- Thẩm phu nhân có gì muốn nói với tôi sao?
*Cô cùng Cảnh Liên khi nào tổ chức lễ cưới?
- Không có gì thay đổi thì là giữa tháng sau.
*Cô thật sự yêu nó sao?
Trang Điềm Điềm thoáng kinh ngạc “yêu Thẩm Cảnh Liên sao? Cuối cùng thì mình có yêu anh ấy không?”
*Sao vậy? Phải chăng cô đùa giỡn với con trai tôi?
- Sao tôi lại phải đùa giỡn với anh ấy?
Thẩm phu nhân thở dài, bà thật sự rất lo lắng cho con trai mình, bà thấy con trai mình rất yêu Trang Điềm Điềm…sợ cô không thật lòng sẽ khiến con trai mình bị tổn thương!"
*Trang tiểu thư, tôi nói thật với cô…là tôi thật lòng không muốn cô kết hôn cùng con trai tôi.
- Tôi biết!
Thẩm phu nhân liếc nhìn Trang Điềm Điềm, thấy cô vẫn với nét mặt thản nhiên bà có chút khó chịu.
- Thẩm phu nhân, tôi biết từ trước đến nay vẫn là bà không thích tôi. Nhưng không sao cả, người kết hôn cùng tôi là Thẩm Cảnh Liên và người cùng tôi đi tiếp phần còn lại của cuộc đời cũng là anh ấy. Nên tôi cũng không quan tâm đến việc bà có thích tôi hay không thích tôi…nếu bà thật sự thương con trai của mình thì không nên khiến cho anh ấy phải khó xử, nói gì đi nữa thì giữa tôi và anh ấy cũng đã có với nhau một đứa con.
Thẩm phu nhân không lên tiếng!
- Hơn nữa thì của hồi môn của Trang gia cho con gái là bảy mươi phần trăm cổ phần của Thẩm thị. Nếu Thẩm phu nhân không đồng ý với mối hôn sự này thì cũng chẳng sao.
Thẩm phu nhân kinh ngạc “bảy mươi phần trăm cổ phần!”
Ngừng một lúc Trang Điềm Điềm lại nói tiếp “trong mắt người đời thì chắc họ thèm muốn Thẩm gia của bà lắm, nhưng Trang Điềm Điềm tôi thì không…nếu như bà không muốn con trai bà kết hôn cùng tôi thì hôn sự này hủy bỏ đi. Với điều kiện của Trang gia chúng tôi thì muốn kết thông gia với gia tộc nào mà chẳng được, đâu nhất thiết phải là Thẩm gia, tôi chỉ vì con trai của tôi và Cảnh Liên nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này!”. Hãy tìm đọc tra𝓃g chí𝓃h ở # trùmtruyệ𝓃.V𝓃 #
Thẩm Cảnh Liên đừng sau bức tường, nghe những lời này của Trang Điềm Điềm, anh nheo mắt “Trang Điềm Điềm, em dám nói ra những lời này…”
Trang Thiên Tích thì đứng gãi mũi “mẹ cũng thật lợi hại rồi, hạ uy phong của nhị thiếu gia nhà họ Thẩm xuống tận gốc rồi, kiểu này thì lão bà bà kia bớt kiêu hãnh”.
Nhìn sắc mặt của ba mình đang âm u lạnh lẽo, Trang Thiên Tích tiến lên trước mặt ba mà nhàn nhạt buông vài câu châm biếm “xem ra thì trong mắt của mẹ, ba không được quan trọng cho lắm nhỉ!”
Mặt mày Thẩm Cảnh Liên còn đen hơn cả đít nồi, anh liếc nhìn con trai nhưng chỉ biết ngậm ngùi. Anh đi thẳng về phía Trang Điềm Điềm và Thẩm phu nhân đang đứng.
- Thẩm phu nhân, tôi đổi ý rồi…tôi sẽ không kết hôn cùng Thẩm Cảnh Liên đâu, tôi không muốn anh ấy phải khó xử về mối quan hệ giữa mẹ ruột và vợ. Vậy nên mọi chuyện vẫn nên kết thúc tại đây vậy.
“Trang Điềm Điềm, em vừa nói gì?”
Thẩm phu nhân giật mình sau tiếng gầm của Thẩm Cảnh Liên.
Trang Điềm Điềm nhún vai “chúng ta không cần kết hôn, anh về Thẩm gia với mẹ anh đi…rồi đây mẹ anh sẽ tìm được cho anh một người vợ như ý!”
Thẩm Cảnh Liên tức muốn nổ phổi, anh lớn tiếng hỏi “Em nói đủ chưa?”
‘Ba lớn tiếng với mẹ như vậy làm gì? Về nhà họ Thẩm mà thể hiện!’
Thẩm Cảnh Liên há hốc mồm “nhóc con này dám bảo mình thể hiện sao?”
Trang Điềm Điềm không nói gì thêm, cô nắm tay con trai đi vào nhà “không tiễn!”
Thẩm phu nhân kinh ngạc “từ khi nào mà Cảnh Liên nhà mình lại mất giá đến như vậy chuv?”
Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn Thẩm phu nhân rồi cũng im lặng rời đi…
*Kìa, Cảnh Liên…con đi đâu thế?
“Đi bụi!”
*Ơ…