Tạ Tân nhíu mày “còn có thể giả được sao?”
‘Tôi biết ngay mà, Cảnh Liên…anh ấy ngoài lạnh trong nóng, cũng như hôm qua anh ấy rõ ràng là rất khẩn trương vậy mà vẫn cứ giả vờ’.
Mặt mày Tạ Tân méo mó, lòng thầm cảm khái “Người phụ nữ này sao có thể ngu đến như vậy chứ? Thế mà vẫn sống được đến ngày hôm nay, đúng là kỳ tích!”
‘Nào…nào, anh hãy giúp tôi thay tã cho cậu chủ nhỏ!’
Tạ Tân giật giật mi mắt “thay…thay tã sao?”
Nhiễu Như gật đầu cái rụp “không phải Cảnh Liên bảo anh đến đây chăm bé sao?”
Tạ Tân đen mặt!
Oa…oa…
‘Anh nhanh tay lên, nó ị rồi nên thấy khó chịu mà gào khóc đấy!’
Tạ Tân không cam tâm cũng không tình nguyện, nhưng vẫn phải giúp đứa bé thay tã.
Và rồi Tạ Tân không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy diện mạo của đứa bé “úi trời, chả trách nhị thiếu gia lại nổi đóa lên khi trở về!”
Oa…oa…
‘Anh nhẹ tay một chút, mạnh tay như vậy bé đâu đấy!’
Tạ Tân đang trong cơn bực bội “cô muốn vừa ý thì tự mình làm đi!”
‘Anh to tiếng như thế làm gì? Tôi đâu có ép anh, là Cảnh Liên bảo anh đến đây chăm sóc cho cậu chủ nhỏ mà’’.
Tạ Tân không muốn đôi co với Nhiễu Như, vì anh nghĩ “nếu mình mà nói chuyện với Nhiễu Như sẽ khiến mình bị cái ngu của Nhiễu Như lây cho ngu theo”.
‘Này anh kia…chỉ là chân sai vặt mà dám lớn tiếng với chủ à?’
Tạ Tân nhíu mày “tôi có làm chân sai vặt thì cũng làm chân sai vặt cho nhị thiếu gia, không phải là làm cho cô!”
‘Anh…’
Cốc…
Cốc…
Tạ Tân đặt đứa bé xuống giường và ra mở cửa.
Cánh cửa phòng vừa được mở ra…bóng dáng kiêu sa của Trang Điềm Điềm liền xuất hiện.
Nhiễu Như im bặt!
Tạ Tân bối rối nhìn sang hướng khác.
Trang Điềm Điềm nhẹ bước đến bên cạnh giường và đưa mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé rồi khẽ cười.
‘Cô cười cái gì?’
- Tôi vui mừng cho cô nên cười.
‘Nó là con của Cảnh Liên một cách đường hoàng…không phải là con riêng như con trai của cô!’
- Thế sao? Nhưng sao tôi lại thấy nó không giống Cảnh Liên chút nào vậy?
Nhiễu Như nhíu chặt mày “cô cút đi!”
Trang Điềm Điềm đưa mắt nhìn Tạ Tân “anh ở đây làm gì?”
Tạ Tân lúng túng “tôi…tôi…”
Nhiễu Như cười lạnh “là Cảnh Liên bảo anh ta đến đây để chăm sóc cho con trai của chúng tôi!”
Trang Điềm Điềm lạnh mặt!
Tạ Tân lắc đầu “không phải vậy đâu Trang tiểu thư!”
'Sao? Có phải là cô thấy ganh tị với tôi không? Cô xem…Tạ Tân la thân cận của Cảnh Liên, vậy mà Cảnh Liên lại bảo anh ấy đến đây để chăm sóc con trai anh ấy! Đủ thấy Cảnh Liên rất yêu quý đứa con trai này…đâu phải như đứa con hoang của cô".
Trang Điềm Điềm cười cười “vậy à?”
Bỗng dưng căn phòng xuất hiện rất nhiều ánh sáng, đám ký giả xô đẩy nhau ùa vào…người chụp ảnh, người hỏi han đủ kiểu.
Nhiễu Như hốt hoảng “các người đừng chụp nữa, dừng lại…dừng lại đi!”
Mặc kệ Nhiễu Như gào khóc, van xin…đám ký giả vẫn ồ ạt kéo đến.
‘Tạ Tân, anh nhanh đuổi họ ra ngoài cả đi!’
Trang Điềm Điềm cười khẩy rồi quay lưng rời đi…
Tạ Tân đứng gãi gãi mũi một lúc rồi quyết định lấy điện thoại ra điện cho Thẩm Cảnh Liên.
“Alô!”
‘Không xong rồi nhị thiếu gia!’
“Sao thế? Cậu chăm trẻ không xong à?”
Tạ Tân thở dài “không phải chuyện này”.
“Vậy thì là gì?”
‘Có rất nhiều ký giả xuất hiện! Nhị thiếu phu nhân đang gào khóc dữ dội!’
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “là ai đã ra tay vậy chứ?”
Tạ Tân không lên tiếng, anh đoán chừng chắc chắn là Trang Điềm Điềm đã mời nhóm ký giả kia đến.
“Được rồi, cậu nhanh liên hệ với các tuần báo lớn!”
‘Tôi biết rồi nhị thiếu gia!’