chân khi thì nặng khi thì nhẹ. Sương Lan Nhi phía trước lảo đảo cơ hồ sắp ngã mà Chiêu Mặc lại thu tay. May mà kiên cường bám chặt, thân mình mảnh mai biến mất ở chỗ rẽ.
Lúc sau, cũng là khi bóng đêm vô tận bao trùm. Bóng đêm nồng đậm phủ lên hết thảy, che khuất cả những dấu vết kia…
Tất cả lại như cũ, giống như Sương Lan chưa từng đến…