• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu Uyển Dư giống như có vô số quả bom nguyên tử ném vào cô, tiếng nổ ầm ầm thiêu cháy khiến cô chết không toàn thay.


Cậu trẻ, sẽ làm thế nào để cô biết được anh là gì của cô? Lúc này trong đầu Uyển Dư có vô số suy nghĩ xoẹt qua, cô còn chưa định thân được suy nghĩ của mình thì phát hiện vạt áo ngủ của mình đã bị...


Uyển Dư lắc đầu nguầy nguậy, không, cô nhất định không thể cùng cậu trẻ làm ra loại chuyện đó! Cô đã hứa với Hàn Tịnh rằng sẽ cố gắng chấp nhận anh, vì thế bây giờ cô cũng tính là bạn gái của Hàn Tịnh! "Cậu trẻ, anh không thể làm như thế với tôi!"


Trong đầu có thứ gì đó lóe lên, Uyển Dư vội vàng nói: "Cậu trẻ, tôi sai rồi, tối nay tôi đúng ra không nên gọi video điện thoại làm gián đoạn đến chuyện tốt của anh! Anh buông tôi ra đi, anh muốn tìm ai thì tìm người đó, tôi sau này sẽ không dám làm phiên đến anh nữa có được không?"


"Cậu trẻ, tôi xin anh đó, thả tôi ra đi!"





"Uyển Dư, tôi hình như phải để cô hiểu ra một chuyện."


Lục Minh Thành dừng lại, sau đó từng câu từng chữ nói với Uyển Dư : "Tôi sẽ không tìm người phụ nữ khác, Uyển Dư, tôi chỉ có cảm giác với một mình cô."


Cậu trẻ chỉ có cảm giác với cô ...


Trước kia Uyển Dư không dám tự đa tình mà tin cậu trẻ có hảo cảm với mình, nhưng bây giờ anh đã nói rõ như vậy, nếu như cô vẫn không hiểu thì thực đúng là não tàn.


Cậu trẻ, vậy mà lại thực sự thích cô! Nhưng giữa bọn họ là việc không thể nào! Hai đứa nhỏ là con của cô và Hàn Tịnh, cô làm sao có thể cùng ông chú của con mình ở với nhau được chứ! Uyển Dư đang định vùng vẫy thì nụ hôn của Lục Minh Thành như ngọn lửa bùng cháy trên cơ thể cô, khiến cơ thể mềm mại của cô không có một chút sức lực nào.


Đại não phản kháng, nhưng bản năng của cơ thể lại không ngăn cản.


Lúc này, trong lòng Uyển Dư có một sự mất mát chưa từng có, chẳng lẽ cô thật sự muốn vượt rào với chú ruột của ba đứa nhỏ sao? I Không! Từ khi đem lòng thích anh cô đã sai rồi, cô không thể sai rôi thêm sai nữa! Uyển Dư cố gắng dùng hết sức để đẩy Lục Minh Thành ra, nhưng ở trước mặt anh một chút sức lực này của cô giống như con sâu lay động cây lớn.


Cô đẩy không ra, thoát không khỏi, chỉ có thể cùng anh trong ngọn lựa nóng bỏng này, thiêu đốt! "



VietWriter



Cậu trẻ, anh không thể làm như vậy! Chúng ta không thể làm vậy!"


Uyển Dư không ngừng lẩm bẩm: "Chúng ta như thế này là vô đạo đức! Chúng ta không thể thế này! Không thể như thế này được..."


Trong tận xương tủy cô thật ra là người bảo thủ vì vậy mặc dù cô không yêu Hàn Tịnh, nhưng vì muốn cho hai đứa trẻ một mái ấm trọn vẹn cô đã đồng ý với Hàn Tịnh sẽ cố thử chấp nhận anh, thì sẽ không làm những chuyện phản bội sau lưng anh! Nhưng bây giờ cô phải làm sao đây! Nụ hôn của anh, quá nóng, quá mạnh, nó gần như có thể nuốt chửng tất cả khiến cô không thể dứt ra được! "Uyển Dư, tôi, không chịu nổi nữa!"


Yết hầu của Lục Minh Thành chuyển động dữ dội, giọng nói trầm khàn không thể cầm lòng được của anh đạt đến cực điểm.


Bốn đôi môi áp chặt vào nhau, đầu Uyển Dư cũng bắt đầu nóng lên, nóng đến mức khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ,nóng đến mức khiến cô cũng mất đi sức phản kháng.


"


Cốc , cốc, cốc!"


Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến Uyển Dư đột nhiên bừng tỉnh, ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng của Diệp Gia Bảo: "Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Có phải trong phòng có chuột không?"


Diệp Uyển Nghi cũng có vẻ quan tâm: "Mẹ, đừng sợi Mặc dù Bối Bối cũng sợ chuột, nhưng Bối Bối sẽ bảo vệ mẹ."


Nghe thấy giọng nói quan tâm của Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi khiến nước mắt của Uyển Dư không kiểm soát được mà lăn dài.


Cô đã hứa với hai đứa nhỏ rằng sẽ cố gắng chấp nhận Hàn Tịnh để chúng có bố có mẹ, để cho chúng một mái ấm trọn vẹn, nhưng vừa rồi, cô suýt nữa đã thất hứa.


Nếu cô ấy thật sự có phát sinh quan hệ với Lục Minh Thành, thì cô sau này sẽ không có mặt mũi nào đối diện với Hàn Tịnh.


Uyển Dư hít một hơi thật sâu, cố gắng để hai đứa nhỏ không nghe thấy giọng nói có chút tiếng khóc của mình, cô giả vờ nói nhanh: "Bảo Bảo Bối Bối, mẹ không sao đâu! Vừa rồi mẹ nhìn thấy một con nhện bị dọa sợ.


Bây giờ mẹ không sao rồi "


Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi liếc nhìn nhau, cả hai bọn chúng đều biết mẹ sợ nhện nhất, chẳng trách vừa rôi mẹ hét lên đáng sợ như vậy.


"Mẹ ơi, mẹ thực sự không sao chứ? Có cần Bối Bối ôm không?"


Diệp Uyển Nghi ngoan ngoãn ôm lấy khuôn mặt nhỏ của mình, cô bé muốn đi đến phòng của Uyển Dư để ôm lấy người mẹ cô bé yêu nhất, muốn cho mẹ dũng khí chiến thắng lũ nhện.


"Mẹ ơi, Bảo Bảo cũng muốn ôm mẹ."


Mặc dù Diệp Gia Bảo trưởng thành trước tuổi, bộ dạng luôn giống như một tảng băng, nhưng khi cậu bé ở trước mặt Uyển Dư lại luôn lộ ra bộ dáng ngây thơ của đứa trẻ.


Uyển Dư liếc nhìn Lục Minh Thành vẫn đang ở trên thân thể mình, thật nực cười, nếu như để Bảo Bảo và Bối Bối nhìn thấy "con nhện"


lớn như vậy đang nằm trên người cô thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch vết dơ này! "


Không cần, không cân đâu!"


Uyển Dư vội vàng nói "


Các con mau về phòng ngủ đi, mẹ đã nằm trên giường rồi."


"Ð"


Nghe Uyển Dư nói xong, cả Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đều có chút thất vọng, đêm nay bọn chúng không thể ôm mẹ vậy sáng sớm ngày mai nhất định tìm mẹ để được ôm.


Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Uyển Dư không khỏi thở phào nhẹ nhõm nghe thấy tiếng bước chân của hai đứa nhỏ càng lúc càng xa, nhưng khóe mắt cô thế nào cũng không ngừng rơi lệ.


Cô không thích khóc, khóc lóc là biểu hiện của sự yếu đuối, nhưng Lục Minh Thành hết lần này đến lần khác lợi dụng cô, tối nay suýt chút nữa cô đã động chạm vào cô, cô thực sự rất ấm ức.


Nhìn thấy nước mắt của Uyển Dư khiến Lục Minh Thành đột nhiên tỉnh dậy.


Anh vậy mà lại làm cô khóc rồi.


Bụng dưới của Lục Minh Thành vẫn sưng lên giống như sắp vỡ tung, anh nóng lòng muốn trực tiếp vùi vào trong cơ thể Uyển Dư, nhưng bây giờ, anh bắt buộc phải chịu đựng.


Có một điều rất quan trọng trong "Bí kíp theo đuổi vợ"


của Uông Thiếp.


Nóng vội khó thành.


Nếu bây giờ anh ta dùng sức mạnh để chiếm hữu thân thể của cô, e rằng cô sẽ hận anh cả đời.


Lục Minh Thành đột ngột ngồi dậy, anh không biết cách dỗ dành một người phụ nữ, nhưng anh thực sự lại không muốn nghe thấy tiếng khóc của Uyển Dư, cả mặt anh u ám, cố gắng dỗ dành Uyển Dư: "Đừng khóc!"


Uyển Dư vốn dĩ chỉ đang khóc thút thít, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của Lục Minh Thành càng khiến cô khóc nhiều hơn một chút.


Mặt của Lục Minh Thành bây giờ tối sầm lại giống như người khác nợ anh hàng trăm triệu, giọng nói lạnh như băng của anh không dọa sợ Uyển Dư mới là lạ! Lục Minh Thành trước giờ là người lạnh lùng, đừng nói đến chuyện rơi lệ của phụ nữ, cho dù cô ta khóc đến chết đi chăng nữa anh cũng sẽ không nhíu mày.


Nhưng nhìn thấy Uyển Dư khóc thế này, anh thực sự không đành lòng.


Anh trước nay chưa bao giờ quan tâm đến một người phụ nữ đến thế, yêu chính là sẵn sàng lên núi xuống sông chỉ để đổi lấy nụ cười của cô .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK